Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mà chúng biết có nhốt Seung Ri ở đây cũng không thu thêm được manh mối gì, nhưng cũng không chịu thả ra.

"Làm ơn, đưa tôi cái điện thoại, tôi gọi cho hắn rồi mấy người thả tôi ra được không?"

Seung Ri không muốn gọi chút nào nhưng vì tiền lương một ngày đi làm lại không đành lòng gọi

"Có chuyện gì?"

"Thực ra là, anh đến đây một lát được không?"

"Nếu tôi bận?"

"Chỉ 15 phút thôi, đến địa chỉ xxx."

Không để Ji Yong lằng nhằng, Seung Ri nói xong rồi cúp máy luôn.

Hắn có suy nghĩ một hồi rồi mới đến điểm hẹn, ấn chuông cửa rồi vào nhà. Seung Ri thấy hắn liền đứng dậy chào Daniel rồi đi về

"Tốt quá! Tôi đi về thôi."

Daniel túm cổ áo cậu lại

"Đi đâu mà vội thế?"

"Sao bảo là sẽ thả tôi ra?"

"Khi nào xong việc đã, bảo hắn ta quỳ xuống để tao chém một nhát rồi muốn đi đâu thì đi."

"Mấy người thù oán, mắc mớ gì lôi tôi vào." Seung Ri cau có, cậu ngẩng mặt lên nhìn Ji Yong, "Anh nói gì đi chứ, đừng có đứng đấy nhìn không."

"Em muốn tôi làm gì?"

"Hả? Tự giải quyết chuyện của anh đi, để tôi yên."

"Em nghĩ là sẽ thoát khỏi đây dễ dàng sao?" Mặt Ji Yong không hiện lên chút cảm xúc nào, cứng nhắc, "Thôi cũng được, thù oán là chuyện của riêng tôi, em sẽ không bị ảnh hưởng."

Ji Yong tung một cước vào bả vai của Daniel, cậu ta đau quá liền thả riêng ra. Còn hắn thì nhanh tay kéo Seung Ri về phía mình.

"Đứng đấy làm gì? Xông vào cho tao." Daniel hét lên

5-6 tên xông vào cùng một lúc, hắn chỉ kịp quay ra nói với Seung Ri

"Đứng vững nhé!"

Sau đó thì bám chặt vào vai cậu rồi bật người lên và đá văng một tên ra ngoài. Một tên cầm dao lao tới, hắn né người, cầm cổ tay nó rồi bẻ, xương kêu rắc một tiếng. Con dao rơi xuống đất, suýt nữa rơi vào chân Seung Ri. Hắn cầm tay tên kia bẻ ngược ra sau lưng, một tên nữa phi vào định đánh lén, hắn dùng củi trỏ huých mạnh vào bụng nó. Thả tay tên kia ra và dùng chân đạp lưng nó ngã xuống đất.

Những đứa còn lại hơi tái tái, mới lôi gậy ra chiến đấu. Chúng nó cầm gậy ào ào chạy tới, hắn hai tay ôm trọn đầu gậy sắt bẩy thật mạnh, một số tuột tay và ngã. Hắn đáp vài cái đi, chỉ cầm lại một cái

"Khởi động thế đủ rồi. Bắt đầu đi."

"Chúng mày đứng đấy làm gì? Xông vào." Daniel đứng ngoài ra lệnh

Ji Yong càng tiến thì chúng nó càng lùi, chúng biết là mọi đông tác của hắn đều đơn giản nhưng đánh phát nào là biết phát đấy, toàn trúng vào chỗ hiểm không đứng dậy nổi.

"Sao chúng mày lại lùi?" Daniel bực tức quát

"Nhưng mà hắn...."

"Làm sao?"

Lúc mà chúng nói chuyện riêng, Ji Yong búng tay một tiếng thì bao nhiêu là người của hắn chạy vào. Tay lăm le khẩu súng giương lên doạ nạt, có hai người đứng sang bảo vệ Seung Ri.

"Sao chúng mày vào được đây?" Daniel sửng sốt

"Bọn canh gác bên ngoài gục hết rồi." Một tên trả lời

"Mẹ kiếp! Được lắm!"

Khi Daniel còn đang tức giận, Ji Yong rút khẩu súng ở thắt lưng bắn một phát vào chân cậu ta. Cậu ta ngã xuống ôm chân kêu đau rồi cũng ngất đi.

"Anh giết người à??" Seung Ri la toáng lên

"Súng gây mê, tôi không giết ai cả." Ji Yong quay ra nói với mấy đứa thuộc hạ của Daniel, "Cho nó lên giường đi ngủ đi, sẽ mất nhiều thời gian đấy."

______

"Lên xe, tôi đưa em về."

Seung Ri ngoan ngoãn lên xe ngồi, trong người có chút ngại ngùng. Mặt cậu bơ phờ nhưng sau đó tự ngộ ra một sự việc ẩn sâu

"Là anh sắp đặt chuyện này đúng không?"

"Bị em phát hiện rồi sao? Đúng là rất thông minh."

"Nếu là thật thì mọi việc không giải quyết dễ dàng như thế. Nói đi, vì sao lại làm vậy?"

Ji Yong trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời, "Vì muốn gây chú ý."

"Tại sao?"

"Vì...." Hắn không biết trả lời thế nào, im lặng suốt từ đó đến khi về nhà.

Bây giờ Seung Ri mới nhận ra mình đã nhịn đói từ hôm qua đến giờ. Lục xục xuống bếp kiếm gói mì nấu ăn tạm, vừa đút được vài sợi thì có tiếng gõ cửa

"Sư bà, trời đánh còn tránh miếng ăn."

Là hắn đứng ngoài, không chào hỏi gì mà cứ thế đẩy cửa đi vào như nhà mình. Hắn nhìn quanh rồi ngồi xuống ghế sofa

"Này này." Seung Ri đứng trước mặt hắn, đẩy đẩy vai, "Ai cho anh tự tiện xông vào đấy?"

Hắn liếc mắt nhìn cậu rồi nắm cổ tay kéo cậu vào trong lòng ôm thật chặt. Cậu giãy thế nào cũng không ra

"Buông ra, anh đang làm gì đấy?"

"Một chút thôi."

Đã lâu lắm rồi cậu không được nằm trong vòng tay hắn như thế, cái cảm giác đó ấm đến quen thuộc. Cứ ngỡ như cả hai chưa từng rời xa dù chỉ một giây một phút.

Là nhớ nhau rất nhiều nhưng không biết cách mở lời.

"Quay lại đi." Hắn gục đầu trên vai cậu, giọng mệt mỏi

"...." Seung Ri chỉ có thể im lặng, cậu không dám trả lời

"Em biết gì không? Là ngày em đến mọi thứ đối với tôi đều thay đổi, từ bản thân tôi cho đến cuộc sống xung quanh. Rất khác, khác một cách tuyệt vời. Là sau bao nhiêu năm dài như thế lần đầu tiên tôi có một người luôn luôn bên cạnh mỗi ngày, thân thiết và đầy yêu thương. Và tôi muốn rằng, mối tình đầu của tôi cũng sẽ là mối tình cuối cùng."

Hắn ngẩng đầu dậy, mặt đối mặt. Seung Ri đã khóc từ bao giờ.

"Trở về với tôi, những ngày tháng tới tôi sẽ không bao giờ để em phải khóc vì đau buồn."

"Chuyện này..."

Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cậu, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khoé mắt.

"Tôi đi đây."

"Anh đi đâu?" Seung Ri bật mình đứng dậy

"Về nhà."

"Hả? À ừm. Chủ tịch về cẩn thận."

Trong một giây nào đó cậu đã sợ hắn sẽ đi mất.

Cả một đêm không ngủ khiến sáng dậy mắt thâm như gấu trúc, vốn dĩ bình thường mắt Seung Ri đã thâm, nay lại càng đen thêm.

"Mình có nên đi chữa quầng thâm mắt không nhỉ?"

"Bác sĩ bó tay giả cậu về thôi." Gang Seo nhún vai

"Sao lại đen thế nhỉ?" Seung Ri soi đi soi lại quầng thâm mắt mình

Seung Ri vào phòng chờ pha chút cà phê uống cho tỉnh ngủ, đêm thức trắng giờ mắt cứ díu lại không làm được việc gì.

"Anh uống nhé, em pha luôn cho."

"Hả? Để tôi tự pha được rồi." Seung Ri ngạc nhiên khi có thằng nhóc lạ hoắc có ý pha cà phê hộ cậu.

"Anh quên em rồi, em là người gặp anh ở thư viện này. Hôm đấy rất xin lỗi anh vì quá lời." Yoon cúi chào hối lỗi

"À! Ra là nhóc."

Yoon còn rất trẻ, chỉ kém Seung Ri có một tuổi thôi. Hiện đang được Ji Yong chỉ bảo để lập nghiệp. Bình thường sinh viên học 4 năm mà riêng Yoon chỉ mất 3 năm để hoàn thành chương trình Đại học. Chính vì thế nên hắn rất yên tâm để Yoon ở đây học việc.

"Nghe nói anh là bạn của chú em."

"À... cũng không hẳn."

"Anh cứ đùa, chú bảo anh với chú thân nhau lắm."

"Chắc anh ấy đùa." Seung Ri cười gượng, mặt như ngố

"????" Yoon không xác định nổi Seung Ri nói cái gì và cũng không hiểu nổi Seung Ri cười cái gì. "Cà phê nhé!"

Cuối cùng thì Seung Ri cũng gật đầu đồng ý.

Seung Ri dạo này không gặp Ji Yong mấy, sở dĩ hắn ở mãi tầng trên mà cậu thì tan làm trước. Có mỗi Yoon là thích bám riết lấy cậu, nó bảo muốn gần cậu để học hỏi mà trong khi nó còn giỏi hơn cả cậu. Mấy lần Yoon cũng đến căn hộ chung cư của Seung Ri chơi, nó thì có vẻ bề ngoài trưởng thành mà tính cách thì như trẻ con. Hai người cũng chẳng mấy chốc mà thân nhau, lúc nào cũng kè kè bên cạnh.

"Đừng chuyển kênh nữa Yoon, xem tạm một kênh đi coi nào." Seung Ri đứng trong bếp rửa bát quay đầu lại phàn nàn

"Nhưng mà chán quá!" Yoon tắt ti vi, suy nghĩ một lúc rồi ngoái đầu lại nhìn Seung Ri, "Hay chúng ta đi bơi đi."

Seung Ri lại quay lại nhìn nó, nhìn một lúc, "Anh không biết bơi."

Yoon bật nhảy qua thành ghế, chạy vào trong bếp kéo kéo vạt áo cậu, "Đi đi, không biết đến đấy sẽ biết. Em sẽ rủ cả chú đi nữa, chủ nhật chú cô đơn đến nỗi chẳng ai rủ đi chơi."

Chẳng đợi Seung Ri trả lời, Yoon đã bấm máy gọi điện cho Ji Yong, hắn lập tức đồng ý ngay không ngần ngại.

"Này, anh còn chưa đồng ý."

"Em vào sắp đồ luôn cho, quần áo bơi đến đấy mua là được." Yoon dường như không quan tâm đến lời nói của Seung Ri, nó cứ thế tự theo ý mình mà làm.

Một tiếng sau Ji Yong vác xe đứng đợi bên dưới, Yoon lôi kéo Seung Ri từ tầng 15 đi xuống. Trông người nó cũng chỉ sêm sêm Seung Ri mà nó khoẻ thì dã man.

Yoon kéo cậu ngồi vào ghế sau, Seung Ri nhìn Ji Yong chỉ biết cười gượng, trong lòng cứ như lửa đốt. Hắn nhấn ga và bắt đầu xuất phát. Cả quãng đường Yoon nói rất nhiều, nó nói mà không ai chen mồm vào được. Nuôi một đứa như này trong nhà kể ra cũng nhộn mà mỗi tội đau đầu quá.

"Em biết xem chỉ tay đấy, anh xem không Seung Ri?"

"Xem thử đi."

Yoon ngắm nghía một hồi rồi đưa ra kết luận, "Sức khoẻ anh không ổn định, nhưng yên tâm là sống dai lắm. Đường công danh thì xán lạn, gặt hái được nhiều thành công. Đường tình duyên lúc mới đầu sẽ không tốt vì có người thứ ba mà yêu ai thì là do anh chọn. Đó, em chỉ xem được sơ sơ ấy thôi."

"Đường tình duyên lận đận vậy sao?"

"Còn tuỳ thôi, nếu như anh quyết định đúng thì sẽ tốt lên. Mà anh đã yêu ai chưa?"

Seung Ri liếc lên Ji Yong ngồi phía trước, thấy ánh mắt hắn cũng đang nhìn cậu qua gương chiếu hậu

"Rồi."

"Đã từng hay hiện tại?"

"Anh chỉ trả lời thế thôi."

"Yêu em không?"

Xe bỗng dừng đột ngột, cả người đều ngả hết về phía trước, đầu Yoon còn đập vào ghế đằng trước

"Chú lái xe kiểu gì thế?"

"Có con chó vừa chạy qua."

Seung Ri xoa đầu Yoon, thổi thổi, "Có sao không?"

"Đau."

Ji Yong vẫn nhìn qua gương chiếu hậu, thực chất làm gì có con chó nào chạy ngang qua, là do hắn tự đạp phanh thôi.

Mùa hè nóng bức nên mọi người đi bơi khá nhiều, bể bơi ở đây rộng miên man, phục vụ và đồ đạc rất xịn mà giá cả rất hợp lí thành ra trở thành nơi thu hút nhiều khách ra vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net