Tập 8.09: Wild Swans (Bầy chim thiên nga)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tóc của mụ xuống đất, và từ đó bốn vị tiên hiện ra.

Tinker Bell cùng Tiger Lily, Silvermist và Nova mỗi vị tiên lại dành cho Blue những ánh nhìn mang tâm sự khác nhau. Nếu cái nhìn của Tinker Bell và Tiger Lily mang đầy hoài nghi, Nova là sự thất vọng thì với Silvermist tất cả chỉ đơn thuần là phẫn nộ.

- Sau tất cả những chuyện này mà bà vẫn có thể tiếp tục giữ im lặng sao Blue, chúng tôi có thể tin tưởng một người lúc nào cũng khư khư hàng tá bí mật bên mình hay sao? - Silvermist cay đắng, hơn ai hết cô nghĩ các tiên còn chẳng biết gì về Blue so với mụ Morgana, vậy thì bọn họ đang cùng ai để chống lại ai đây?

Morgana cười khẩy và biến mất trong làn khói, một vở kịch chỉ thật sự vui khi không còn khán giả ở đó. Tối hôm nay thế là đã quá đủ cho mấy ả tiên nhép này rồi.

- Đến giờ phút này thì với tư cách một người bạn – Tiger Lily nói - Ta mong bà hãy hợp tác.

Mặc kệ sự đau đớn toát ra từ ánh mắt của Tinker Bell và Nova, Blue nói:

- Sự thật luôn ở đó nhưng đây vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để nói về mọi thứ. Ta cầu xin sự tin tưởng của mọi người - Blue đau đớn khép mắt khi Tiger Lily thừa nhận rằng cô sẽ phải tước đi đôi cánh của Blue để có đủ quyền năng mang các tiên nam quay lại sau khi tìm ra nơi mà Blue đã trục xuất họ.

Và bằng một cái vẩy đũa của Tiger Lily, tiên tối cao hiện thời, đôi cánh của Blue, đôi cánh linh thiêng rất đỗi tự hào biến mất chỉ trong chớp mắt cùng với sinh lực của một vị tiên hùng mạnh. Blue ngã xuống, thì thầm:

- Lời nhắn nhủ cuối cùng của ta, sự thật không phải là thứ có thể nắm bắt chỉ bằng đôi mắt, mà là trái tim. Các tiên nam, họ hoàn toàn không giống như những gì các cô đang hình dung.

Trước khi gục đi vì kiệt sức, Blue nói:

- Đặc biệt là Thumbelin.

**********

"Tòa lâu đài của mẹ Odette là một điều bí hiểm mà Rothbart không bao giờ kể cho chị em nàng, một tòa lâu đài đổ nát bên hồ nước. Trong lâu đài có 4 chiếc phòng ngủ lớn với những họa tiết trẻ trung với 11 cái giường, và một phòng ngủ khác đăng ten hồng với một chiếc giường và hai nôi nhỏ. Điều gì đã xảy ra ở đây, Rothbart đã liên quan gì tới quá khứ của họ, nàng không biết nữa. Nhưng những gì hắn làm ngày hôm nay đã vượt quá sức chịu đựng của nàng, và mặc cho hắn thực sự tốt với chị em nàng bao năm qua, nàng không dám ở lại chốn này một đêm nào nữa.

- Odette? – Một giọng nói vang lên từ phía sau. Là chàng hoàng tử Siegfried, chàng đã phát hiện ra đôi cánh đen sau lưng Odile, nhận ra sự dối lừa và đuổi theo nàng tới đây.

- Siegfried – Nàng run lên gọi tên chàng và ôm lấy chàng trai. Họ đoàn tụ trong nước mắt.

- Đi nào Odette, chúng ta phải trốn khỏi đây. Trốn khỏi mẹ ta, và trốn khỏi cha nàng, họ sẽ không thể ngăn cản tình yêu của đôi ta thêm một giây nào nữa – Siegfried quả quyết.

- Nhưng Siegfried à, còn lời nguyền thiên nga. Em chỉ có thể hóa thành người trong buổi đêm, một khi tắm trong dòng nước mắt của mẹ em mỗi tối.

- Ta sẽ hóa giải lời nguyền cho nàng ngay tại đây – Siegfried thì thầm, và chàng hôn lên đôi môi nàng bằng nụ hôn chân tình. Một quầng sáng cầu vồng lan khắp xung quanh, và Odette cảm thấy đôi cánh thiên nga từ nay sẽ mãi ngủ quên trong vết chàm hình đôi cánh trắng. Lời nguyền dành cho Odile hẳn cũng đã biến mất theo.

Vậy là Odette cùng Siegfried đưa nhau đi trốn khỏi thế gian, tận hưởng trong vũ khúc tình yêu diệu kỳ. Khi Rothbart và Odile trở về, họ không còn tìm thấy dấu vết của đôi uyên ương nữa..."

- Câu chuyện kết thúc tại đó sao, Schezzy? – Hope bối rối – Tôi đã mong đợi Siegfried hóa ra là kẻ ác, hay âm mưu kế tiếp của Rothbart và Baba Yaga. Nhưng cái kết đơn giản chỉ có hậu như vậy?

- Tất nhiên là không rồi, công chúa à – Scheherazade đáp – Nàng Odette đã chết. Không phải vì lời nguyền hay kẻ ác, không phải vì những phản trắc dối lừa. Nàng chết để hy sinh cho đứa con của mình. Họ đã sống hạnh phúc trong nhiều tháng trời, nhưng rồi Odette mang trong mình đứa con của Siegfried, và 16 tuổi là quá trẻ để cô có thể sinh một đứa nhỏ mẹ tròn con vuông. Khi Odette lâm bồn, cô đã mất quá nhiều máu. Siegfried vội rời khỏi nơi ẩn náu để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng đã quá muộn rồi. Sau cùng chàng trở về kinh thành, không bao giờ nhắc lại những điều đã qua, không còn nói gì về Odette. Trên tay chàng chỉ còn đứa hài nhi, một nàng công chúa nhỏ.

- Nàng công chúa đó là ai vậy Schezzy? – Hope bật dậy.

Bỗng tiếng chuông điện thoại trong túi áo Scheherazade vang lên. Là bà Marple gọi, cô vội xin phép Hope rồi bước ra nghe điện.

- Bà Marple? – Scheherazade vui vẻ nói – Cám ơn bà, tôi đã trở về an toàn rồi.

- Chúc mừng cô, tiểu thư à – Giọng nói của bà Marple bên kia đầu dây nghe khản đặc.

- Chuyện gì bên đó vậy bà Marple? – cô lo lắng hỏi – Isaac sao rồi, Morgana không làm gì quá tay với ông ấy chứ?

- À tôi đã được Morgana cho lên làm Chủ tịch tập đoàn rồi... - Rồi bà bật khóc.

- Còn Isaac... - Scheherazade lặng lẽ hỏi.

- Mụ đã giết ông ấy rồi, tiểu thư ơi – bà nức nở - Tôi chỉ muốn nói rằng, dù cô nghĩ gì về ông ấy, Isaac vẫn là một người tốt, ít nhất là với tôi ông ấy luôn lịch thiệp. Tôi xin lỗi tiểu thư, tôi xúc động quá. Cô không phải lo cho tôi đâu, tôi sẽ giữ an toàn. Vậy nhé, tiểu thư hãy bảo trọng.

Không đợi Scheherazade trả lời, bà cúp máy. Cô thẫn thờ nhìn vào không gian xung quanh, chao ôi những câu chuyện, những bí mật mà cô moi lên đã gây ra hậu quả tai hại đến thế nào. Tội nghiệp Isaac, tất cả là lỗi của cô. Rồi Scheherazade lấy ra từ trong túi chiếc bút Tác Giả mà Isaac đưa cho cô. Henry đã bị hóa đá, và thế giới này lại cần một người Tác Giả để ghi lại mọi câu chuyện đang xảy ra. Chỉ vậy thôi, còn những câu chuyện thâm cung bí sử kia, chúng có lý do để mãi mãi bị chôn vùi, giống như cái hư danh Người Kể Chuyện mà cô tự đặt cho mình. Scheherazade thầm nghĩ, rồi lặng lẽ bước về phòng khóa mình lại. Cô quên mất cả câu chuyện đang kể cho công chúa Hope còn dang dở.

************

Chính điện của lâu đài lúc đó đông đủ mọi người khi Regina đang ra chỉ thị. Snow và Charming đứng hai bên, bên dưới là Neal và Sinbad, Hope và Scheherazade – cô đang cố gắng lảng tránh yêu cầu kể tiếp câu chuyện của Hope. Đứng sau Hope là Mulan, tay lăm lăm thanh kiếm, và Karen đang khoác tay chàng lính chì Tin Soldier mới quen. Cuối hàng là Gideon, Dorothy – Thị trưởng lâm thời của thành phố Ngọc Lục Bảo, cùng hai anh em cùng cha khác mẹ - Robin và Roland Hood.

Regina có nhiều thứ để bàn: Kế hoạch đi tìm những phù thủy hùng mạnh và lùng sục trong tàng thư để tìm biện pháp giải lời nguyền hóa đá, việc Maleficent đã nhiều tuần nay không rõ tung tích, và bàn cách vô hiệu hóa đoàn lính thạch nhân của Roquat, bởi đoàn quân của hắn chính là quân đội chủ lực nguy hiểm nhất của Morgana. Thế nhưng cô chỉ vừa kịp bàn đến vấn đề đầu tiên, thì cánh cửa bật mở và Rothbart tự tiện bước vào.

- Xin lỗi tôi đến trễ - Rothbart nói.

- Ông không được chào đón ở đây, vì vậy chẳng có gì là trễ hết – Regina đáp – Hãy rời khỏi đây trước khi tôi phải ra tay.

- Rời khỏi đây trước khi Pocahontas tới và tái hiện chiến bại nhục nhã của ông – Mulan tiếp lời.

- Để xem nào – Rothbart lững thững – Ta mang tới đây một lời nguyền...

- Dừng lại, Rothbart – Regina lên tiếng – Tôi nghe nói rằng ông vốn là một người tốt, một người cha thương yêu con cái, giống như tôi. Tại sao ông không nhìn mọi việc một cách tích cực hơn, tại sao không thử một lần làm điều tốt. Tôi có thể giúp, mặc cho điều gì ông đang phải đối mặt.

Và Regina tiến đến gần Rothbart, đặt tay lên ngực hắn với ánh mắt cầu khẩn.

Nhưng Rothbart vội lùi lại, ngờ rằng Regina toan móc trái tim mình. Hắn thủ thế, rồi rút từ trong túi một đám lông thiên nga.

- Tôi rất tiếc, Regina, nhưng tôi không phải một kẻ có trái tim thuần hậu.

Rồi hắn thổi bay đám lông trắng trong tay, những cọng lông bao phủ không gian, bao trùm lấy từng người trong đại sảnh. Hope nhắm nghiền mắt lại trước cơn bụi lông vũ, và đến khi cô mở mắt ra... Xung quanh Hope chỉ còn 11 con thiên nga, và bầy chim thiên nga hoảng hốt bay ra ngoài cửa sổ.

- Sao ông phải làm vậy? – Hope thét lên.

- Các người sẽ không thể thao túng con gái ta nữa. Mọi việc Morgana làm giờ đây sẽ không còn những kẻ ngáng đường. Còn cô nhóc, tôi không nghĩ cô đủ thời gian, nhưng có lẽ cô nên bắt đầu... dệt tầm gai rồi đấy.

Nói rồi Rothbart biến mất, để lại mình Hope trong tuyệt vọng.

**************

Agrabah,

Lại 10 ngày nữa trôi qua, Odile co ro trong cái lạnh lẽo của không gian và của cả lòng người, thì có tiếng gõ cửa, rồi Rothbart hé cửa bước vào, trên tay cầm một lá thư.

- Cha có thể vào được không, Odile?

- Vâng thưa cha – cô thì thào.

- Lá thư này cha viết cho con – Rothbart đưa lá thư ra trước mặt – Mọi chuyện, về mẹ con, về cái chết của Odette, về kẻ phải chịu trách nhiệm cho tất cả...

Rothbart định trao lá thư cho Odile, bỗng làn khói đen của mụ Morgana lao vụt ra giật lấy lá thư, rồi mụ hiện ra ở góc phòng, mắt đảo lia lịa trên tờ giấy.

- Trả lại ngay, Morgana – Rothbart quát.

- Quá muộn rồi, Rothbart – Morgana nói, rồi thảy lá thư lại cho Odile – Cám ơn vì thông tin trong lá thư, mọi chuyện đã rõ. Vậy ra ông lừa dối ta.

- Ta không lừa dối bà, ta chỉ không cho bà biết ta nắm được thông tin bà cần, và như bà thấy trong lá thư, ta có lý do cho mọi chuyện – Rothbart gầm gừ - Giờ thì bà hãy cuốn xéo khỏi đây và để yên cho cha con ta.

- Hay là không nhỉ? – Morgana đùa giỡn – Thiên Nga Đen, đọc to lá thư lên đi nhóc con. Rồi ta sẽ kể cho hai cha con chuyện này. Rằng trước khi ta đưa hai cha con tới mảnh đất này, ta đã xuất hiện ngay bên cạnh Odette lúc con bé lâm bồn, lúc mà ông còn không ở đó.

- Bà nói cái gì cơ? – Rothbart sững sờ.

- Đọc to lá thư đi nào Odile, rồi bí mật sẽ được hé lộ. Đâu có như ông, ta không giữ bí mật cho riêng mình, mà ta sẻ chia tất cả - Morgana khẽ khàng nháy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC