Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc cũng đến năm mới, hắn thề là đã bao nhiêu mùa xuân hắn đã phải đón Tết một mình. Seung Ri thì cũng phải về nhà đón Tết với gia đình đấy thôi, xem ra mỗi một mình hắn cô đơn.

Đi lên đi xuống đến mòn cả dép vẫn không biết phải làm gì cho đỡ buồn. Loanh quanh luẩn quẩn mãi trong nhà chả được tích sự gì, mà ra đường cũng không có ai. Bạn bè chúng nó về quê ăn Tết hết rồi. Vẫn là một mình hắn cô đơn ru rú trong nhà hết Tết.

Có điều là năm nào cũng vậy nên đã quen dần rồi, không khí Tết cũng không hào hứng là bao. Được cái là không mất tiền đi mừng tuổi mà cũng có phải mừng cho ai đâu. Đối với hắn, Tết cũng như bao ngày bình dị khác, mà không, nó còn buồn hơn các ngày bình dị.

Cái ngày mà Seung Ri đến, hắn vui biết bao nhiêu. Bỗng nhiên sau ngần ấy năm cuối cùng nhà này cũng đã có hai người cùng sống. Không khí trong nhà ấm cúng lên hẳn, lại rất vui nhộn nữa. Ít ra còn có tiếng cười nói rôm rả, vậy nó mới ra căn nhà.

Vắng cậu, cuộc sống cứ như quay trở về những năm trước kia, tự kỉ đến mức ngồi hát karaoke một mình, nói một mình.

Năm mới bật tí nhạc cho có không khí, hắn bắt đầu lôi ra trong tủ mấy băng đĩa cũ. Nghe đi nghe lại đến thuộc hết tất cả các bài hát trong đấy, mà mỗi năm chỉ nghe mỗi dịp Tết không hơn.

Cuộc sống vốn dĩ chỉ đơn giản đến thế mà thôi.

Đến khi mà hắn quá nhớ cậu rồi thì mới mò đến nhà bấm chuông cửa. Mẹ Lee ra mở cửa mới sững sờ

"Quý hoá quá! Thầy giáo lại đến nhà chúng tôi chơi thế này."

Ngồi vào nhà, nói dăm ba câu chúc Tết rồi hỏi thăm sức khoẻ gia đình.

"Thầy muốn uống gì không?"

"Dạ thôi, với lại cháu nghỉ việc rồi nên đừng gọi cháu là thầy nữa."

"Tiếc thật, công việc đang tốt thế mà."

Nếu tốt thì đã không nghỉ rồi.

Hắn chỉ cười trừ, sau đó nói vài câu chuyện rồi mới hỏi đến Seung Ri

"À, nó ra ngoài chơi với bạn rồi. Mà thằng bé này, có khách đến chơi mà cứ lêu lổng ở ngoài. Để bác gọi nó về cho." Mẹ Lee rút điện thoại ra gọi điện cho Seung Ri, "Về ngay, nhà có khách."

Seung Ri còn đang vui vẻ với bọn Mino và Dae Sung thì đang nhiên bị gọi về.

Về rồi mới thấy về nhà thật là tốt quá, suýt chút nữa theo bản năng mà chạy lại ôm rồi thủ thỉ 'em nhớ anh quá'.

Mấy ngày không gặp cậu, con tim như héo mòn. Giờ nhìn lại, tim lại đập rồi, sức sống nhiều vô kể. Trong lòng thì vui thôi rồi nhưng vẻ ngoài vẫn phải thật điềm tĩnh như không có gì xảy ra.

Mẹ Lee rất thoải mái, bà lui về phòng để cho hai người nói chuyện, dù sao cũng không phải khách của bà. Tiếng cửa phòng đóng lại, Ji Yong kéo mạnh Seung Ri vào lòng mình mà ôm chặt.

Hơi ấm này đã lâu mới được nhận lại, cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Rồi tìm kiếm bờ môi cậu mà đặt lên, không nhẹ nhàng mà là mạnh bạo cuốn lấy, dính lấy thật chặt không nỡ rời. Hắn thèm khát cậu mấy ngày nay rồi, nay gặp lại chỉ muốn đem lên giường mà đè xuống thôi.

"Mẹ... thấy mất..."

Lời nói vừa nói ra đã bị nuốt trọn, chiếc lưỡi nhanh nhẹn len lỏi vào trong khoang miệng tìm lại cảm giác. Hắn bắt đầu luồn tay vào bên trong áo cậu mà vuốt ve đủ kiểu, hết sờ nắn nơi hồng hào rồi lại mần mần ra sau lưng. Bàn tay hắn mềm mại mà lại còn ấm nóng, cảm giác như đang mát-xa, rất dễ chịu. Đến khi hắn chuyển dần tay xuống mông cậu thì mới giật mình đẩy ra

"Mẹ em mà xuống thì phản ứng sao kịp được."

Mặt hắn có chút bất mãn, nhưng rồi cũng thả cậu ra.

"Năm mới mặt anh cứ xị ra vậy."

"Người ta nhớ em đó."

"Em cũng nhớ anh mà."

"Bao giờ em mới đến đây, anh ở nhà một mình sắp chết héo ra rồi." Hắn ngả đầu vào vai cậu, y như đứa con nít đang vòi mẹ.

"Qua đợt nghỉ Tết này em mới đến được."

"Nghỉ lâu như vậy cũng không thèm đến chơi, anh thấy như em đang ghét bỏ anh vậy."

"Đừng có nghĩ bậy nha, hôm nay em mới ra khỏi nhà đó, trước toàn ở nhà đón khách thôi." Cậu xoa xoa đầu hắn, tóc hình như dài thêm, chắc chắn là chưa thèm cắt.

Ji Yong không muốn về, hắn muốn ở cạnh cậu, lại muốn đưa cậu về nhà mình nữa. Lúc này mới thấy thực ra cái bề ngoài lạnh lùng kia thì bên trong tính cách như con nít vậy, rất mỏng manh và cần người bên cạnh lúc cô đơn. Hắn nhiều lúc thật đáng thương, bởi xung quanh hắn bạn bè thì ít, bạn thân đếm trên đầu ngón tay, bạn xã giao cũng chỉ là xã giao, không thể là nơi hắn tin tưởng mà tâm sự mỗi ngày. Hắn coi trọng Seung Ri nhất rồi, tất cả mọi thứ hắn làm là vì cậu.

Trước khi về, hắn còn biếu lại gia đình cậu hai chai rượu xịn để làm quà Tết rồi mới về. Lúc tiễn hắn, hắn còn bịn rịn không nỡ rời xa, hôn cậu chào tạm biệt rồi không đành lòng đi về.

"Nương tử, biết bao giờ ta mới được gặp lại nàng đây. Nàng có biết ta đã đợi nàng suốt mấy ngàn kiếp rồi không? Ta đợi nàng lâu như vậy rồi sao nàng lại không hiểu nổi tình cảm của ta."

Seung Ri chớp chớp đôi mắt, ngẩn tỏ te nhìn tên kia đang diễn tuồng

"Tướng quân, thiếp sẽ sắp xếp rồi về với chàng."

"Nàng hứa với ta đi, rằng nàng sẽ về."

"Rồi rồi, em biết rồi, người ta đang nhìn anh kia kìa."

Chỉ được cái ngoại hình già dặn còn đầu óc thì trẻ thơ.

_______

"Không phải là sắp thi tốt nghiệp rồi sao? Em còn thảnh thơi dữ vậy." Ji Yong lật qua lật lại tờ báo cũ

"Yên tâm, em mà, trượt làm sao được." Seung Ri vỗ ngực tự tin, riêng học thì cậu tự đánh giá bản thân rất cao.

"Ngồi đấy mà bốc phét, cứ trượt đi rồi ông đây cho ra ngoài hốt rác."

Thời gian thế mà trôi nhanh, có khi nháy mắt một cái là già khú khụ rồi. Huống chi đời người có phải lúc nào cũng bất tận mãi, đến lúc cũng sẽ nhắm mắt mà an phận.

Ji Yong mấp mé tuổi 30 rồi, cái thân phận trong giới giang hồ như thế thì liệu sống được bao lâu. Có lúc này lúc nọ, xác định dấn thân vào thì xác định có nhiều biến cố.

Seung Ri ngồi trong phòng ở căn cứ của Ji Yong, nghe thấy bên ngoài là tiếng thét kinh động địa của hắn. Lần thứ n thấy hắn tức giận, tay áo thì xắn ngược lên, mắt hiện lên rõ sợi tơ máu

"Một lũ vô tích sự!"

Một đám người xếp hàng ngang dài hết chiều rộng sảnh chính. Tất cả đều cúi đầu tỏ vẻ ăn năn hối lỗi.

Ji Yong rút ra khẩu súng từ thắt lưng, bắt một phát xuống dưới sàn nhà, suýt nữa thì trúng chân một tên.

"Là đứa nào? Khai ra nhanh!"

Vẫn chưa đứa nào dám trả lời

"Tao đã nói cái gì, tao đã cấm chúng mày bê vác hàng giả vào đây mà sao vẫn lòi ra hẳn một thùng."

"Rốt cuộc lời nói vô hiệu lực với từng đứa phải không?"

"Đứa nào không khai, hôm nay tao xay ra cám."

Seung Ri lấp ló ở cửa phòng, thấy Ji Yong toan cầm gậy lên đánh từng người một thì liền chạy ra ngăn cản. Cậu ôm lấy thắt lưng hắn

"Từ từ đã anh, bình tĩnh, bình tĩnh."

Đám người kia có chút nhẹ lòng.

"Bỏ anh ra, không anh đánh cả em."

"Anh bình tĩnh đã nào, biết là anh đang giận rồi. Nhưng anh đánh bọn họ thì có ai khai ra, nếu nói thì phải nói ngay từ đầu rồi." Seung Ri vuốt vuốt ngực hắn để xuôi cơn giận, "Anh không thấy hả? Rõ ràng không chỉ là vô tích sự đâu, còn là lũ hai mang đấy."

Nghe Seung Ri giải thích một hồi, hắn mới buông cây gậy xuống.

"Đánh cho tới khi nào khai thì thôi."

Nghiễm nhiên trong số những thằng gan dạ sẽ có một thằng sợ chết.

Nó chạy tới ôm lấy cánh tay hắn lắc qua lắc lại mà nói thật.

"Thực ra ông giám đốc công ti Đông Hải khiến bọn em làm vậy."

Nếu Seung Ri nhớ không nhầm thì công ti đó là của bố cậu và hình như ông cũng làm giám đốc.

"Hình như là bố em."

"Sao cơ?"

"Anh sẽ trả thù sao?"

"Anh..." Ji Yong chập chững không biết trả lời ra sao, rơi vào tình thế này thật không rõ phải làm gì.

"Coi như là em cầu xin anh, tha cho ông ấy đi. Làm ơn."

"Em nói anh phải làm sao, khi mà chính ông ấy lại hại anh như thế."

"Mà đó là bố em."

"Anh đưa em về, ta sẽ nói chuyện này sau."

Seung Ri bây giờ tốt hơn hết là nên nghe lời hắn, nếu như muốn giữ an toàn cho gia đình mình. Hắn là người yêu cậu, nhưng đây cũng là công việc của hắn. Hắn bỏ ra ngần ấy số tiền nhưng không nhận được đúng số hàng đã chọn. Chuyện này là làm ăn của giới ngầm, cái gì nó ra cái đấy.

Seung Ri tối ngày cứ nơm nớp lo sợ sẽ có chuyện gì xảy ra với gia đình mình. Cậu muốn về nhà nói chuyện thẳng thắn với bố nhưng lại không thể kể Ji Yong là ông chủ của xã hội đen được.

Chuyện này thực sự rất khó, đến hắn cũng không biết phải làm gì. Số tiền ấy bỏ ra hắn không tiếc nhiều nhưng rốt cuộc là hắn đã có thù oán gì với bố của Seung Ri vậy. Tại sao bố Seung Ri quen biết với dân ở đây mà hắn lại không biết?

Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu hắn, càng nghĩ lại càng rối trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net