7 tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

moon hyeonjoon vừa đi học về liền thấy có một cục múp múp đang ngồi chơi xe đồ chơi của bạn, đem theo tâm trạng tức giận mà chạy đến dựt mạnh chiếc xe từ tay cục múp múp ra mà ôm chặt, tỏ rõ sự khó chịu.

"mẹ ơi, ai đây ạ? nó lấy đồ chơi của con này"

người mẹ từ trong bếp đi ra, vỗ vai đứa nhỏ mặt đầy sự khó ở kia:

"choi wooje, em con đấy"

"em con?"

"ừ, ba mẹ bàn mấy ngày nay rồi là muốn nhận thêm một đứa nhỏ về nuôi cho vui nhà vui cửa. nay đi trại mồ côi thấy wooje đáng yêu quá nên ba mẹ nhận nuôi, wooje nhỏ hơn con 2 tuổi đó nha. xin lỗi bạn nhỏ vì không nhắc trước nhé"

"nuôi... oa.... ba mẹ không yêu con và chị nữa rồi!! con giận hai người.... giận cả thằng nhỏ này luôn" - hyeonjoon bật khóc mà chạy lên phòng, trước khi chạy không quên đá cục múp kia một cái làm em té lăn quay. và thế là căn nhà có hai đứa nhỏ khóc.

hyeonjoon chỉ 7 tuổi, ở cái độ tuổi còn nhỏ khó tránh nổi sự tức giận (nói đúng hơn là tủi thân giận dỗi) khi thấy ba mẹ mình nhận nuôi một đứa trẻ khác, những suy nghĩ như "ba mẹ hết thương mình rồi" cũng không khó mà xuất hiện trong đầu đứa nhỏ nọ. sự căm ghét đứa nhỏ được nhận nuôi kia cũng dần dần hình thành trong tâm của hyeonjoon, bạn ghét wooje gì kia, bạn ghét ba mẹ mình, bạn phải rủ chị mình bỏ đi khỏi nhà!!

nghĩ là làm, vứt chiếc xe đồ chơi qua một bên, hyeonjoon đem khuôn mặt lấm lem nước mắt ton ton chạy sang phòng chị, nãy giờ chắc chị hee young cũng đi học về rồi.

"chị ơi"

"a hyeonjoon, em là khóc vì wooje đúng không nè"

"nae~ hức.. em ghét wooje, chị cũng ghét thằng nhóc đó... đúng hong?"

"chị không ghét wooje, chị thương em ấy"

"oa... cả chị cũng thích cái cục tròn do ấy huhu"

"nè hyeonjoon, nín đi nào chị mua bánh hổ cho ăn nhá. ngoan, nghe chị nói này"

"hức hức.... chị bênh thằng đấy hức... a, bánh hổ... ạ?" - nghe chị mình nói bánh mình thích, hyeonjoon lại cố gắng nín khóc.

"ừ, nghe chị nói này. em biết trại mồ côi là sao không?"

"không ạ"

"là nơi của những bé nhỏ không có gia đình đó, wooje nhỏ như vậy mà không có gia đình, ba mẹ mình nhận nuôi em ấy. chẳng phải là rất tốt sao hả? em phải hiểu một đứa nhỏ không có ba mẹ là một mất mát lớn thế nào. em là anh, phải thương đứa nhỏ ấy chứ"

"nhưng-"

"em còn nhỏ nên chị biết em sốc, em không thích. nhưng chưa gì thì đừng có cái suy nghĩ ghét bỏ wooje biết không nè? nên chị mong em sẽ dần làm quen được với wooje, đứa nhỏ ấy đáng yêu lắm. đang khóc to mà được bế cái là nín rồi cười hề hề liền à, miệng nhỏ cứ loắn thoắn vui cực"

"nhưng nó chơi đồ chơi của em"

"nào, không có ích kỉ như vậy nha hyeonjoon, chị tét đít đó"

"đừng đánh em màa"

"thế thì xuống dưới làm quen với wooje đi, chị tắm rồi dẫn đi mua bánh"

"em hong đi một mình đâu, em ở đây chờ chị hee young nha nha nha ạ?" - hyeonjoon chớp chớp mắt nhìn hee young, bây giờ bạn không muốn nói chuyện một mình với nhóc kia đâu.

"xuống đi nè, em ấy không cắn em đâu mà lo, em là anh lớn đó"

"vâng"

rồi hyeonjoon lại ton ton đi gặp wooje, đúng lúc gặp em nhỏ đang vừa xem siêu nhân vừa ăn bánh quy. nhưng khi ánh mắt cả hai chạm nhau, wooje liền bĩu môi mà quay ngoắc 90°.

"nè"

"..."

"em thích xem ờm phim này hả?"

"..."

"yah! mà nó là cái gì wooje á nhỉ? cho wooje? oh wooje? jeon wooje?"

"choi wooje!"

"à đúng rồi, nói giỏi ghê"

"hứ! ghécc"

"ủa anh mới phải là người ghét em chớ, ghéc ghéc, blèeee"

moon hyeonjoon là đang lè lưỡi chọc wooje nhưng thay vì em khóc bù lu bù loa như bạn đã nghĩ thì em lại làm hành động y chang bạn, trông ngứa đòn thật.

"e-em! xuỳ, anh không chấp con nít" - nói rồi hyeonjoon liền ngồi ịch xuống đất và cách em cả khúc mà xem siêu nhân, dù gì thì siêu nhân là thứ hyeonjoon thích xem nhất mà.

trong khi bạn chăm chú xem phim hoạt hình mình ưa thích thì wooje lại dời tầm nhìn sang người bạn, em nhỏ im một chút rồi khóc oà lên.

"ây, giật cả mình, ủa sao lại khóc rồi? nè nè wooje"

"ây da sao thế?" - mẹ hyeonjoon lại từ bếp mà chạy ra, người phụ nữ nọ còn chưa kịp mừng vì con mình mở lời với wooje thì em lại khóc oà lên.

"không phải do con nha, nó tự khóc á mẹ ơi"

"thật không hử?"

"thật mà ạ"

"aigoo, sao wooje khóc thế này?" - bà liền bế em lên dỗ dành, nhỏ giọng hỏi em và bằng một cách thần kì nào đó bàn tay nhỏ nhắn kia lại chỉ vào hyeonjoon.

"ể, sao chỉ anh?"

"hyeonjoon nói thật cho mẹ nghe nào"

"con thật sự là không làm gì hết mà, wooje đáng ghét!"

moon hyeonjoon một lần nữa mà chạy lên phòng nhưng lần này không khóc nữa.

"sao lại chỉ mình chứ? mình đạp nó nên nó ghét mình hả? kì quá à, mình cũng cố gắng nói chuyện lắm chớ bộ"

bữa tối cũng đến và hyeonjoon định nhịn ăn dù cái bụng đã reo chiều giờ, chị hee young vừa nãy có gõ cửa gọi bạn nhưng bạn không chịu mở. wooje tự nhiên khóc nữa thì ba mẹ và cả chị sẽ chửi mình mất, bạn cũng sợ lắm chứ.

"hyeonjoon à, mở cửa đi con" - nghe tiếng mẹ, bạn không dám không mở nữa nên tèn tèn ra mở cửa phòng, vừa mở ra liền có thứ mềm mềm nhào vào ôm bạn.

"oách, hả? wooje?"

"hai đứa nói chuyện rồi dắt nhau xuống ăn tối nhá" - bà liền đóng cửa mà chưa để hyeonjoon nói lại lời nào.

"ais, nè, hết khóc rồi hả?"

"ưm"

"sao nãy khóc? anh đâu làm gì đâu chớ"

"wooje... xin lũi anh"

"haiz, thôi kệ đi, không hỏi em nữa"

bỗng dưng hai tay của em cầm bàn tay của bạn lên mà xoa xoa má mềm của mình làm hyeonjoon một phen hú hồn.

"nè sao á?"

"phải hun hun wooje, muốn.. ưm chỗ này này" - nói rồi wooje lại cầm tay hyeonjoon mà xoa má mềm thêm lần nữa.

"hả!!!????"

"hun wooje i, xin lũi mà"

"muốn anh hôn á?"

"dạ"

"sao tự nhiên lại muốn anh hôn chớ? à ầy ầy, đừng khóc nữa" - wooje mặt mếu xuất hiện rồi, hyeonjoon liền bối rối mà giữ nhẹ má em, hai bàn tay nhỏ nhắn kia vẫn đang nắm chặt tay bạn lắm.

"anh... hong thíc wooje"

"nè nè, đừng khóc, có thích có thích mà, lại đây hôn cho" - bạn liền kéo em lại, chần chừ một chút rồi chóc lên cái bánh bao kia một cái, suy nghĩ một chút rồi chóc luôn bên má còn lại. lúc này wooje liền cười tít mắt.

"hihi, ăn cơm~"

"rồi rồi, ăn cơm" - và thế là một lớn một nhỏ nắm tay nhau xuống nhà ăn cơm. cái sự căm ghét wooje có lẽ cũng tan biến đi đâu mất rồi.
(công nhận má của wooje mềm thật - mhj)

⚡🐯🐧🐻🐶

trời ơi anh em ơi, ứ hiểu sao fic kia tui bị bí vcl nên tạm để im đó một thời gian nha 🙇‍♀️ tại idea này nó tọt ra trong đầu tui nhanh quá nên tui triển tiếp 🤡 (tui cũng hỏng hiểu) nhưng túm lại cái fic này triển dễ hơn nên có gì thì cũng chậm xíu xiu thôi mọi người thông cảm nhé 🙆‍♀️❤️

xàm xàm xí xí bí bí idea, nô tài tụ họp hết chừng đấy ó nên xin các vị huynh đài tha thứ (⁠⌐⁠■⁠-⁠■⁠) có gì tui ngoi lên hỏi ae vài thứ ehe.

vcl u chê live mọi người úi, mấy chị như cầm khẩu đại bác mà bắn đùng đùng donate z á 😱😱


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC