Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Và thế là nguyên một ngày mặt Seung Ri như cái bánh đa nhúng nước. Sáng còn vui tươi mà giờ đã èo oặt chán nản. Seung Ri chẳng buồn nói chuyện nữa, ai nói cũng mặc, cậu cứ nằm dài ra bàn chờ ngày đi về. Đã mong ngóng để gặp đến vậy rồi mà không được gặp, không biết Ji Yong bận việc gì.

"Dae Sung à, cậu nói xem hôm nay thầy Kwon bận việc gì vậy?" Seung Ri thều thào như sắp chết

"Bố ai mà biết, chắc đi đâu đó." Dae Sung chẳng quan tâm Ji Yong có dạy hay không, đi đâu cũng kệ.

Trên đường đi học về ngang qua một quán cà phê bên đường, Seung Ri nhìn thấy người ngồi ở kia không ai khác chính là Ji Yong. Không chỉ một mình mà bên cạnh còn có một cô gái nữa.

"Vậy mà nói không có bạn gái sao?"

Seung Ri đứng thẫn thờ, trái tim cứ như bị vỡ vụn. Giờ thì đúng thật, cậu yêu hắn mất rồi. Cậu có thể tin tiếng sét ái tình là có thật, ngày đầu tiên nhìn thấy Seung Ri đã có ấn tượng, dần dần có cảm tình và bây giờ là tình yêu. Seung Ri cứ thế đi thôi, tự dưng chạy ra nói nhăng nói cuội sẽ làm hỏng hình ảnh của cậu trong hắn.

Seung Ri đứng từ xa nên không thể thấy rõ nét mặt khó chịu của Ji Yong khi cô nàng này cứ lởn vởn bên cạnh hắn

"Anh khó tính quá, mở lòng với em một chút đi."

"Cứ phải lôi lòng gan phèo phổi ra thì các cô mới yên à?" Hắn cười lạnh

"Oppaa." Cô ta định đưa tay vuốt ngực hắn nhưng hắn hất tay cô ra

"Sờ vào là bộ lòng này hỏng đấy." Để lại cho cô ta câu cuối cùng rồi hắn đứng dậy đi về. Sáng nay bị đau đầu không đi làm được rồi mà chiều còn phải gặp mấy cô nàng ưỡn ẹo.

Tối đến Seung Ri do dự không biết có nên đến nhà Ji Yong học hay không. Nhưng đằng nào cũng nói là sẽ học rồi mà tự dưng không đến cũng kì. Nếu chỉ vì chuyện của hắn có người con gái bên cạnh mà cậu giận dỗi thì đúng là không ra gì. Hiện tại cậu không có tư cách ghen. Seung Ri vẫn đến nhà Ji Yong học như bình thường, vừa nhìn mặt cái là Seung Ri hỏi ngay

"Sao sáng nay thầy không di dạy?"

"Bị đau đầu ấy mà."

Seung Ri nửa tin nửa ngờ, đau đầu mà còn ngồi uống cà phê với phụ nữ chắc. Trước mắt cứ tập trung vào học cái đã, mang tiếng đi học gia sư mà ngu đi thì đúng là đầu bò. Học xong rồi lại vác xác đi về, cứ mấy ngày trôi qua như vậy, gặp mặt Ji Yong hàng ngày cũng thành thói quen. Một ngày không gặp là ngồi buồn rười rượi, mặt như cái bị rách.

"Dae Sung à, làm sao để hết nhớ một người." Seung Ri thở dài ngao ngán

"Đang yêu ai à?"

"Ờ..." Âm thanh kéo dài

"Tỏ tình chưa?"

"Chưa, nhưng biết chắc là sẽ từ chối thôi."

"Bi quan quá!"

"Nghe cậu để mà sau khi bị từ chối tớ về đây khóc lóc với cậu à?"

"Nhưng mà ai thế?" Dae Sung tò mò

"Không cần biết." Seung Ri đứng dậy đi xuống căng tin, đến ăn cũng chẳng thấy ngon miệng nữa. Rốt cuộc hắn là ai mà phải khiến cho cậu ngày đêm nhớ mong đến như vậy.

Seung Ri cứ đắn đo mãi không biết có nên nói ra không, bởi mỗi lần nhìn thấy là không biết nói năng gì. Giờ giảng dạy trên lớp, Seung Ri không để ý tới bài giảng mà chỉ chăm chăm vào người giảng bài. Chỉ ngắm thôi, còn nội dung lời nói bỏ ngoài tai và giọng nói thì đọng lại mãi. Càng nhìn càng thấy người này đẹp không tì vết. Cứ ngắm thôi mà không biết người này thỉnh thoảng cũng chỉ nhìn về phía cậu.

Tối đến lại đến nhà Ji Yong học, cố loáng thoáng nghe được mấy chữ cho vào đầu rồi tự về nhà ôn lại. Thời gian chủ yếu là chỉ để ngắm nhìn Ji Yong

"Mặt tôi hôm nay bẩn lắm hay sao mà em nhìn mãi thế?"

"Tại thầy đẹp." Seung Ri lỡ mồm, "Ý em không phải thế, tức là thầy giảng hay quá ấy mà."

"Đi dạy đến giờ này mới nghe được một câu khen từ sinh viên nam." Hắn cười

"Trước giờ toàn là nữ thôi ạ?"

"Ừ. Nhưng các em nữ lúc nào cũng đạt điểm kém, mặc dù luôn miệng khen hay."

"Em có điều này muốn nói..." Seung Ri ngập ngừng, sau đó thì thôi, "Không có gì đâu ạ, em về đây." Seung Ri đứng dậy chào thầy rồi đi về.

Vừa đi vừa tự nhủ bản thân là không được nói, nói ra nhất định sẽ bị từ chối. 11h đêm Seung Ri leo lên sân thượng ngồi một mình, cậu ngắt lấy một bông hoa và ngồi bứt cánh hoa. Bứt không biết bao nhiêu bông rồi nữa

"Tỏ tình. Không tỏ tình. Tỏ tình. Không tỏ tình. Tỏ tình. Không..."

"Anh làm gì trên này đấy?" Hanna dụi dụi mắt

"Em chưa đi ngủ hả?" Seung Ri giật mình

"Em quên chưa tưới cây." Hanna cầm bình nước lên đi ra chỗ chậu cây. Seung Ri cũng lẩn lẩn tránh xa, cô dụi mắt lại lần nữa. Sao mà hoa của cô rải tứ lung tung ra đây thế này. Cô quay lại nhìn Seung Ri và hét lớn, "Lee Seung Ri!!!!!!"

Seung Ri chạy lẹ xuống dưới nhà, Hanna cũng vất nguyên cái bình nước ở đấy rồi đuổi theo. Vừa chạy vừa la lối om sòm

"Bố ơi, anh phá hết cây của con rồi."

Bố Lee vốn yêu đứa con gái nhất nhà liền chạy ra mắng luôn cả hai đứa

"Hai đứa lớn rồi mà cứ như trẻ con thế, đi ngủ đi. Biết mấy giờ rồi không mà còn díu dắt nhau khắp nhà hả?"

"Anh ấy phá cây của con." Hanna nhõng nhẽo

"Con quên mất đó là cây của nó." Seung Ri bối rối

"Đi ngủ, mai bố bắt anh mua đền cho cây mới." Bố Lee vỗ lưng Hanna, Seung Ri nhìn theo bĩu môi

_______

"Mắt cậu càng ngày càng thâm rồi đấy Seung Ri." Dae Sung sờ sờ quầng thâm ở mắt Seung Ri

Dạo này Seung Ri toàn thức đến 2h đêm mới ngủ, bảo sao mắt không thâm lại. Lại còn phải đi mua chậu cây mới đền cho Hanna nữa chứ. Chỉ vì băn khoăn không biết nên tỏ tình hay không mà đến cái ví cũng bay.

Sau khi bê chậu cây về nhà cho Hanna, ăn được bữa cơm Seung Ri không vác sách vở đi học nữa mà đến người không. Cuối cùng cậu cũng quyết định được việc mình định làm.

"Em không mang sách vở đi à?" Ji Yong nhìn qua nhìn lại cũng không thấy quyển sách nào

"Thầy, em có chuyện muốn nói."

"Nói đi."

"Em sẽ nói ngắn gọn." Seung Ri đứng thẳng người

"Ừ." Ji Yong gật đầu

"Thầy, em thích thầy. Mà cũng không phải là thích nữa, em yêu thầy mất rồi." Seung Ri nhắm tịt mắt, không dám ngước lên nhìn

Mồm Ji Yong hơi há ra vì bất ngờ, Seung Ri nói tiếp

"Em biết thế này hơi khó xử, nhưng thật sự em thích thầy lắm. Thích ngay từ lần đầu tiên gặp thầy. Thầy có thể cho em một cơ hội được không?" Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn

"Nếu tôi nói không?" Ji Yong nhìn cậu với khuôn mặt không cảm xúc

"Vậy thì em sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra." Nói rồi Seung Ri mím chặt môi cúi chào rồi quay lưng ra về. Ji Yong đứng yên nhìn bóng lưng cậu xa dần.

Đến khi ra khỏi hẳn nhà Ji Yong, Seung Ri mới ngồi sụp xuống gục mặt mà khóc. Sao cảm giác này lại đau đến vậy chứ, nó cứ nhói ở trong tim. Giống như có gì đó đâm vào mà dứt không ra, nhưng cũng không dám dứt. Cho dù có dứt ra được cũng vẫn để lại một vết thương. Seung Ri lau nước mắt rồi đứng dậy đi về.

Yêu là gì mà lại khiến ta đau đớn đến vậy?

Hôm sau có tiết Toán nhưng Seung Ri cũng trốn tiết, cậu ngại nhìn mặt Ji Yong. Nhìn thấy hắn cậu lại uỷ mị khóc lóc nữa cho coi. Ji Yong nhìn khắp lớp cũng không thấy bóng dáng ấy đâu.

"Không được. Mình vẫn phải đối mặt, không được để cho thầy ấy nhìn mình với ánh mắt thương hại được, phải để cho thầy nhìn là mình sống vẫn tốt."

Tiết sau Seung Ri vẫn vào lớp ngồi như bình thường, nhưng vẫn không thể rời mắt được dáng hình đấy. Mấy lần lắc đầu để tập trung vào bài mà cuối cùng vẫn chỉ hướng về Ji Yong. Quên hắn là lựa chọn khó khăn.

Ji Yong không hề gọi điện đến cho Seung Ri khi cậu không tới học. Dù biết là vậy nhưng Seung Ri vẫn ngồi chực điện thoại chờ cuộc gọi đến

"Chắc thầy ấy không thèm quan tâm mình nữa đâu." Seung Ri thở dài

Rồi chuông tin nhắn reo, Seung Ri cầm vội mở lên xem. Giờ thì chắc cậu yêu cái tổng đài hơn cả Ji Yong, nó còn quan tâm cậu mỗi ngày, nhắn tin cho cậu mọi lúc mọi nơi. Seung Ri ngứa tay gọi điện đến tổng đài

"Xin chào, quý khách cần gì ạ?" Giọng nữ nhân viên vang lên

"Chị tâm sự với em được không chị?"

"Xin lỗi quý khách, đây là nơi quý khách thắc mắc mọi vấn đề liên quan đến đường mạng hoặc về điện thoại chứ không phải nơi giãi bày tâm sự nhé!" Chị nhân viên đó cúp luôn máy

"Tổng đài gì mà bất lịch sự thế! Không thèm yêu nữa." Seung Ri đập nhẹ điện thoại xuống bàn

Đời thuở có ai tự kỉ đến mức gọi tổng đài nhờ tâm sự như cậu không? Hết sức chịu nổi!

Đêm nào cũng như đêm nào, mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà. Trước Seung Ri cũng có đơn phương mấy bạn nữ cùng lớp mà sao bây giờ đơn phương một tên đàn ông lại đau thế.

_______

Dae Sung nhìn Seung Ri đang ngồi thở ngắn than dài, cậu ta xuýt xoa

"Chà chà, thanh niên bao nhiêu năm đèn sách toàn từ chối người ta bây giờ lại thẫn thờ vì bị người ta từ chối đây sao?"

"Im đi, chọc ngoáy nỗi buồn của người ta."

Không biết Ji Yong cảm thấy thế nào chứ riêng cậu thì buồn hết cỡ rồi. Muốn quên đi nhưng không quên nổi, làm sao cậu có thể quên được người mà cậu luôn nhớ.

Thỉnh thoảng đi trên sân trường đụng mặt với Ji Yong, Seung Ri đều quanh lưng lại đi lối khác. Có hôm xuống căng tin mà nhìn thấy Ji Yong cậu lại lên lớp. Trên lớp cũng chỉ nhìn mỗi cái bảng, không dám nhìn người dạy. Nếu đây là cách tốt nhất để quên hắn thì cậu sẽ làm, từ giờ đến khi ra trường còn phải tránh dài dài.

Hôm đó hết tiết đồng thời cũng là giờ về, Ji Yong nán lại lớp một chút, hắn nhìn về phía Seung Ri

"Lee Seung Ri, em lên phòng gặp tôi."

Seung Ri bật dậy, nói bừa một lí do

"Hôm nay nhà em có việc nên phải về sớm, không ở lại được đâu ạ."

"Tôi bảo em lên phòng gặp tôi." Ji Yong nhấn mạnh lần nữa, Seung Ri lại càng không thể từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net