Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seung Ri chỉ nằm viện mỗi buổi sáng còn tầm trưa cậu trở về nhà. Ji Yong đưa cậu về, trên đường cả hai không nói lời nào. Chắc sau một thời gian xa cách nên không biết phải nói những gì

"Đến nơi rồi."

"Vậy...vậy em về. Tạm biệt."

"Ừ... đi cẩn thận."

"Anh cũng thế."

Hội thoại nhạt không gì nhạt hơn, cần lắm tí muối cho vợ chồng nhà này.

Seung Ri định đóng cửa xe thì Ji Yong gọi lại, "Chờ chút." Hắn rút chìa rồi mở cửa xe ra ngoài, "Anh đói."

"Nhà em không có gì ăn cả."

"Không sao, thịt em anh còn xơi được chứ mấy cái kia là gì." Hắn tự tin khoác vai cậu đi vào trong.

Seung Ri mở tủ lạnh, quả nhiên không còn thức ăn. Còn lại ít rau và vài quả trứng, kimchi còn nguyên một hộp đầy. Ji Yong đứng bên cạnh lắc đầu, "Sống thế này mà em cũng sống được hả?"

"Em còn phải chi tiêu nhiều thứ. Thức ăn có ít cũng là đương nhiên."

Hắn ôm lấy eo cậu, bóp cái bụng đầy mỡ, "Ăn thiếu chất như vậy mà sao bụng không bé đi tí nào?!"

"Anh xem lại mình đi, ăn đầy đủ sao vẫn cứ như con bọ gậy?"

"Aiya, nhìn em chắc sau này sẽ ăn hết phần của anh mất thôi." Hắn gục đầu xuống vai cậu, nhẹ nhàng nói

"Tránh ra cho em nấu."

"Không được, em sẽ bỏ đi đấy."

"Tránh ra."

"Không." Ji Yong kéo dài giọng, mặt hắn lúc này rất mãn nguyện.

Seung Ri không giãy được Ji Yong ra khỏi, đành phải để hắn bám như đỉa bám cho đến lúc ăn cơm. Seung Ri sắp xếp bát đũa ra bàn, thức ăn cũng được đem lên. Ji Yong thì ngoan ngoãn ngồi vào ghế đợi được ăn.

Ăn xong hắn vẫn chưa về, lấy cớ buồn ngủ rồi tự động vào phòng Seung Ri mà nằm xuống. Seung Ri thì phải hì hục với đống bát đũa bẩn trong 15 phút, xong xuôi lên giường nằm nghỉ ngơi. Cứ nghĩ hắn ngủ rồi, không ngờ Seung Ri vừa đặt lưng xuống là hắn quay ngoắt sang ôm chặt lấy.

"Anh tự nhiên quá rồi đấy!"

"Của anh mà, anh có quyền."

Seung Ri thực sự bị lời lẽ làm cho rung động, "Nóng quá!"

"Em có thể bật điều hoà."

"Tốn tiền điện."

"Anh trả." Hắn nhỏm dậy, khuỷu tay chống xuống giường, "Về ở với anh."

"Không được. Em rất thích ở đây, còn ngắm được cảnh ban đêm ở thành phố. Hơn nữa cũng yên tĩnh, tuy có tốn hơn nửa số tiền lương chi trả mỗi tháng nhưng ít ra cũng thoải mái."

"Ý em là ở với anh thì gò bó?"

"Không phải, thời gian này em muốn ở một mình thôi."

Có hắn bên cạnh không khiến cậu cảm thấy dễ chịu sao?

"Nhất quyết không về?"

"Ừ." Seung Ri thẳng thắn trả lời, cậu không nghĩ đến chuyện này làm hắn buồn hay như nào.

Điện thoại hắn kêu, hắn ậm ừ vài câu rồi lập tức đứng dậy, với lấy áo khoác khoát lên tay rồi mở cửa, "Em ngủ đi. Anh có việc."

"Việc gì? Quan trọng lắm à?" Seung Ri bật dậy theo

"Đừng để ý."

Sao cậu cứ có cảm giác là hắn sẽ đi mãi không về, trằn trọc cả buổi trưa Seung Ri không sao ngủ yên, ruột gan cứ như bị lửa đốt đến cháy rụi.

Ji Yong lái xe đến căn cứ, vội vã đi xuống xe mà cửa xe chưa hề đóng. Chạy vội vào trong nhà, đứng trước mặt là Lục Dĩ Ngôn. Quan hệ của anh ta rộng rãi, gia thế lại vững vàng. Khi mà đến đây tìm đến hắn thì chắc chắn có chuyện không thể giải quyết nổi.

"Cậu chạy xe nhanh thế sao?"

"Chẳng phải cậu nói có chuyện gấp tôi mới đến đây ngay."

Lục Dĩ Ngôn thở dài, "Tôi biết làm sao đây? Tôi đã lỡ yêu một người mất rồi."

Ji Yong nghe xong mà tức muốn nổi khùng, hắn rút khẩu súng từ thắt lưng của tên cận vệ bắn một phát xuống nền nhà ngay sát chân của Lục Dĩ Ngôn

"Ông đây tốn thời gian với cậu chỉ để đến đây nghe cậu phàn nàn yêu đương hả?" Ji Yong càng đi tới thì Lục Dĩ Ngôn càng lùi lại, "Mẹ kiếp, Dĩ Ngôn! Hôm nay tôi thiêu sống cậu!"

Mấy tên cận vệ chỉ biết cúi mặt mà nín cười. Ji Yong như rồ như dại điên cuồng đuổi đánh, Lục Dĩ Ngôn cũng chạy tán loạn khắp sảnh chính, luôn miệng nói xin lỗi.

"Cút đi. Đừng để tôi thấy cái bản mặt cậu."

"Người ta cần cậu tư vấn tình cảm nên mới đến đây chứ bộ."

"Chứ thiếu người để nói hay sao mà vác xác đến đây???"

"Thì thế!"

Lục Dĩ Ngôn nhìn đồng hồ, anh sực nhớ ra còn bận một số công chuyện nên chào tạm biệt rồi về trước. Hoá ra Ji Yong tốn thời gian đến đây cũng chẳng để làm gì. Hắn buồn bực quay về nhà.

______

Hôm sau, mọi việc đều diễn ra bình thường, Seung Ri quay trở lại công ti tiếp tục làm việc. Gang Seo trách Seung Ri nửa ngày vì bệnh không nỡ báo với cậu ta, uổng công cậu ta coi Seung Ri là đồng nghiệp thân.

"Tôi khoẻ lại rồi, cậu không phải lo."

Nửa ngày còn lại Gang Seo giận dỗi Seung Ri không thèm nói chuyện lấy nửa câu, mắt cũng không thèm liếc. Seung Ri cũng không để ý mấy, người như cậu ta chỉ đến mai là có thể bình thường.

Giờ nghỉ trưa, Seung Ri lén lút lên phòng làm việc của Ji Yong. Tự nhiên không gõ cửa mà cứ thế đi vào, năm lần bảy lượt lên thì đến mười lần là gặp Lục Dĩ Ngôn trên này.

Ji Yong nhìn đồng hồ, cũng biết ý là đến giờ trưa Seung Ri mới lên, "Em đói chưa?"

"Sao cậu không hỏi tôi đói chưa?" Lục Dĩ Ngôn hoạnh hoẹ

Ji Yong không thèm liếc anh ta một cái, "Vậy chúng ta đi ăn."

"Đi thôi." Lục Dĩ Ngôn đứng dậy, mặt hớn hở

"Tôi không gọi cậu."

"Mặt tôi dày quen rồi."

Cả ba người lại ra nhà hàng hôm nọ, vì đồ ăn ở đây khá hợp khẩu vị với họ. Gọi món xong, một lúc sau nhân viên bê đồ ra bàn.

Seung Ri nhìn sao cũng không thấy Lục Dĩ Ngôn vừa mắt, anh ta cố tình hay vô tình cứ thích làm phiền đến Ji Yong mỗi ngày?

"Này..." Lục Dĩ Ngôn định cho miếng thịt lên miệng thì lại đặt xuống

"Này cái gì, nói thẳng."

"Cậu còn nhớ người yêu cũ không?"

Seung Ri giật mình, suýt thì rơi cái thìa trong tay.

Ji Yong lập tức phủ nhận, "Nói bậy bạ gì đó, tôi có người yêu cũ bao giờ?"

"A nói nhầm. Ý là người con gái ngày xưa yêu cậu ấy."

"Ai?" Ji Yong không nhớ nổi ai đã từng yêu hắn

"Còn giả vờ, ngày xưa Kiko yêu cậu thế còn gì."

Seung Ri nghe đến tên Kiko, lòng không khỏi khó chịu.

Ji Yong không mấy quan tâm đến chủ đề này, "Thì?"

"Tôi yêu cô ấy."

"Liên quan gì đến tôi? Chuyện tình cảm mấy người thì tự đi mà giải quyết."

Kiko ngày đó còn bị Ji Yong làm cho người nhà náo loạn ba ngày ba đêm đi tìm. Giờ hắn mà nhìn thấy cô ta chắc chỉ muốn chém cho một nhát. Chuyện này chắc hẳn Lục Dĩ Ngôn cũng không xa lạ gì

"Cậu thực ghét Kiko đến vậy sao?"

Ji Yong không trả lời, hắn yên lặng ngồi ăn.

Nhắc đến Kiko, người phát hoả nhất mới là Seung Ri. Một bữa ăn thịnh soạn như này mà thế nào nuốt cũng không trôi. Ji Yong nhìn sắc mặt Seung Ri, hắn đoán ra ngay được tâm trạng Seung Ri như nào.

Lục Dĩ Ngôn không có ý gì xấu, anh ta cần một người bạn để tâm sự mà thôi. Mà người quen biết Kiko rõ nhất chỉ có Ji Yong, anh ta vốn định hỏi nhiều hơn nhưng vì uẩn khúc giữa Ji Yong và Kiko nên đành im lặng suốt bữa ăn.

Mấy ngày sau cũng không thấy Lục Dĩ Ngôn đến tìm Ji Yong nữa.

_____

Seung Ri ngồi ở nhà nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, nick của Ji Yong đang sáng. Từ lúc đồng ý trở về đến giờ, hai người đều ít tiếp xúc với nhau do công việc quá nhiều. Seung Ri do dự hồi lâu mới bấm vào nhắn tin cho hắn

"Anh đang làm gì thế?"

Bên kia nhìn thấy tin nhắn thì ánh mắt rộn ràng, khoé miệng cong lên hình bán nguyệt. Song, vẫn để 5 phút sau mới nhấp vào trả lời, "Làm việc."

Seung Ri liền nhắn lại ngay, "Vậy anh làm đi, em không làm phiền nữa."

Ji Yong đọc xong, nghĩ thầm, có phải hắn đang tự mình tự cao quá không?

Không để Seung Ri chờ đợi, hắn lướt bàn phím nhoay nhoáy, "Có thể nghỉ ngơi một chút."

"Em bận rồi."  Seung Ri gõ xong liền tắt phụt trò chuyện.

Bây giờ ai mới là người tự cao?

Ji Yong nhắn thêm mấy tin nữa, sau đó thấy chấm sáng không còn. Hắn di chuột tắt trò chuyện rồi quay lại với việc chơi game giải trí.

Seung Ri ngồi im lặng thêm lúc nữa rồi lên giường vén chăn đi ngủ. Có lẽ vì ở một mình hơn 1 năm qua nên giờ quyết định quay về với Ji Yong thành ra chưa quen được việc sẽ cạnh hắn mỗi ngày.

Ji Yong thì muốn ở cạnh cậu hơn là việc chưa quen với cảm giác ấy. Hắn có linh cảm cậu cố tình né tránh không muốn chạm mặt. Tính Seung Ri, hắn hiểu hơn ai hết nhưng giang sơn khó dời bản tính khó đổi, hắn không làm gì được.

Biết bây giờ là gần đêm nhưng Ji Yong vẫn cầm điện thoại lên gọi cho Seung Ri. Seung Ri giật mình tỉnh giấc, nhìn tên người gọi cùng với cái mặt hiện lên. Vì đang buồn ngủ nên không muốn nhận bất kì cuộc gọi nào. Ba bốn lần tắt máy thì năm sáu lần gọi lại, hắn dường như không bỏ cuộc.

Hắn dừng gọi, nửa canh giờ sau tiếng chuông cửa vang lên. Seung Ri khó nhọc bước đến, mi mắt còn không mở nổi. Nhìn thấy tên nửa đêm nửa hôm làm phiền giấc ngủ liền giơ chân lấy tay rút dép rồi phi vào bụng hắn. Seung Ri đang buồn ngủ nên sức không mạnh, cơ thể hắn vẫn chịu được. Hắn đóng cửa, nhấc bổng Seung Ri vào phòng ngủ. Seung Ri không phản kháng, cậu chỉ muốn ngủ mà thôi.

Đặt Seung Ri lên giường, hắn chống tay nằm cạnh cậu. Ngón tay khẽ lướt qua gương mặt Seung Ri, rồi bóp chặt hai cánh mũi. Seung Ri thấy không thở được lập tức tỉnh dậy

"Bị điên à?"

"Là anh nhớ em."

"Tránh." Seung Ri bị Ji Yong làm cho tức chết, cậu không muốn nói yêu đương gì lúc này. Người mạnh mồm với Ji Yong cũng duy nhất có Seung Ri.

Seung Ri tiếp tục xoay lưng với hắn rồi rơi vào giấc ngủ. Ji Yong ngắm nghía trêu trọc cậu hồi lâu mới chịu đặt lưng đi ngủ. Cứ nghĩ đến tầm này sẽ được làm loạn nhưng đối phương tâm tình không chịu hợp tác, hắn chịu thua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net