Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng tỉnh dậy chẳng thấy nơi này lạ lùng gì, tất cả đều quen thuộc với những quá khứ.

Seung Ri bật tỉnh khỏi mộng ảo, dụi mắt nhìn xung quanh. Cánh cửa chợt mở ra, trên tay hắn bưng một bát cháo

"Tỉnh rồi à?"

"Sao lại như này?"

"Không nhớ gì?"

Seung Ri lắc đầu, điều duy nhất cậu nhớ là cậu đã đi về trong mưa. Chỉ không hiểu sao lại đi lạc vào đây

"Em ngã giữa đường, may tôi có ở đấy."

Ji Yong đặt bát cháo cạnh giường rồi đi.

"Khoan đã."

"Hửm?"

"Cảm ơn."

Hắn chỉ liếc nhìn cậu rồi lại quay đi, hắn cứ tỏ ra lạnh nhạt khiến cậu chẳng biết được tình cảm hắn như nào. Không phải là vì chút tình xưa nghĩa cũ nên mới vác cậu về đây đó chứ.

Seung Ri ăn hết sạch bát cháo một cách ngon lành, ăn xong liền đứng dậy ra khỏi giường rồi xuống nhà.

"Cảm ơn anh, tôi xin phép."

Hắn không thèm liếc cậu một tí nào, chỉ cắm đầu vào nhìn cái ti vi. Thấy Ji Yong không trả lời, cậu nói thêm

"Cả chuyện của bố tôi nữa, cũng cảm ơn anh, cũng xin lỗi vì đã nghi ngờ." Seung Ri cúi đầu

Hắn vẫn im lặng, có thể lần này cậu hết hy vọng rồi.

Trời từ hôm qua đến giờ vẫn mưa không ngớt, Seung Ri thì vẫn chưa hạ sốt mà lại phải dầm mưa thêm trận nữa để về nhà.

Thời tiết vẫn đang đông lạnh, mưa lại càng lạnh hơn. Lúc này chỉ mong được ở nhà cùng với chiếc chăn ấm cho qua ngày thôi.

Seung Ri đưa tay hứng nước mưa, sao mới đó mà đã tạnh rồi, cậu ngẩng mặt lên trời. Trên đầu là cái ô đang che chắn cho cậu, người cầm ô thì ướt nhẹp và vẫn phải giương ô về phía cậu.

Thực sự hắn không đành lòng nhìn cậu như thế.

"Cầm lấy đi, còn chưa hạ sốt đâu."

"Cái này..." Seung Ri ngượng ngùng không dám nhận, "Anh cũng đang ướt kìa."

"Nhà tôi với nhà cậu, nhà ai xa hơn? Bớt ngu lại và cầm lấy đi về đi."

Ji Yong dứt lời rồi đặt cán ô trên vai cậu, Seung Ri theo phản xạ mà đỡ lấy. Hắn cũng xoay lưng chạy ngay về nhà, tâm trạng hôm nay lại trở nên tồi tệ rồi.

________

"Seung Ri, con mời Ji Yong đến nhà mình ăn một bữa."

"Không được, con đã không liên lạc với hắn từ lâu rồi."

"Nó đã cứu bố mày đấy, mày có mời nó đến hay để tao đuổi mày ra đường."

"Vâng, con mời." Seung Ri cắn răng chịu đựng gọi điện thoại cho Ji Yong, kết quả là không nghe máy. Muốn kiếm cớ nói Ji Yong không nghe máy để đỡ phải mời đến nhưng cuối cùng lại phải đến nhà gọi trực tiếp chủ nhà.

Seung Ri bấm mấy hồi chuông mới thấy cửa tự động mở ra, thấy hắn đang ngồi uống cà phê và xem tin tức.

"Đừng nghĩ lung tung, tôi đến chỉ thông báo là bố tôi muốn mời anh đến nhà dùng bữa cơm thôi."

"Được." Ji Yong trả lời nhanh chóng

"Sao đồng ý nhanh thế?"

"Bao giờ thì đến? Hôm nay được không?"

"Hả? Chờ chút, tôi phải hỏi đã."

Sau một hồi nói chuyện qua lại với bố Lee thì Ji Yong có thể đến ngay bây giờ càng tốt.

"Vậy tôi về trước, anh cứ chuẩn bị từ từ."

"Ngồi im đấy."

Một khi hắn ra lệnh thì cậu không dám cãi nửa lời, càng không dám chống đối.

Ji Yong chuẩn bị khá nhanh, chỉ 15 phút sau là quần áo đã đâu vào đấy. Là Seung Ri không nhớ hay là cậu chưa từng nhìn thấy, nhưng nhìn hắn mặc âu phục quả nhiên không chê vào đâu được. Dáng người mảnh khảnh, cao ráo, áo vest ngoài không cài cúc trông vừa nghịch lại không kém phần nam tính, lịch lãm.

Đằng nào cũng vậy, Ji Yong đưa cả Seung Ri về nhà luôn

"Chúng ta chia tay rồi, cứ qua lại như này phải chăng là không tốt?" Seung Ri mắt hướng ra cửa sổ

"Tuỳ em suy nghĩ, tôi chẳng thể biết được suy nghĩ của em."

Ji Yong được đón tiếp niềm nở trước sự phấn khích của cả nhà, tất nhiên là trừ Seung Ri ra.

Tối hôm đấy Ji Yong và ông Lee uống khá nhiều rượu, đến độ Seung Ri còn phải dìu ông lên phòng nghỉ. Ji Yong định đứng lên đi về mà chân có phần đi không vững

"Thế này đi, anh cứ ở lại đây nghỉ một đêm chứ say như này đi đường nguy hiểm lắm." Hanna vỗ vai Ji Yong, hắn chẳng chần chừ gì mà đồng ý luôn, "Anh ngủ tạm ở phòng anh hai em nhé, nhà em hết phòng rồi, để khách nằm ở sofa thì không nên."

"Sao lại là phòng anh?" Seung Ri ngạc nhiên

"Chứ không lẽ phòng em?"

"Ừ thì... phòng anh."

Seung Ri cũng dìu Ji Yong lên phòng, cậu cũng nghĩ hắn say rồi, ở lại một đêm cũng chẳng sao đâu. Nhưng vừa vào được trong phòng thì hắn vươn tay chốt ngay cửa lại, xoay người và áp sát cậu vào cánh cửa. Một tay đặt trên cửa ngang tầm mắt cậu

"Không phải là anh say sao?"

"Vậy mới có cái cớ để ở lại."

"Nhưng như này..."

"Thì sao?" Ánh mắt hắn chăm chú nhìn cậu không nỡ rời, ánh mắt đó như nói lên được tâm trạng hắn ngay lúc này và cả bao nhiêu tâm sự trong lòng.

Seung Ri liếc mắt nhìn hướng khác, sợ nhìn mắt hắn rồi lại chỉ khiến bản thân thêm si tình

"Nếu không say thì anh đi về đi."

"Em..." Ji Yong hơi nheo mắt lại, trong lòng có gì đó khó tả, "Em, cho đến cả lúc này vẫn muốn né tránh tôi, trong khi tôi không làm gì sai hết. Sao em vẫn muốn xa tôi đến như vậy?"

"Đúng, anh không làm gì sai hết. Tất cả là do tôi, vậy nên anh đừng nói nữa."

"Nếu tôi nói sẽ bỏ qua cho mọi lỗi lầm của em thì sao? Liệu em có đồng ý quay trở về?!"

"Không được đâu..." Seung Ri cúi đầu xuống

Ji Yong như chết lặng đi, hắn không nói thêm được lời lẽ nào nữa

"Đó là điều em đã chọn?"

Seung Ri gật gật đầu, tay hắn buông thõng xuống. Thực sự đã thất vọng, cậu vẫn cố chấp không quay trở về. Mặc dù hắn chấp nhận bỏ qua lỗi lầm của cậu, nhưng cậu lại không đối mặt được với sai lầm mình gây ra.

Trong trí óc luôn luôn nhớ hắn, cũng rất muốn quay lại nhưng lại không đủ bản lĩnh.

Dòng chữ dù có tẩy xoá đến cỡ nào thì vẫn còn vết hằn.

Và Seung Ri không thể quên được việc cậu làm với hắn, tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần. Cậu nghĩ rằng cứ chấm dứt hoàn toàn là cách tốt nhất để không phải gây đau thương. Nhưng lại không biết rằng, chấm dứt mới là cách gây đau đớn nhất về tâm hồn. Nó giống như một vết cứa nhưng lại không có hình thù và màu sắc cũng như là không thể chạm được và nhìn được.

Đã có một tình yêu đẹp trong quãng thời gian dài như thế.

________

Một năm sau cũng là lúc Seung Ri ra trường từ lâu và giờ mới kiếm được việc làm. Phải nói rằng bằng cấp thì đẹp ở đấy nhưng đi xin việc lại chẳng dễ dàng gì. Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng như một cuốn tiểu thuyết, nhân vật chính luôn chọn được vị trí tốt trong cuộc đời mình và an nhàn cho đến già.

Đây mới là thực tế, Seung Ri đã đi bao nhiêu nơi mới xin được việc ở đây. Công ty bảo hiểm này mới mở chưa được bao lâu nên đang thiếu nhân viên. Nghe rằng chủ tịch công ty này rất giàu có nên mới có thể tự mở ra một công ty cho riêng mình đến vậy.

Ngày đầu đi làm tràn đầy năng lượng và hứng khỏi, Seung Ri làm việc rất hăng say và hy vọng một ngày nào đó được thăng chức.

Cậu cũng làm quen được kha khá người ở đây, đa phần là họ rất hoà đồng.

Gang Seo giựt lấy tờ giấy trên tay cậu, giọng điệu thán phục

"Cậu đã dụ dỗ được nhiều người mua bảo hiểm thế này rồi cơ à?"

"Cũng bình thường, cậu nói quá rồi."

"Gớm, lại còn khiêm tốn. Hôm nào cậu phải khao anh em ở đây một bữa mới được."

Seung Ri chỉ cười trừ cho qua chuyện, tiền lương lậu còn chưa có cứ đòi khao chát này nọ. Không phải là kẹt sỉ nhưng mới làm tháng đầu tiên mà phải vun tiền cho mấy cái mồm thật không nên.

Sau khi nhận được tháng lương đầu tiên, Seung Ri cầm hơn nửa số tiền đi mua ít đồ về cho gia đình.

"Đấy, bà xem. Con trai đi làm trưởng thành như thế kia rồi mà vẫn chưa dắt bạn gái về nhà gì cả."

Chuyện của một năm trước, có những bí mật mà ông Lee không hề hay biết.

Seung Ri chỉ biết cười mà không dám trả lời, nếu con yêu được con gái thì đã dắt về từ mấy năm trước rồi. Tất cả là do bị bẻ cong hoàn toàn.

"Kệ nó đi, đến lúc rồi sẽ tự khắc thôi, tuổi trẻ đừng có giục nó."

Seung Ri cầm túi đồ mỹ phẩm lên cho Hanna, con bé vui mừng xốn xang ôm chặt lấy anh mình

"Yêu anh hai nhất!"

Seung Ri xoa đầu con bé rồi trở về phòng.

Một năm đã trôi qua dài đến như vậy rồi, mà tình cảm cũng kéo dài theo thời gian. Còn đã từng mơ ước rằng ngày cậu tốt nghiệp sẽ có một người ngoại trừ gia đình ra sẽ ở đó nghe cậu đọc bài diễn văn trước khi ra trường. Cùng cậu lưu lại những tấm ảnh tốt nghiệp mà đóng khung treo lên tường. Trông sẽ hạnh phúc biết bao. Nhưng hy vọng lại vụt tắt trước khi ngày tốt nghiệp diễn ra.

Là cậu ngu ngốc đến nhường nào, cứ đinh ninh sẽ không đau khổ và quên nhanh thôi. Nhưng lí trí lại chẳng thắng nổi con tim. Quay đi quay lại hoá ra tự mình đang dày vò chính bản thân mình.

Seung Ri ngồi lướt danh bạ mò tìm số Dae Sung định rủ đi chơi. Nhận ra rằng một năm qua số điện thoại hắn vẫn còn nguyên chưa hề xoá. Là cậu không dám xoá hay là quên mất rằng nó vẫn tồn tại?

Tên của Dae Sung ngay phía trên, không hiểu mắt mũi tèm nhèm kiểu gì lại bấm tên phía dưới. Cậu ngang nhiên đưa điện thoại lên tai để nghe, nghe thấy có tín hiệu liền nói liến thoắng

"Người tình mấy năm, đi xem phim không?"

Đầu dây bên kia im lặng, còn tưởng nhìn nhầm tên

"Này, sao không trả lời?"

"Alo." Người kia trả lời

Cậu có thể quên bất cứ thứ gì, có thể quên không xoá số điện thoại nhưng giọng nói và hình bóng hắn chưa quên bao giờ.

Seung Ri giật mình nhìn lại dòng tên, tên còn đó sao có thể nhầm được cơ chứ. Không để bên kia nói gì thêm, Seung Ri cúp máy khẩn.

"Có khi nào hắn sẽ nghĩ mình nhớ hắn mà gọi không? Cũng có thể hắn nghĩ mình gọi nhầm chứ? Trời đất ơi! Chết tôi rồiii!!!"

Seung Ri kéo dài giọng.

Thật chỉ muốn nhảy lầu chết đi cho rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net