Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ cuối tuần là Seung Ri đến nhà Ji Yong chơi cả ngày.

Ji Yong có thói quen tắm sớm nên sáng sớm ra đầu tóc hắn lúc nào cũng ướt sũng, nước rỏ đầy ra sàn nhà.

Nghe tiếng chuông, Seung Ri vội chạy ra mở cửa

"Cơn gió nào thổi bố đến đây vậy?"

"Gió cam-pu-chia." Nói rồi ông tự nhiên đi vào, có lẽ ông không ngờ tới giữa nơi hoang vắng này lại có cái nhà to tổ bố mà còn đẹp ngời ngời như thế.

"Sao bố biết con ở đây?"

"Có biết đâu. Ji Yong chắc có nhà nhỉ, hôm qua đã hẹn rồi mà ta!"

Ông Lee đi theo con đường vào trong nhà, nhìn ngoài vườn và nội thất bên trong cũng có thể thấy chủ nhà đã rất cố gắng kiếm tiền.

Xem chừng có mỗi Seung Ri là bất ngờ, chứ họ đã hẹn trước với nhau cả rồi.

Seung Ri tính vào rót nước cho ông Lee nhưng ông gọi cậu lại ngồi xuống cùng nói chuyện.

"Em ra đây đi, chuyện này cứ để người làm làm."

Ông Lee bắt đầu đi vào vấn đề, "Hôm nay ba mặt một lời ta có vài lời nhắc nhở như sau."

"Bác cứ nói."

"Đầu tiên thì ta cũng cảm ơn con trong quãng thời gian vừa rồi, cả việc chăm sóc Seung Ri cũng như việc con cứu ta khỏi nguy hiểm. Ta rất biết ơn."

"Vâng."

"Thứ hai, những thái độ không tốt trước kia của ta vừa rồi thì cũng cho ta xin lỗi vì đã không suy nghĩ kĩ càng. Tính ta trước giờ vốn nóng nảy nên có vài lần nạt nộ mong mấy đứa bỏ qua."

"Bọn con không để bụng đâu."

"Cuối cùng là về chuyện của hai đứa, thôi thì đến giờ này ta cũng không cấm cản được nữa rồi. Có nói gì đi nữa thì mấy đứa chẳng thèm nghe."

Ông Lee chỉ cười và không nói thêm gì nữa, định đứng dậy đi về, nghĩ thế nào lại quay đầu

"Rốt cuộc cậu làm cái nghề gì mà kiếm được căn nhà đẹp đến thế??"

"Dạ!" Ji Yong giật mình, hắn chỉ cười trừ.

"Sau này ta đến ở cùng được không? Chắc mấy đứa không phiền nhỉ?" Pha trò một cách nhạt nhẽo.

Chúng nó cũng chỉ biết ngồi cười, sau đó chuyển đề tài, "Thôi bác trai ở lại dùng bữa cùng bọn con."

"Được hả? Vậy ta ở lại với mấy đứa."

------------------

Quay trở lại với cuộc sống thường ngày. Có lẽ chưa bao giờ cả hai đều thấy trong lòng nhẹ nhõm và thoải mái như bây giờ, không còn việc gì phải lo nghĩ quá nhiều, trước mắt bây giờ chỉ cần để ý tới công việc hiện tại là ổn.  

Giờ là xế chiều, Seung Ri cùng hai thằng bạn của mình là Dae Sung và Mino rủ nhau đi ăn nhậu. Tiếng cốc chạm vào nhau chốc chốc lại vang lên, tiếng người cũng ồ ồ, cảm xúc vui buồn cáu kỉnh đan xen cho đên tận nửa đêm. Ba ông tướng đã say mèm, lâu không gặp nhau chủ yếu là để ôn lại những câu chuyện mà dứt được một câu là cốc tách giơ lên ầm ầm. Đến giờ thì cũng gục hết cả ra bàn, chủ quán không biết làm sao mà gọi mấy người này về.

Dae Sung chợt tỉnh dậy vì buồn đi vệ sinh, uống quá nhiều nên đầu óc có phần choáng váng. Cậu va vào một bàn nhậu gần đấy, đồ ăn trên bàn rơi vãi lung tung. Dae sung vội vàng xin lỗi người ta ríu rít, nhưng mà mấy tên say thì nào có biết điều. Chúng lập tức đứng dậy gây sự, lôi cổ Dae Sung dậy rồi cho mấy cái bạt tai. Seung Ri và Mino xô ghế chạy ra

"Này mấy người làm gì bạn tôi đấy, cậu ấy đã xin lỗi rồi thây."

Mino hẩy hẩy mấy cái vào vai tên đối diện, "Thích gây sự hả?" Bản thân học võ đã lâu, Mino tước cho hắn ta cú đau ngã nhoài ra đất.

Quán ăn trở nên ồn ào. Chủ quán bấm máy gọi cảnh sát.

Mấy người còn lại ồ ạt xông vào tấn công, đánh đấm loạn xạ cuối cùng cũng nằm đẹp dưới đất. Còi xe cảnh sát tới, ba người họ chạy không kịp, tất cả bị giải hết lên đồn.

Mấy tên say đang vật vờ ở trên đồn cảnh sát, từng người khai báo để lấy chứng cứ. Mọi người ầm ĩ cả vì mấy người kia dám nói sai sự thật

"Này ông kia, ông điêu vừa phải thôi. Rõ ràng bạn tôi...."

"Trật tự!" Một viên cảnh sát quát lên

"Là chúng mày gây sự trước."

"Nói dối."

"Im ngay không tôi giam hết vào tù bây giờ!" Viên cảnh sát quay lại nói chuyện với chủ quán, "Được, ba cậu kia được thả, lần sau uống ít rượu thôi."

Cả ba đi ra ngoài, đứng lại một lát.

"Sao rồi?" Seung Ri sờ vào mặt Dae Sung

"Sao sao cái gì, mặt tớ tới giờ vẫn còn đau đây này."

"May cho cậu là có Mino, không còn nặng nữa."

"Thôi về đi, muộn rồi."

Seung Ri về nhà ngủ liền một mạch đến trưa hôm sau, quên mất cả đi làm. Lương tháng này của cậu chỉ còn có một nửa, nhưng bù lại được tiền thưởng vì hoàn thành tốt ý tưởng. Hên cho cậu là vì có năng lực nên mới không bị đuổi việc chứ con người suốt ngày đi làm muộn như vậy công ti nào chịu cho nổi.

Seung Ri đứng ở dưới sảnh buôn dưa lê với mấy chị ở lễ tân, tan làm chào tạm biệt rồi đi về. Ngày ngày cứ lặp lại cái lịch trình như vậy, thi thoảng lén lên phòng gặp Ji Yong một chút rồi lại xuống tầng. Còn cuối tuần thì đến nhà hắn đều đặn, có hôm thì đi chơi, xem phim, đi ăn...

Cuộc sống bây giờ thật đơn giản, không còn gì để lo nghĩ quá nhiều. Họ đều hài lòng với cuộc sống của họ bây giờ.

Giờ là xế chiều, trời chuyển sang màu cam, nắng đã giảm. Họ đang ngồi ở đỉnh núi nhỏ gần trường cấp ba

"Hay chúng ta kết hôn nhỉ?"

"Thật?" Seung Ri sửng sốt

"Ừ, anh phải trói chặt em lại trước khi em lại viện một lí do vớ vẩn nào đó để chia tay anh."

"Anh nghĩ xấu về em vậy, em cũng có nỗi khổ riêng của mình mà."

"Đừng có lảng, anh đang nghiêm túc đấy."

"Em chả cần đám cưới đâu, gia đình người thân biết và đăng kí kết hôn là được rồi."

"Thích đơn giản vậy à?"

"Thế là đc rồi, anh cầu kì làm gì đâu cho mệt."

"Em chắc chứ?"

"Chắc."

"Anh cứ nghĩ là em sẽ thích cái gì đó xa hoa mỹ lệ."

"Em có phải con gái đâu."

________

Ji Yong cầm lấy bức thư trên bàn, là Seung Hyun gửi đến

"Cái tên này! Thế kỉ bao nhiêu rồi mà còn thư với gửi."

Hắn mở ra xem, lập tức đáp ngay thùng rác.

Hắn gọi điện cho Seung Hyun, "Mẹ nhà cậu, gửi cái gì đấy?"

"Haha thấy chữ tớ điêu luyện không, như rồng bay phượng múa."

"Rồng cái con khỉ khô."

"Thôi đùa đấy, sắp tới tớ ra nước ngoài rồi, có đi tiễn bạn đến sân bay không?"

"Hả? Nước ngoài?"

"Sao sửng sốt thế?"

"Bộ cậu buôn bán má tuý hàng giả bị bắt được hay sao mà đi gấp vậy?"

"Này này, vừa phải thôi nha. Anh đây là vì bố mẹ già bên đó nên qua ở thôi."

"Có về nữa không?"

"Chắc là không, nhập hộ khẩu rồi. Về cũng chỉ chơi thôi."

"Bao giờ bay?"

"Mai."

"Cái định mệnh! Sao giờ mới báo?"

"Tớ cũng gấp mà."

"Young Bae biết chưa?"

"Chưa, báo hộ nha. Mai 1h chiều tớ bay."

Ji Yong tắt máy, hắn thấy thiếu thiếu, tuy mồm miệng lúc nào cũng đầy lời khó nghe nhưng trong lòng thì nhạy cảm vô cùng. Seung Hyun ra nước ngoài định cư, hắn phải báo ngay cho Young Bae mới được.

Cả Seung Ri cũng ra sân bay tiễn Seung Hyun đi nước ngoài, sắc mặt của cả ba đều trầm hẳn, nụ cười cũng thấy gượng.

"Thỉnh thoảng tớ sẽ cố gắng về chơi, tạm biệt." Seung Hyun vẫy tay chào rồi kéo theo vali đi mất.

"Vắng Seung Hyun kể ra cũng buồn." Young Bae thở dài

"Ừ."

"Đừng buồn nữa, chẳng phải anh ấy nói sẽ về chơi sao? Lạc quan lên đi hai người, đàn ông gì mà sướt mướt quá."

"Về thôi."

Lúc ra lấy xe, họ đều nhìn thấy máy bay từ từ bay lên rồi biến mất trong khoảng không.

"Khoan đã, Ji Yong anh dừng xe lại đi."

"Chuyện gì đấy?"

Seung Ri vội vàng mở cửa xe rồi chạy, hắn đỗ xe gần đó rồi chạy theo.

"Em dừng lại nghe anh nói, mọi chuyện không phải như vậy đâu."

"Anh im đi, luôn miệng nói yêu tôi mà ngay cả đến việc kéo tôi ra khỏi lão già ấy mà anh cũng không làm được."

"Em quay lại đi, anh sẽ làm được, anh sẽ lo mọi thứ cho em, anh sẽ đưa em thoát khỏi hắn ta."

"..."

"Sao chuyện của họ mãi không có hồi kết hả anh?" Seung Ri nhìn đầy thương cảm

"Số phận đang chơi đùa với họ. Có thể chọn yêu hay không yêu, nhưng đã không duyên thì cách mấy cũng là cách trở."

"Chúng ta liệu có như vậy không?" Seung Ri nắm tay Ji Yong

"Không, chúng ta là duyên số, dù con đường có là một chiều anh nguyện đi ngược chiều để đến bên em, ngốc ạ."

Lục Dĩ Ngôn bỗng dưng nhìn qua, "Ji Yong!"

Kiko cũng nhìn, thay là tình yêu đột nhiên cô thấy sợ hắn, "Dĩ Ngôn, buông tay tôi ra, tôi phải rời khỏi đây."

"Không, anh không buông em ra đâu. Tại sao phải chạy, em có yêu anh tại sao phải giấu. Cho anh một cơ hội anh nhất định làm được."

"Về đi Seung Ri, chuyện của họ mà." Ji Yong kéo tay cậu đi ra xe

"Cứ đứng nguyên tại chỗ mà chẳng có kết thúc gì cả, trải qua sóng gió của tình yêu không dễ dàng chút nào."

"Chúng ta đã trải qua rồi thây, nên bây giờ mới được như này chứ. Đừng lo nghĩ nhiều nữa, tranh thủ đi ăn thôi anh đói lắm rồi."

_________

Tui đỗ đại học rồi mấy đứa ơiiii

Sr vì tgian vừa rồi không chịu ra chap nha, kbiet còn ai fl truyện nữa không 😢

Và cũng muốn thông báo là chắc chỉ còn 1-2 chap là tui sẽ end truyện rồi.

Ví dụ mà tui đổi sang ngôn, vườn trường thì mấy bà có thích không? 🤔 một fic hoàn toàn không lquan đến Nyongtory nữa 🤔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net