Chương 6 : Phương pháp xuống giường không đối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhân nhìn chằm chằm kìa, làm sao đây?"

Phẩm quản quản lý cũng buồn rầu, Thuần Y nhà hắn là một người tốt, nhẫn nhẫn nhịn nhịn cũng không oán giận, cùng với cấp dưới trong công ty luôn luôn quan hệ tốt, nếu phu nhân nhìn không vừa mắt cứng rắn muốn sa thải hắn, thế thì đi đâu mới có thể tìm được một nhân viên tốt như thế đây?

"Cậu luôn luôn có nhiều ý kiến hay, thế thì hãy làm cho quan hệ của bọn họ tốt hơn một chút đi." Phẩm quản quản lý bất đắc dĩ nói.

Quản lý nghiệp vụ thực khẩn trương, hắn phải bảo vệ Vĩnh Lăng, Vĩnh Lăng mặc dù ở công ty thường cãi nhau với Thuần Y, nhưng lại rất được lòng khách hàng, đại lão bản cũng có hảo cảm nữa, nghiệp vụ của Vĩnh Lăng thì không phải bàn, nhưng căn cứ vào nửa ngày quan sát, Thuần Y từ khi nào lại thân thiết với tiểu lão bản như vậy? Hai người quan hệ tốt lắm, nếu phu nhân tính toán đá một trong hai người, tiểu lão bãn chỉ cần tới nói tốt với ma ma hắn vài câu thôi thì nguy cơ Vĩnh Lăng bị đuổi là rất lớn.

"Không được, hai người kia không phải là không thể hòa giải. Đêm nay chúng ta như vầy...như vầy...như vầy..." Quản lý nghiệp vụ ghé vào lỗ tai Phẩm quản quản lý nói to nói nhỏ.

"Được rồi, cứ như vậy đi." Phẩm quản quản lý đáp ứng nói, tiếp theo hoảng sợ phát hiện: "Ai ai, lão tổng đang trừng mắt nhìn tôi với anh kìa!"

Quản lý nghiệp vụ kinh hãi lầm bầm, lão tổng quả nhiên là lão tổng, tùy tiện trừng mắt thôi cũng có thể làm Nam quốc biến thành cực Bắc.

"...Cứ như vậy đi, buổi tối gặp."

Vội vội vàng vàng bỏ lại một câu, chạy đến bên người lão tổng, húc đầu hỏi Vĩnh Lăng đêm nay có bận gì không?

"Ngủ" Vĩnh Lăng trả lời, ui da toàn thân y còn đau a, hôm qua uống rượu thật nhiều, y hiện tại chỉ mong hành trình hôm nay kết thúc sớm một chút, y muốn về khách sạn chén một bữa cơm no ngủ say để thả lỏng cơ thể.

"Tốt lắm tốt lắm, buổi tối nhớ tắm rửa sạch sẽ chờ mệnh lệnh của quản lý a."

"KInh dị, quản lý, anh đối với tôi có ý gì đây?" Vĩnh Lăng run run nói, quản lý lời nói có vẻ không đàng hoàng, ở một chỗ với y có hay không sẽ...!

"Này, cậu muốn làm gì Vĩnh Lăng?" Lão tổng cũng nghiến răng tới hỏi, sắc mặc âm u khó coi!

"Nào có làm gì đâu! Vĩnh Lăng là một bạch phao phao ấu meo meo ( ý nói như một con mèo hiếu động) tôi sợ cậu ấy buổi tối không chịu được tịch mịch lại ra ngoài làm loạn a, lỡ bị người xấu bắt cóc bán đi thì sao." Quản lý nghiệp vụ vội vàng giải thích.

Túm lại là buổi tối mau tới đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net