Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seung Ri ngồi bên cạnh cửa kính trên tầng cao nhất nhìn xuống phía dưới rồi lại nhìn lên trời.

Tiết trời tiến vào thu. Từng cơn gió thổi về rõ rệt xua đi những đám mây trên nền trời. Nắng cũng đã giảm, không khí trở nên thoáng đãng và dễ chịu.

Seung Ri thở dài một tiếng, lại tiếp tục trầm ngâm nhìn xung quanh.

"Em không cần phải thở dài để báo động cho anh biết là mình có tâm sự đâu." Ji Yong xuống ngồi cạnh cậu

"Trong lòng có chút không thoải mái."

"Sao vậy?"

"Hay là chúng ta giúp Lục Dĩ Ngôn và Kiko đi."

"Em lo mà làm việc của mình đi, đừng quan tâm chuyện bao đồng."

"Chẳng lẽ anh không có cảm xúc gì?"

"Bọn họ có yêu nhau hay kết hôn được hay không chúng ta không xen vào được. Đó là duyên trời đã định, cũng như sống chết có số vậy. Nếu đó là lựa chọn của họ thì chúng ta đừng làm rào cản mặc dù ở phương diện là người ngoài cuộc thì sẽ nhìn nhận rõ hơn nhưng biết làm thế nào được."

"Em thực sự thấy tiếc."

"Anh cũng không làm gì được, một người cố gắng một người bỏ chạy. Suy cho cùng vẫn là con số không."

"Nói cũng đúng..."

Ji Yong nhìn lên đồng hồ, cũng gần đến giờ đi làm. Họ nhanh chóng chuẩn bị rồi đến công ti.

Seung Ri trở về nhà đã hơn 8h tối, cậu ghé qua nhà bố mẹ một lúc. Ông Lee không mấy phản ứng nhưng bà Lee thì ngược lại.

Đi vào ở phía sau là Ji Yong, hắn nhẹ nhàng dùng chân cởi giày, mặt tươi tỉnh chào.

"Mẹ tưởng hai đứa..."

"Suỵt!" Seung Ri đưa tay làm kí hiệu

"Được rồi, hai đứa ăn gì chưa? Vào ăn cơm nhé!"

"Vâng."

Ăn xong cả hai cùng ra phòng khách ngồi, ông Lee im lặng tập trung đọc báo, bà Lee đang gọt táo bỏ ra đĩa.

"Con có chuyện này muốn nói."

Thấy không ai phản ứng lạ Seung Ri mới tiếp tục nói, "Con thực sự thích người đồng tính."

Quả táo rơi lăn trên đất, tờ báo rách làm đôi, Hanna thì quay ngoắt qua nhìn kinh ngạc. Tất cả chỉ diễn ra khi Seung Ri vừa dứt lời nói được 2 giây.

"Con lên phòng." Hanna rút chân chạy trước

Bà Lee bình tĩnh nhặt quả táo lên nhúng vào bát nước rồi tiếp tục xắt.

"Vừa nói cái gì?"

"Bố không nghe nhầm đâu ạ."

"Mày cút ra khỏi nhà cho tao."

Bà Lee giơ con dao lên, "Ông dám đuổi nó tôi chém."

Bà nói tiếp, "Thời đại nào rồi ông còn kì thị người đồng tính, huống chi đấy là con ông."

"Tôi không có thằng con như nó."

"Hai đứa không phải lo, có mẹ mừng cho hai đứa được rồi." Bà vỗ vai Seung Ri

"Hai đứa nó?"

"Được chứ! Ji Yong nó cũng không xấu xa gì, lại còn từng giúp gia đình ta rất nhiều. Ông từng nói muốn trả ơn nó, vậy giờ làm đi."

"Tôi..." Ông Lee cứng họng không cãi được lí lẽ của vợ mình. Tức giận ông bật người dậy, "Chuyện này không phải thế là xong đâu."

Đã ba ngày gần như ông Lee không ra khỏi phòng, bản thân vẫn không chấp nhận nổi chuyện con trai của mình.

Seung Ri gõ cửa rồi vào, "Bố."

"Còn mặt mũi đến đây gọi lão già này là bố sao?"

"Nghe con nói đi."

"Tôi không có thằng con như anh."

Seung Ri ngồi xuống mép giường, ông Lee lập tức xoay người vào trong góc.

"Hãy cho con biết lí do vì sao bố lại phản đối như thế!"

"Lí do? Anh còn đòi hỏi lí do với tôi sao? Anh muốn cho cả cái họ hàng này xỉa xói gia đình tôi ư?"

"Bố, tại sao mình cứ phải sống như vậy, sao cứ phải quan tâm đến lời nói của thiên hạ làm gì? Họ không phải là ta họ không hiểu được ta và ta không cần họ phải hiểu, chỉ cần gia đình chúng ta hiểu nhau là đã rất hạnh phúc rồi."

"Gả nó cho Hanna đi!"

"Không! Không bao giờ! Never!!!" Seung Ri đập tay vào thành giường, "Bố muốn tình cảm anh em bọn con sứt mẻ sao hả?"

"Anh lên đây thuyết phục tôi hay là đang cãi tay đôi đấy?"

"Bố, bố muốn con bố hạnh phúc không?" Seung Ri lập tức đổi giọng

"Phận làm cha mẹ, ai mà chả muốn con mình sống hoà thuận, an lành."

"Vậy thì bố hãy để cho con trai bố tự quyết định tương lai của nó, nó biết thế nào là đúng mà."

"Thôi thôi, anh về phòng đi cho tôi nhờ đừng có như hồn ma ở đây bám tôi nữa."

"Con coi như thế là bố đồng ý nhé."

"Về phòng, giải quyết sau."

Cái chữ "sau" của ông Lee thực sự rất dài, cũng phải mấy ngày trôi đi ông vẫn chưa ra quyết định. Mặc dù Seung Ri khéo mồm khéo miệng đến mấy thì việc thuyết phục ông Lee quả nhiên không dễ dàng.

Ji Yong và Seung Ri cùng đứng trên sân thượng của toà nhà cao tầng. Trên đây nhìn thấy hết phong cảnh phía dưới.

"Anh có định thuyết phục bố em không vậy?"

"Chỉ là anh không biết phải nói gì, chẳng lẽ lôi cái mác dân giang hồ ra doạ giết chắc."

Ánh trăng chiếu xuống khiến gương mặt hắn hiện lên thật mĩ miều, từng đường nét góc cạnh đều hoàn hảo. Tấm lưng hơi khom xuống, mắt hướng ra xa, hắn đang nghĩ gì đó.

"Hay là cứ nói chuyện một lần, biết đâu sẽ đổi ý."

Hắn gật nhẹ.

Hôm đó hắn quyết định đến nhà Seung Ri, tay xách theo chai rượu ngoại. Như thường lệ thì bà Lee vẫn niềm nở đón hắn vào.

"Con đến chơi là được rồi, quà cáp chi cho mệt."

"Không sao mà. Cái này tặng bác trai."

"Ta không cần, đem về." Ông Lee lắc đầu, mặt có chút khó chịu.

"Vậy con đặt đây. Có vẻ hôm nay tâm trạng bác trai không tốt nên thôi để hôm khác con đến vậy." Hắn nhẹ nhàng đặt chai rượu lên bàn, chào hỏi rồi ra về

Hôm nay Seung Ri không có nhà, cậu ở căn hộ của riêng mình. Còn đang lo sốt vó lên Ji Yong sẽ nói gì với bố cậu, một lúc sau thấy cửa mở.

"Sao rồi?"

"Chưa nói được gì cả, mặt bố em nghiệm trọng sợ muốn chết." Ji Yong vùi mặt lên vai cậu, "Xã hội đen, giang hồ anh đều không sợ, sợ mỗi bố vợ."

"Bó tay với anh, dậy vào nhà đi." Seung Ri vỗ lưng hắn.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Seung Ri vào phòng thấy Ji Yong đang loay hoay với chiếc laptop

"Anh xem gì đấy?"

Hắn lập tức gập mạnh cái máy xuống, "Không có."

"Mờ ám vậy?" Seung Ri nheo con mắt lại nhìn kĩ vào chiếc laptop rồi đột nhiên mở to, "Hay anh xem sex?"

"Không có, có người để thoả mãn mắc mớ gì phải xem."

"Này! Không cần nói toẹt ra như thế nhé. Anh xem cái gì khai mau, không thì ra sofa mà nằm."

"Cái này... nhưng không phải xem sex đâu."

"Chứng minh đi."

"Không được."

"Vậy anh ra ngoài."

"Ấy, tin anh đi không có gì liên quan đến sex đâu, anh thề đấy."

"Thề giờ ai tin?!" Seung Ri liếc mắt, không thèm nhìn hắn.

"Thực sự không như em nghĩ đâu."

"Tránh ra em xem." Seung Ri hẩy mạnh Ji Yong ngã xuống nền nhà, cậu mở laptop lên thấy trên web google hiện lên dòng chữ: làm thế nào để lấy lòng gia đình bạn gái. Vẫn chưa search, chắc là đang do dự có nên ấn enter hay không.

Quay ra thấy hắn đang ngồi bó gối, đầu cúi gằm xuống, miệng lẩm bẩm, "Đã bảo đừng xem mà."

Seung Ri chỉ biết tủm tỉm cười, lại gần vòng tay ôm hắn, "Có gì đâu mà xấu hổ chứ? Chuyện bình thường mà. Ngày xưa em còn lên google search là tằng tăng tắng tăng tăng để tìm bài hát mà nó đếch ra."

"Bốc phét."

"Ơ ai đùa anh, em nói thật."

Lúc này hắn mới ngẩng đầu, "Thôi đi ngủ ha."

_______

Quá nửa đêm mà ông Lee vẫn thức ngồi dưới nhà, chỉ bật cái đèn bàn nhỏ màu vàng. Trước mặt là chai rượu và cốc nhỏ bên cạnh, chốc lại cầm lên nhấp ngụm nhỏ mà thưởng thức vị.

Hanna xuống nhà vẫn thấy sáng đèn, "Bố sao chưa ngủ?"

"Con chưa ngủ à?"

"À vâng, con học đêm."

"Lại đây ngồi chút."

Con bé nghe lời ra cạnh bố ngồi, "Ngồi đây uống rượu một mình thế này, ông Lee nhà chúng ta có tâm sự gì đây?"

Ông gõ đầu nó một cái, "Con này, tinh thật."

"Tưởng bố ghét người ta lắm mà, sao uống rượu của người ta tặng vậy?"

"Đâu, đâu có ghét."

"Bố điêu, còn đuổi người ta về kia kìa."

"Ta chỉ là không kìm được cảm xúc, biết nó rất tốt nhưng lại không thể điềm đạm với nó được. Trong lòng ta cũng dần chấp nhận rồi. Mặc dù cũng rất giận, mà biết làm sao nữa bây giờ, ta không cấm hai đứa nó mãi được. Vậy nên giờ mới ngồi đây mà suy nghĩ này."

"Bố, con tôn trọng quyết định của bố, và tin những gì bố nói là đúng đắn. Bố đừng làm mọi người thất vọng nhé! Con lên nhà đây, bố ngủ ngon."

"Con cũng vậy." Ông xoa đầu con bé

________

Ở một diễn biến khác, Seung Ri và Ji Yong đang ầm ĩ khắp nhà. Chỉ vì Seung Ri dám đổi pass điện thoại của hắn mà không nói tiếng nào, để bây giờ máy khoá và chờ mở trong 3 tiếng nữa.

"Anh hiền quá là em làm tới hả?"

"Anh có mà hiền! Chém giết như thái rau củ quả mà còn nghĩ mình hiền."

"Vậy mắc mớ gì đổi pass điện thoại của anh, có biết anh đi làm phải dùng điện thoại rất nhiều không?"

"Đi làm dùng điện thoại? Hay đi làm nhắn tin với con nào?"

"Hả? Nhắn tin?" Đột nhiên Ji Yong nhỏ tiếng lại

"Thế chứ lưu con nào vào trong danh bạ kia kìa, lại còn nhắn anh em ngọt sớt."

"Ý em là bạn anh?"

"Bạn hay bạn gái?"

"Thề! Bạn, anh thề bạn."

"Bạn gì mà xưng anh em, nói dối."

"Giời ạ, trong mối quan hệ xã hội thì nó nhỏ tuổi hơn thì phải gọi nó là em chứ, không lẽ gọi chị."

"..."

"Ghen nên đổi pass?"

"..."

"Vậy đúng rồi! Không tin tưởng anh rồi, chán em lắm." Hắn thở dài

"Có có em có tin mà. Lần sau em không ghen bừa nữa, đừng chán em."

"Liệu mà đổi lại pass cũ."

"Tuân lệnh."

Seung Ri ngồi cầm điện thoại suốt 3 tiếng để đợi thay lại pass cũ, còn Ji Yong thì đi làm dùng điện thoại bàn. Mỗi lần muốn gọi lại phải mở sổ danh bạ ra bấm từng số một. Sau 3 tiếng thì lập tức đem điện thoại đến công ti, tiện đi làm luôn. Seung Ri đi làm muộn lần thứ n trong tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net