Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ngày Seung Ri cứ nơm nớp lo sợ người kia sẽ nghĩ sai lệch về mình. Đâu phải là cậu muốn gọi hắn, chỉ là cái tay nó bấm nhầm mà thôi. Đây là tác hại của việc khi chia tay không xoá số người yêu cũ.

Seung Ri liên tiếp tự đập đầu vào bàn cho đến khi cái trán cậu đã sưng đỏ.

"Nỗi nhục nào bằng đây!!"

Sáng hôm sau đưa cái mặt ủ rũ đi làm, hôm nay cậu không có tí sức sống nào. Nhìn đồng nghiệp vui cười mà trong lòng thì mưa bão sấm sét dữ dội. Cậu hận lúc đấy không thể gieo mình xuống núi mà tự vẫn. Ấy là còn may chán, nếu mà chẳng may gặp thì đúng là cậu chỉ có nước ép linh hồn lìa khỏi xác mà bay đi thôi.

Đầu nghĩ cấm có sai.

Đầu tháng, chủ tịch trực tiếp xuống xem các nhân viên làm việc như nào, cách làm việc ra sao, có sáng tạo hay không.

Đến phòng của Seung Ri, cậu mải mê chăm chú làm một số đống giấy tờ.

Phải nói rằng vị chủ tịch này rất khoa trương, nếu biết ý biết tứ sẽ đi vào nhẹ nhàng mà xem xét thôi. Đằng này còn có cả người hô to

"Chủ tịch đến!"

Toàn bộ nhân viên trong phòng đứng dậy cúi đầu chào.

"Mọi người cứ làm việc đi."

Giọng nói qua điện thoại còn nghe không sai một tí nào chứ huống chi là ngoài đời. Nào cậu có quên được đâu, Seung Ri cứ thế mà cúi đầu ngồi xuống bàn làm việc. Mồ hôi toát ra trên lưng áo, ngồi phòng điều hoà mà vẫn cảm thấy nóng vô cùng.

Vị chủ tịch lượn qua một vòng rồi dừng lại ở bàn làm việc của Seung Ri, hắn gõ nhẹ lên bàn

"Trái Đất thực ra rất tròn."

Nói rồi lại tiếp tục đi qua và ra khỏi phòng.

Gang Seo thấy lạ, hỏi, "Trai Đất tròn? Ý gì vậy, sao chủ tịch lại hỏi cậu như thế?"

"Tôi cũng thấy lạ." Seung Ri cười như ngố, biết rõ ý hắn muốn nói gì nhưng cứ giả vờ như không quen biết.

Biết nói làm sao khi mà lại làm đúng công ty của hắn mở ra, bây giờ mà nghỉ việc thì tiền đâu mà ăn tiêu, mà tiền lương giả cho nhân viên ở đây quá lời, cậu nào dám nghỉ.

"Không sao, nhân viên cấp thấp như này, làm sao mà đủ trình lên gặp chủ tịch." Seung Ri lẩm bẩm

Seung Ri xoay ghế sang phía Gang Seo, hỏi vài câu

"Nếu chẳng may cậu gọi điện nhầm cho người yêu cũ và mấy hôm sau cậu gặp lại cậu phải nói gì?"

"Kệ thôi, nếu cậu không còn yêu cô ta thì cứ ngẩng cao đầu lên mà đi thôi."

"Nếu còn yêu?"

"Chịu, tôi đã yêu ai bao giờ đâu."

"Trời, thế mà tư vấn như xịn." Seung Ri bĩu môi

________

Thay vì ở nhà ăn bám bố mẹ nên Seung Ri đã tự dọn ra ngoài ở một mình. Cậu sống tại một khu dân cư cao tầng, mà cậu ở mãi tầng 15. Mỗi ngày đứng trong thang máy đi lên đi xuống là một cực hình. Chưa kể đến việc còn phải bắt xe buýt đi làm, cậu thề cậu sẽ kiếm tiền mua xế hộp để đi cho oách.

Từ khi sống một mình thì có phần cô đơn nhưng lại khá thoải mái. Có thể lúc này cậu muốn chìm đắm vào cô đơn một chút.

Chủ nhật nghỉ làm, Seung Ri đến hiệu sách mua về vài cuốn đọc dần. Seung Ri liếc lên trên cao, mắt cậu tinh lắm, nhìn thấy rõ dòng chữ Học cách làm giàu. Chiều cao vỏn vẹn mét bảy mươi nên có phần không với tới được kệ cao trên kia.

"Sao xung quanh không có cái thang nào nhỉ? Phải chi mình cao mét tám."

"Quyển này hả?"

"Đúng rồi."

Seung Ri cầm lấy quyển sách, đang định cảm ơn thì lời nói trôi tuột vào trong họng.

"Sao thế? Ngạc nhiên quá à?" Khoé miệng hắn hơi cười

"Cảm...cảm ơn." Seung Ri cúi đầu rồi dời đi.

Hắn thực sự không thay đổi, khuôn mặt vẫn trẻ như ngày nào. Sức cuốn hút cũng không hề mất đi, mặc dù đã thêm một tuổi.

"Sao lại đối tốt thế?" Seung Ri cầm cuốn sách đi nhanh, miệng còn lầm bầm

Cậu cứ cắm đầu cắm cổ mà đi, chẳng để ý mà không biết mình đang đứng ở khu nào. Cái ngu của Seung Ri là đến hiệu sách trung tâm, hiệu sách này là lớn nhất ở đây. Nó chứa vô vàn loại sách, có những người đến nhiều nhưng cũng chẳng nhớ nổi đường ra.

"Xin lỗi xin lỗi." Seung Ri đâm sầm vào người phía trước, mũi cậu đập vào lưng người ta.

"Đi đứng kiểu gì đấy, mắt mũi kẹp vào sách rồi hả?"

"Xin lỗi xin lỗi, tôi đang vội, thực sự xin lỗi."

"Cậu tưởng xin lỗi là xong à? Xin lỗi thì giết người xin lỗi cũng được."

Số cậu hôm nay đen rồi, đụng trúng phải tên thích ăn vạ. Cái mũi còn chua xót chưa thèm nói gì đây, chứ cái lưng vững chắc kia thì đau đớn nỗi gì.

"Tôi đã giết anh đâu mà cứ phải làm quá lên thế!"

"Tên nhóc này đã sai lè ra còn to mồm sao?" Ngoại hình không đến nỗi tệ mà sao có sở thích ăn vạ vậy

"Tôi mới chỉ đụng nhẹ, cũng đã xin lỗi rồi còn muốn gì nữa."

"Đây là hiệu sách, muốn cãi nhau thì ra chợ."

Hắn cầm quyển sách trên tay, đúng phong thái ngày xưa khi dạy bảo lũ sinh viên. Rất có uy quyền

"Chú ơi, nó thái độ với cháu."

Seung Ri tròn mắt ra nhìn "Chú?!"

"Cháu đi tìm sách đi, để ta giải quyết."

Đợi khi cậu ta đi rồi, Ji Yong mới nhìn đến Seung Ri

"Đó là cháu họ tôi, họ gửi nó lên đây để học việc."

"Tôi không có hỏi, sao anh trả lời?"

"Tôi biết trong lòng em rất thắc mắc đó là ai."

"Tôi không có..." Seung Ri liếc mắt đi hướng khác

" Tôi biết hết, tôi biết mỗi khi em nói dối, sẽ chẳng bao giờ dám nhìn thẳng mặt tôi."

Seung Ri bặm chặt môi, lúc này không nên nói gì nữa.

Hắn đẩy cậu gần vào giá sách, nhẹ nhàng cúi xuống ghé sát vào tai cậu, liếm nhẹ

"Hành động và suy nghĩ của em tôi nắm rõ như lòng bàn tay."

Rồi thổi khí vào tai cậu, mọi giác quan trong người cậu đột nhiên tê dại đi, như có luồng điện nào đang chạy dọc khắp cơ thể.

Cậu đẩy hắn thật mạnh rồi chạy tìm đường ra ngoài càng nhanh càng tốt.

"Chú, chú giải quyết xong chưa?"

"Ta doạ nó sợ chạy mất rồi."

Seung Ri trở về căn hộ nhỏ của mình, ngồi phịch xuống ghế thở dốc. Thay vì đi xe buýt thì cậu đã chạy bộ về đây, cảm thấy sức vừa rồi thật ghê gớm. Định mở quyển sách ra đọc mà lại gấp vào vì không có hứng.

Seung Ri ngả đầu vào thành ghế, chủ nhật không phải ngày tuyệt vời gì. Gần như là cơn ác mộng, chỉ muốn thức tỉnh khỏi đây và đến với thế giới thực hơn. Nhưng đây là đời thực và không thể thực hơn nữa.

"Đã qua 1 năm rồi sao bây giờ lại gặp lại chứ?! Trời đang trêu ngươi mình đây mà."

Seung Ri đã có lần nghĩ rằng nếu không gặp nhau một thời gian dài có thể quên lãng một cách nhanh chóng. Mọi thứ hoàn toàn không như cậu suy nghĩ, vẫn là qua 1 năm mà tình cảm của cậu vẫn vậy. Gặp lại thì cũng có chút mừng đấy, nhưng lại không dám trực diện.

Cậu thật là ngốc khi phải đến mấy tháng sau mới nhận ra lí do chia tay quá đỗi vớ vẩn.

Nếu lúc đó cậu hiểu chuyện thêm một chút thì sẽ không như này.

Cậu chỉ ước rằng mình có thể quay lại với hắn thêm lần nữa, hành động của hắn lúc đó giống như đang tán tỉnh cậu. Cậu có chút hy vọng nhưng lại chút nghi ngờ, chẳng lẽ khi gặp lại hắn lại không có hận thù gì mà ôn nhu đến phát sợ. Hy vọng cứ đi lên rồi lại vụt tắt.

Em là mây, anh là gió

Chúng ta lửng lơ mãi trên trời nhưng không gặp được nhau

Gió đến thổi mất mây đi rồi

Anh cứ đến rồi em cứ bay.

Bài hát được bật lên quanh quẩn ở đâu đây, Seung Ri nhận ra chuyện tình cậu và hắn cũng giống như mây và gió. Hắn muốn đến nhưng cậu cứ đi, cậu muốn gần nhưng chẳng gần được.

Đặt mông xuống ghế thì lại nhận được tin có người muốn kí bảo hiểm, Seung Ri tức tốc đi đến điểm hẹn để giao dịch.

Vừa đặt chân tới nơi thì thấy đám người chạy ra, hình như họ đón tiếp cậu niềm nở lắm. Định giơ tay lên chào thì bị kéo thật nhanh đi vào nhà họ. Ấn định Seung Ri ở ghế ngồi, trông họ vừa lạ mà vừa quen, cứ như đã gặp ở đâu rồi.

"Thằng nhãi, nói tao nghe Ji Yong đâu?"

"Tao quản chắc!" Seung Ri bật ngay

"Không mày thì ai?"

"Biết được."

"Đừng vòng vo nữa, liệu mà khai đi."

"Biết con mẹ gì đâu mà nói, điên à?" Seung Ri nhăn mặt, có trời mới biết hắn đang ở đâu làm gì

Từ trong phòng bước là gương mặt quen thuộc, cậu ta còn cười rất tươi với Seung Ri

"Gặp lại nhau rồi!"

"Daniel!!!" Seung Ri bật dậy

"Bình tĩnh bình tĩnh, tôi chỉ muốn hỏi chuyện cậu thôi."

"Nếu là hỏi Ji Yong ở đâu thì tôi không biết."

"Thân thiết như vậy chẳng lẽ lại không biết gì, cậu đang vui tính rồi."

"Tôi không dính chặt trên người hắn."

"Cậu nên nói thật thì tốt hơn, tôi không muốn hại cậu đâu." Giọng Daniel có phần dữ tợn

"Không hại thì mua bảo hiểm đi rồi thả tôi đi."

"Cứng đầu quá đấy!"

Có nói thế nào thì Seung Ri cũng không biết được Ji Yong ở đâu, cậu đến công ty không có nghĩa là hắn cũng ở đó. Hắn là chủ tịch, đến lúc nào mà chả được, hắn cũng đâu có nằm trong phạm vi của cậu đâu.

Cuối cùng thì Seung Ri bị bắt ở lại cho đến khi nào khai ra thì thôi, trưởng phòng gọi điện cho cậu mấy lần không thấy nghe máy. Tức mình báo cáo lên cấp trên, Seung Ri đã bị trừ mất 1 ngày lương vì nghỉ làm tự do.

Ở đây thì có sung sướng gì đâu, cũng chỉ ngồi đấy cùng với chục con mắt nhìn cậu. Làm gì không thấy tự nhiên chút nào.

Cậu biết thêm rằng do Ji Yong vạch trần sự thật nên Daniel bị Kang Ha vần cho sống không bằng chết, giờ cậu ta muốn trả mối thù này lên Ji Yong.

Chúng nó nhất quyết không cho Seung Ri ăn một miếng cơm nào, cả ngày nhịn đói bụng cứ kêu ọt ọt. Tự dưng lúc này cậu lại mong hắn đến cứu cậu ra khỏi đây, mà cậu là gì của hắn mà hắn phải cứu. Khi mà hắn còn chẳng biết cậu đang ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net