Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi Seung Ri vào phòng rồi chốt cửa lại, Seung Ri từ từ ngồi xuống ghế. Ji Yong đứng tựa lưng vào cửa

"Em tránh mặt tôi?"

"Em nào dám ạ, học viên nhìn thấy thầy phải chào chứ em đâu dám tránh mặt." Nói không biết ngượng mồm ==

"Em chắc chứ? Tôi thấy mỗi lần em nhìn thấy tôi đều quay đầu lại." Ji Yong tiến lại gần

"Em không nhìn thấy thầy." Seung Ri quay đầu đi

Ji Yong ngồi sát cậu, tay bóp má Seung Ri quay lại phía mình, để mặt đối mặt, nhưng ánh mắt ấy vẫn lẩn tránh hắn.

"Thầy đang làm gì thế ạ?" Giọng Seung Ri hơi run, gần quá, con tim cậu không chịu nổi

Ji Yong lấn tới và hôn lên môi cậu, Seung Ri tròn to mắt nhìn hắn. Hắn từ từ đưa lưỡi tách hai hàm răng của cậu và tiến vào trong khoang miệng. Đầu lưỡi ấm nóng chạm nhau, người Seung Ri chạy lên dòng điện đến tê dại, chân tay mềm nhũn, không cử động nổi. Hắn ôm chặt đầu cậu để ép nụ hôn sâu hơn, kể cả không khí không còn hắn vẫn chưa buông tha. Seung Ri không thở nổi, nhưng không muốn từ chối nụ hôn này. Đến khi tay Ji Yong luồn vào trong áo cậu thì cậu mới giật mình đẩy hắn ra. Seung Ri vẫn còn run, khắp người nóng bừng, cậu đưa tay lên quệt môi

"Thầy...thầy..."

"Ai cho phép em tỏ tình trước?"

"Sao ạ?" Seung Ri ngạc nhiên, "Ý thầy là sao?"

"Tỏ tình không phải nhiệm vụ của em." Ji Yong rướn người hôn nhẹ lên môi cậu, "Em hiểu không? Vì tôi yêu em, tên nhóc ạ."

Đầu óc Seung Ri trở nên quay cuồng

"Tại sao? Tại sao lúc đó thầy lại từ chối?"

"Tôi có từ chối à? Tôi chỉ nói nếu, chưa nói hết em đã bỏ chạy."

"Còn thế nữa! Đúng là lắm chuyện!" Seung Ri lớn tiếng, "Thầy muốn chơi trò mèo vờn chuột chắc?!"

Ji Yong không trả lời, hắn chỉ nhìn cậu, trong ánh mắt đó là cả tình yêu hắn dành cho cậu. Seung Ri cũng nhìn hắn một lúc rồi ngập ngừng hỏi

"Sao thầy....thích em vậy?"

"Có lẽ cả hai chúng ta đều có cảm tình nhau ngay từ lần đầu tiên gặp." Ji Yong mỉm cười, "Lúc đó tôi thấy em ngồi cạnh cửa sổ cứ say mê nhìn tôi mãi."

"Tiếng sét ái tình đó." Seung Ri cười ngượng. Hắn xoa đầu cậu, nụ cười đó vẫn còn trên môi

"Không phải là nhà em có việc hay sao?"

"Em nói dối đó."

Mắt hắn căng ra, nụ cười đột nhiên biến đổi thành đáng sợ. Seung Ri run người, lập tức đứng dậy chào rồi đi nhanh ra khỏi cửa. Trước khi đi cậu còn quay đầu lại nói một câu

"Tối em vẫn đến học nhé!"

Và cảm xúc của Seung Ri đã biến đổi, không còn u ám như trước nữa. Lại còn vừa đi vừa hát, có vẻ yêu đời lắm. Tối đến Seung Ri háo hức đến nhà Ji Yong, cậu bấm chuông cửa không biết bao nhiêu lần mà không thấy Ji Yong ra mở cửa. Seung Ri ngồi sụp xuống thở dài, cái bệnh hay suy nghĩ lại bắt đầu

"Sao thầy ấy không mở cửa? Hay nói yêu là nói dối? Hay thầy ghét mình rồi? Hay tại mình làm phiền??"

Hàng loạt câu hỏi hiện lên, Seung Ri đứng dậy bấm chuông lần cuối mà không thấy nữa thì sẽ bỏ về. Tiếng chuông vang lên đồng thời cổng cũng mở ra, Seung Ri chạy vội vào trong nhà.

"Thầy làm gì mà mãi không mở cửa thế?"

Ji Yong từ trong bếp đi ra, đầu còn ướt sũng, bên dưới chỉ cuốn tạm cái khăn, dường như khoả thân. Vài giọt nước vẫn còn lăn trên cơ thể ấy. Cơ thể đó quả thực rất đẹp, đường nét rõ ràng và săn chắc.

"Còn chưa đến giờ, em cũng phải để tôi tắm chứ." Ji Yong cằn nhằn. Seung Ri thì đơ luôn rồi, cậu nhìn hắn như thể sắp ăn thịt hắn đến nơi vậy. Mải mê đắm chìm vào con người đó, còn không nhận ra hắn đang đứng rất gần cậu. Ji Yong vỗ vào người cậu mấy cái, "Này, nước dãi rỏ đầy ra nhà kìa."

Seung Ri tỉnh khỏi mộng tưởng, giật mình quệt môi

"Làm gì có."

"Ra ghế ngồi đi, tôi thay quần áo."

"Vâng, vâng." Seung Ri bẽn lẽn ngồi xuống, mắt chưa dứt khỏi thân hình kia.

Trong thời gian chờ Ji Yong thay quần áo, Seung Ri lượn lượn khắp nhà chơi. Lần đầu cậu được vào bếp, ôi sao mà nó lung linh như ánh mặt trời 😛. Bàn ăn thì rộng, ghế cũng đẹp nữa, gần bếp còn có phòng tắm nữa. Seung Ri mở cửa bước vào, bên trong toả lên mùi hương hoa nhài. Seung Ri định vào soi gương thì nước dưới nền làm cậu trượt ngã dập mông, đầu đập xuống đất. Ji Yong nghe thấy tiếng động chạy vội xuống nhà, hắn nhìn phòng khách không thấy Seung Ri đâu.

"Thầy...thầy..." Tiếng Seung Ri vang lên từ trong phòng tắm

Ji Yong đi từ từ vào phòng tắm, nhìn tên nhóc đang nằm sóng soài dưới nền đất

"Em đang làm gì đấy?"

"Nước ghét em." Seung Ri ngồi dậy, mặt mếu máo

Ji Yong còn chẳng thèm đỡ cậu dậy, Seung Ri đứng dậy lần nữa lại trượt ngã tiếp.

"Em ghét nước!" Giọng Seung Ri như sắp khóc

"Đứng dậy mau lên." Ji Yong quát

Và thế là quần áo ướt, tóc cũng ướt. Ji Yong dẫn cậu lên phòng lấy tạm đồ hắn cho cậu mặc. Đồ của Ji Yong chỉ được cái chật ních so với người cậu. Hắn mặc thì vừa còn Seung Ri mặc cũng như không mặc, áo bó sát vào người, quần cũng thế. Ji Yong tiến lại gần, bóp bóp hai bên eo của Seung Ri

"Quả nhiên người toàn mỡ."

Seung Ri đẩy tay hắn ra

"Nhột. Đừng sờ vào đó."

"Vậy tôi cứ sờ thì em định làm gì?" Ji Yong tiếp tục chạm tay vào, hắn cười gian.

Seung Ri bất giác lùi lại phía sau, cậu vừa lùi vừa ngoái đầu lại nhìn đường. Ji Yong cứ thế tiến theo cậu, hắn câu dẫn cậu về phía giường. Seung Ri vấp vào cạnh giường rồi ngã xuống, Ji Yong trườn lên người cậu.

"Thầy ơi, trò này không vui."

Seung Ri lùi tiếp cho đến khi đầu đập vào thành giường.

"Sao em lại thích trốn tránh tôi đến vậy nhỉ?"

"Như này không được." Người Seung Ri bắt đầu nóng bừng, bây giờ Ji Yong mà làm gì thì cậu không kiểm soát được bản thân nữa đâu. Seung Ri nhắm nghiền mắt, hai tay ôm đầu Ji Yong rồi kéo mạnh và hôn lên môi hắn. Khoảnh khắc nhanh như vậy, lại còn không nhìn, hai răng đập vào nhau, đau muốn chết. Seung Ri biết vậy nhưng vẫn cố giữ nụ hôn, cậu đưa lưỡi vào trong khoang miệng hắn đùa nghịch. Một lúc thì cậu thả hắn ra, Ji Yong liếm nhẹ môi

"Xem ra em còn phải luyện nhiều."

"Thầy đừng chê em." Seung Ri quay mặt xấu hổ

Ji Yong ghé sát tai cậu phả ra hơi nóng, tay luồn vào trong áo Seung Ri và đưa dần lên trên ngực. Bị đụng chạm, người cậu mềm nhũn. Hắn kéo áo cậu lên và nghịch với hai đầu nhũ hoa

"Chỗ đó... đừng..." Giọng Seung Ri yếu ớt

Hắn hôn lên cổ cậu rồi ngậm lấy đầu nhũ hoa, liếm nhẹ. Người Seung Ri run lên, ngực hơi ưỡn

"Thầy..."

Sau đó đột nhiên đứng dậy, Seung Ri cũng chẳng hiểu tại sao. Như vậy chẳng khác nào bế người ta lên tới đỉnh núi rồi quăng một phát xuống dưới đất. Người đâu mà kì cục thế?? Seung Ri tức giận, kéo áo xuống, mặt hằm hằm quát

"Gì thế?????"

"Ăn nói cẩn thận vào, tôi hơn tuổi em đấy."

Seung Ri không cần biết hơn tuổi hay không, cậu đứng dậy nhảy choi choi trên giường, tay chỉ lia lịa

"Không có lương tâm, không có tình thương mến thương, không một chút lãng mạn."

"Em đang mắng tôi?" Ji Yong quay đầu lại, miệng thì cười mà mắt thì lườm

"Nhìn thầy giống Annabelle quá!" Seung Ri nhăn mặt, người hơi co lại

"An...Annabelle??" Ji Yong quay hẳn người lại tiến gần về phía Seung Ri, hắn vươn tay kéo hai chân cậu cho cậu ngã huỵch xuống giường, "Em cứ cẩn thận lời nói của mình đấy!"

Con người đó, mới đầu còn rất ôn nhu, dịu dàng. Ai mà ngờ nổi sự thật bên trong lại ngang tàn và ác độc như vậy. Đem cả người mình yêu quật ngã xuống giường không thương tiếc. Seung Ri không hiểu tối nay là ngày gì mà ngã liên tục vậy cơ chứ. Seung Ri theo Ji Yong xuống nhà ngồi học bài, giờ cậu chẳng ngồi xa hắn nữa, ngồi sát lắm cơ. Còn định gác chân lên đùi hắn nhưng mà thôi, ở đây thì hắn cho đầu đập xuống bàn như chơi.

Hết bài học, Seung Ri ngồi gạ chân vào chân Ji Yong

"Thầy ơi, trời cứ bị tối ấy."

"Thì sao?"

"Về tầm này sẽ rất nguy hiểm a."

"Em là con gái mới lớn à?"

"Em chẳng biết võ vẽ, nhỡ đâu đi đường bị cướp hay làm sao thì sao?" Seung Ri trề môi vẻ dễ thương

"Em còn võ mồm đấy, lôi ra. Còn chưa về đi, ngồi đấy lại muộn thêm bây giờ." Ji Yong chẳng đoái hoài gì đến cậu, ngang nhiên đuổi cậu về một cách phũ phàng. Trước kia còn nhẹ nhàng bảo về, thỉnh thoảng thính thêm vài câu đi cẩn thận. Ấy mà giờ đây, xoay một phát 181 độ, con người yêu là bộc lộ à?

_______

"Cậu bị phởn hả?" Dae Sung nhìn vẻ mặt kì quái của Seung Ri

"Con người có niềm vui vào nó thế!"

Tiết sau là tiết Toán nên Seung Ri mới vui như vậy, bây giờ cậu sẽ ngồi bắt lỗi và ngắm mọi cử chỉ của Ji Yong. Hắn vào lớp đã thấy khuôn mặt nhìn hắn say đắm, buột miệng trêu

"Lee Seung Ri, áo tôi rách nách hay quần tôi rách đũng mà nhìn mãi thế?"

Seung Ri giật mình đứng dậy, tự nhiên trêu trước lớp, ngại muốn chết

"Vì thầy đẹp thôi ạ!"

"Còn em vẫn xấu như mọi ngày. Ngồi xuống đi."

Cả lớp quay ra nhìn cậu cười hả hê, dơ không dám ngẩng đầu lên nữa. Seung Ri thầm nghĩ, rõ ràng khi yêu, kể cả đối phương có xấu thế nào thì trong mắt người kia vẫn luôn luôn đẹp. Sao con người kia lại nghiễm nhiên chê cậu trước lớp như thế

"Bôi nhọ!" Seung Ri đập bàn, lại lần nữa cả lớp quay ra nhìn cậu

"Lee Seung Ri, đây là lớp học, không phải cái chợ." Ji Yong to tiếng

"Em xin lỗi ạ!" Seung Ri cúi đầu, mồm còn lẩm bẩm, "Tối nay ông sẽ phàn nàn cho điếc tai thì thôi."

Chẳng cần đến tối, hết tiết Seung Ri đã chạy theo Ji Yong về phòng riêng. Vào phòng một cái là mắng hắn sa sả

"Thầy đúng là ác độc, thầy không có tình người, sao lại mắng em giữa lớp thế cơ chứ, em cũng có tự trọng đấy nhé, thầy thật là xấu xa!!!"

"Sở thích của em là mắng tôi à?" Ji Yong nhăn mặt vì đau đầu

"Thầy có tốt đẹp gì đâu mà không mắng."

Ji Yong trừng mắt nhìn cậu, Seung Ri lập tức mở cửa ra ngoài. Mới đầu rất hùng hồn nhưng không hiểu cứ nhìn thấy ánh mắt đó lại lép vế.

"Mắt ma thuật à???" Seung Ri vừa đi vừa gãi đầu

"Đầu mấy năm không gội rồi?" Dae Sung không biết từ đâu xuất hiện phi ra mỉa mai Seung Ri

"Bậy bạ, mới gội hôm qua xong." Seung Ri đấm thẳng vào đầu Dae Sung, làm thằng bé đứng ôm đầu, mặt mếu máo mãi. Xem ra Seung Ri chỉ bắt nạt được người khác chứ Ji Yong thì không thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net