cont extra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ta. _Bĩu bĩu môi, Kangin đồng ý với ý kiến của cậu. Bảo hắn như Han Kyung, cũng đi ra đối chọi với Kim Heechul sao?! Thực xin lỗi, hắn tiếc mạng, còn muốn sống với Leeteuk thêm nhiều năm nữa.



- Ha ha ha… _Cậu bật cười không chút khách khí, Kangin quả thực là bị Heechul đàn áp quá mức dẫn tới sinh ra ám ảnh tâm lý mà _Thế, vậy, Han Kyung kia có liên quan gì tới chuyện Heechullie thích một ai đó…



- Em - nói - xem ~ _Đưa ngón trỏ đặt lên môi, Kangin giả bộ thần bí nháy mắt với cậu.



- Không lẽ… _Nhíu nhíu mày, trong đầu chợt hiện lên một suy nghĩ _Han Kyung kia chính là người… đó của Heechullie? 



Cảm giác có chút khó tin, lại mang theo hoài nghi, cậu e dè đặt câu hỏi. Nếu đúng như cậu nghĩ… trời ạ, Heechul đi thích người đối đầu với mình sao?! Đây là thể loại chuyện tình cảm gì đây chứ?! Còn ‘ngược’ hơn cả chuyện tình giữa cậu với Kangin bởi vì chí ít hai người bọn họ ngay từ lúc bắt đầu đã có thiện cảm với nhau chứ không phải đối chọi với nhau như thân phận Hội trưởng Hội học sinh cùng Đại ca của nhóm du côn trong trường. Hơn nữa, không phải là anh chàng Han Kyung kia là thầy giáo của Heechul sao? So với motif ‘học sinh ngoan yêu học sinh hư’ thì motif ‘học trò và thầy giáo’ yêu nhau này còn… khẩu vị nặng hơn hẳn.



- Anh nói em biết, tính cách của hai người bọn họ có thể nói là hai cực đối lập luôn _Hắn không trả lời trực tiếp, nhưng ý tứ rõ ràng đã rành rành _Một tên thì tùy hứng tới bất nguyên tắc, một kẻ thì lại nguyên tắc tới mức cứng ngắc như đá. Cứ nghĩ tới hai người đó mà ở cạnh nhau đã cảm thấy thực sự là một chuyện vô cùng đáng để xem.



- Nhưng mà, anh xác định Heechullie… cậu ấy thực sự có gì gì đó với Han Kyung kia sao? _Thực sự là Leeteuk vẫn cảm thấy khó tin.



- Trước cậu ấy chỉ mới hứng thú thôi, nhưng mà… hôm trước, qua thái độ của cậu ấy, anh có thể chắc chắn là cậu ta động tâm rồi. _Nghiêng nghiêng đầu, Kangin gãi cằm, cố gắng dùng từ để có thể hình dung và giải thích. 


Với tính cách ác liệt của cậu bạn thân họ Kim của mình, nếu ai dám đối chọi với cậu ta mà cậu ta không ưa thì đã thẳng tay xử lý ngay từ đầu rồi chứ nào chơi trò ‘mèo vờn chuột’ như với vị thầy giáo họ Han nào đó. Gia thế của Han Kyung rất lớn, hắn đã điều tra qua, thế nhưng ở tại Hàn Quốc vẫn không thể so được với Tứ đại gia tộc bọn họ, hơn nữa trên địa vị và lực ảnh hưởng của các tập đoàn kinh doanh ở châu Á, Tứ đại gia tộc cũng có vài phần nhỉnh hơn. Cho nên, rõ ràng Heechul không phải vì e dè thân phận của Han Kyung, mà là đang dung túng để mặc Han Kyung đối đầu với mình. 



Mặc dù Heechul chưa chính miệng thừa nhận, nhưng hắn chắc chắn được tình cảm của Heechul đã dao động rồi. Tên họ Kim kia không hay biểu lộ ra suy nghĩ của mình, nhưng Kangin luôn luôn là người hiểu rõ và dễ dàng đoán ra tất cả tâm tư tình cảm của Heechul. Ai bảo bọn họ là bạn từ nhỏ với nhau cơ chứ, hiểu nhau là đương nhiên.



Kangin cũng không thể giải thích chuyện Heechul lại có thể nhanh như vậy phải lòng ai đó, bởi vì trong tình cảm, có nhiều điều không thể giải thích được. Giống như, trước khi gặp Leeteuk, Kangin tuyệt đối sẽ cười nhạo cụm từ ‘nhất kiến chung tình’, nhưng rồi không phải chính hắn lại rơi vào trong trường hợp đó hay sao? Heechul, có lẽ là bởi vì bị tính cách trái ngược hoàn toàn với mình của Han Kyung thu hút và hấp dẫn đi?! 



- Anh càng nói, em càng thực muốn gặp người tên Han Kyung kia. _Đối với sự thầu hiểu của Kangin đối với Heechul, lúc này Leeteuk muốn không tin cũng không được nữa. Thở dài một tiếng, cậu không khỏi cảm thán.



.


.


.



Hai vị nhân vật chính trong câu chuyện giữa Leeteuk và Kangin hiện tại đang ở trong phòng nghiên cứu của Học viện Dongsoo. 



Phòng nghiên cứu vốn chỉ dành cho các giáo viên dạy lý, hóa ra vào để lấy dụng cụ thực hành dạy học sinh. Tuy nhiên sau khi Han Kyung tới đây làm , bình thường chấm bài hay là ghi nhận xét vào sổ liên lạc của học sinh, anh đều ngồi trong phòng nghiên cứu để giải quyết. Theo như lời của các giáo viên khác, có lẽ anh đã coi phòng nghiên cứu của trường thành phòng làm việc riêng của bản thân mất rồi. Mặc dù anh không bài xích thân quen với những đồng nghiệp khác, nhưng mà khi cần tập trung làm việc, anh không thích xung quanh có quá nhiều người. Mà phòng giáo viên, gần như toàn bộ giáo viên giảng dạy trong nhà trường đều tập chung ở đó, không thể không nói… lúc nào cũng như một cái chợ. 



May mắn là không có ai có ý kiến gì đối với thói quen khác thường tách biệt này của anh. Han Kyung ngoại trừ việc ít nói, làm việc vô cùng nghiêm khắc, thỉnh thoảng hơi cứng ngắc ra thì quan hệ đối với mọi người xung quanh rất tốt. Chỉ có đám học sinh bị anh trừng phạt, răn đe nên mang oán hận còn lại thì hầu hết tất cả những người học tập và làm việc trong Dongsoo đều rất hoan nghênh và thưởng thức vị thầy giáo trẻ tuổi, lại đẹp trai này. 



- Kim Heechul, làm phiền em có thể đứng cách xa tôi ra một chút được không? 



Anh trên tay cầm một xấp photo bảng điểm giữa kì của đám học sinh khối lớp mười, khuôn mặt đẹp trai vừa mang theo chút xấu hổ lại xem lẫn cả sự bực mình, nghiến răng nghiến lợi nói với thiếu niên tóc đỏ nào đó đang đứng ở sau mình. Vấn đề là… nếu chỉ đứng cạnh không thôi, anh sẽ không có ý kiến gì. Đằng này, cậu toàn thân ngả sát vào anh, toàn phần thân trên giống như không xương dán sát sàn sạt vào tấm lưng rộng của anh. Đôi tay vừa trắng, vừa dài của cậu quàng qua ôm lấy cổ anh, cằm đặt trên vai anh, đôi môi xinh đẹp dán sát bên vành tai anh, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười trêu chọc. 



Anh từ trước tới nay một lòng chú tâm vào học tập và nghiên cứu, tới nay đã hai mươi nhưng quả thực chỉ là một thanh niên chưa từng có kinh nghiệm yêu đương gì. Bị Heechul năm lần bảy lượt trêu chọc, cho dù định lực có cứng rắn thế nào cũng không khỏi bị lôi kéo chút ít. Đấy là chưa nói tới… anh đối với cậu… đôi lúc có chút cảm giác “không - được - bình - thường - cũng - không - thể - lí - giải - nổi”.



- Hử? Thầy Han à, em mệt ~ _Cậu không di chuyển thân mình dù chỉ một chút, thậm chí toàn thân càng thêm mất lực ngả vào anh hơn, nhẹ giọng trêu chọc mang theo chút… nũng nịu. 



- Kim Heechul, em đây là có ý gì hả??? _Trên mặt Han Kyung lúc trắng lúc đỏ, màu đổi liên tục càng làm tăng thêm sự thích thú chọc ghẹo của cậu. Anh hít một hơi, cố gắng bình tĩnh không để ý hơi thở nóng bỏng của cậu học trò đang không ngừng phả lên da anh. 



- Em đâu có ý gì. Em đây chỉ là muốn giao lưu tình cảm với thầy mà thôi. _Nhón chân, cậu lè lưỡi, ở phần sau gáy của Han Kyung liếm nhẹ một cái.




Anh quả thực bị Heechul bức tới phát bực luôn rồi. Cảm giác ẩm ướt, nóng bỏng trượt qua trên phần gáy nhạy cảm nhất khiến anh không khống chế được rùng mình, thậm chí còn có cảm giác phía dưới… nơi nào đó đang ngóc đầu dậy. Nhớ tới lần trước, Heechul còn cố ý gạ gẫm mình… ‘làm tình’ cùng. Mặc dù lúc đó bị vẻ quyến rũ của cậu làm cho có chút, ừm… mê hoặc, nhưng chính là anh vẫn kiên quyết cự tuyệt. Vốn còn cho rằng Heechul chỉ là chọc ghẹo vớ vẩn, tuy nhiên ai mà biết được chẳng hiểu sao từ sau buổi tối hôm đó, cậu giống như là bị trúng tà, liên tục đeo bám anh. Cả trường Dongsoo ban đầu cũng bị cái cảnh tượng đáng kinh ngạc này làm cho hoảng sợ, nhưng dưới uy áp của Heechul nào ai dám lắm mồm. Qua một thời gian, mọi người cũng quen dần. Bây giờ, muốn tìm Hội trưởng đại nhân vậy thì chạy đi tìm thầy Han là tốt nhất. Bởi vì Han Kyung ở đâu, thì Heechul chính là kè kè theo sau ở đấy. 



Han Kyun bị đeo bám thì khổ không chịu nổi, đeo bám thì thôi anh còn có thể lơ đi, nhưng mà… đằng này, cậu liên tục không ngừng khiêu khích anh, khiến anh quả thực nghẹn muốn chết mà chẳng biết nên làm sao. Cho dù thế nào, nguyên tắc của anh vẫn là không có quan hệ bất chính với học sinh. Đấy là còn chưa kể tới vị học sinh này còn là người cầm đầu toàn bộ trường học, vậy thì anh càng không dây dưa dính dáng mới là tốt nhất.



KIM - HEE - CHUL!!! _Đứng bật dậy, Han Kyung dùng một tay kiên quyết đẩy Heechul ra, khuôn mặt đỏ bừng không biết vì tức giận hay là xẩu hổ. Anh hiếm khi mất đi hình tượng bình tĩnh mà quát lớn lên. Cũng may cách âm của các phòng tại Dongsoo vô cùng tốt, bằng không chắc chắn nhờ tiếng quát của anh mà lôi kéo cả đống người tới coi chuyện rồi.



- A… _Heechul bất ngờ bị đẩy ra loạng choạng lui về sau vài bước. Cậu đối với phản ứng của anh cũng hơi giật mình. Đây là lần thứ hai thấy anh kích động như vậy. Lần đầu tiên chính là đêm hôm đó… khi cậu gạ gẫm anh ‘làm tình’ với mình.



- Em… _Thở phì phò, Han Kyung vốn muốn trừng mắt với Heechul nhưng không biết vì sao lại không làm được. Cứng ngắc quay đầu qua nơi khác không dám nhìn thẳng, cảm giác nhịp tim đập nhanh điên cuồng, anh lắp bắp _... lần sau đừng có làm như vậy… nữa… ừm… ~



Đôi mắt cậu nhìn anh lóe lên tia sáng, trên môi khẽ nhếch lên, một bước bước dài liền tiến tới sát trước mặt Han Kyung. Heechul giơ cánh tay ra túm chặt cổ áo sơ mi của người đối diện, kéo mạnh.Cánh tay của cậu nhìn qua có vẻ gầy yếu nhưng kì thực sức mạnh quả thực không thể đùa được. Có thể ném một tên to như gấu là Lee Kangin qua vai, có thể không mạnh sao?! Đương nhiên chuyện giữa Heechul và Kangin thì Han Kyung không biết tí gì hết cả. Tuy nhiên, về chuyện Heechul không phải thư sinh yếu đuối thì ngay từ lúc mới vào trường anh chứng kiến tận mắt cậu đạp một người thanh niên vai u thịt bắp to gấp đôi mình bay ra vài mét rồi. Điều này chứng tỏ thân thủ của cậu đã qua huấn luyện, hơn nữa tập ít nhất là bốn loại võ thuật, mỗi loại đều tập tới trình độ cao nhất. 



Kế tiếp, không để anh kịp phản ứng gì thì đã phát hiện môi mình bị một thừ vô cùng mềm mại, ướt át là ấm áp hôn lên. Cũng không phải là hôn nhẹ đơn thuần môi chạm môi, mà là hôn sâu. Đầu lưỡi ram rám luồn vào trong khoang miệng, lôi kéo lưỡi của anh cùng cuốn vào cuồng nhiệt. Han Kyung đầu óc trống rỗng, hai tay có chút run rẩy, không rõ mình nên làm gì. Hô hấp càng lúc càng trở nên dồn dập, anh chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, lý tri đứt phựt một cái. Dùng sức túm lấy cái eo mảnh khảnh của cậu, anh xoay người một cái đè cậu lên trên mặt bàn còn đang đầy bài kiểm tra chấm dở. Thấy sự chuyển biến của anh, trong đáy mắt cậu dâng lên một cảm giác vui sướng, đáng tiếc hiện tại Han Kyung không nhìn thấy. 



Túm lấy gáy cậu, ấn mạnh, làm cho hai người hôn càng thêm sâu hơn. Han Kyung trước đây hôn đều là bị Heechul tập kích, nhưng cũng chỉ hôn phớt. Hôn cuồng nhiệt như hiện tại, anh thực sự không có kinh nghiệm. Đơn thuần chỉ theo bản năng mà gặm cắn, làm cho đôi môi đỏ xinh đẹp kia sưng tấy lên. Cậu cũng không vì thế mà giận dữ, ngược lại để mặc cho anh chà sát môi mình. Hai mắt phượng hai híp lại, mang theo chút sương mù càng làm tăng thêm sự quyến rũ của thiếu niên. Bàn tay cậu không e ngại trượt dài từ yết hầu không ngừng lên xuống đầy gấp gáp của anh, kéo xuống xương quai xanh nam tính đầy quyền rũ, khiêu khích nghịch ngợm trên bờ ngực, lại dần đi tới phía vùng bụng rồi cọ cọ nhẹ trên đũng quần đã ngẩng cao. Anh cảm thấy ngón tay của Heechul như mang theo lửa nóng, càng làm cho dục vọng của anh bùng nổ.



- A ~ đau ~ _Hơi rời khỏi môi của cậu, anh cắn mạnh lên cần cổ trắng nõn tinh tế kia, lưu lại một vết răng giống như để trừng phạt. Cảm giác nhói đau làm Heechul kêu khẽ một tiếng, nhưng rõ ràng thanh âm lại đầy mời gọi.



- Hah… 



Trong mắt của Han Kyung toàn là dục hỏa, tiếng kêu của Heechul giống như liều thuốc kích thích đối với anh. Anh cúi xuống tiếp tục dùng miệng giật đi mấy cúc áo trên áo đồng phục của cậu, để lộ ra khuôn ngực trần trụi. Nhìn hai điểm hồng xinh xắn nổi bật trên nước da trắng nõn, anh thực sự cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Kim Heechul, tên nhóc này quả thực là một tên yêu tinh đi dụ dỗ người khác. Cắn lên đầu nhũ mềm mại, làm cho Heechul phát ra thanh âm kiều mị, một tay còn lại Han Kyung bắt đầu xoa nắn bờ mông căng đầy bên dưới của cậu.



- A… Han… Kyung… _Trán rịn ra mồ hôi, còn nghe được cả miếng nước nhép nhép, Heechul hoàn toàn bị chìm vào tình dục, khẽ gọi tên anh.



- Em… _Một tiếng gọi khàn khàn, mang theo chút yếu ớt và làm nũng khiến trái tim Han Kyung tựa như muốn nhảy lên. Trong mắt tràn ngập say mê, anh ngẩng đầu lên, tiến lại gần môi cậu, muốn hôn lên đó. Chỉ là lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang…



Reng… reng… reng… 



Thanh âm không quá chói tai nhưng lại như một quả tạ hung hăng đập mạnh vào đầu anh, làm cho lý trí của anh quay trở lại. Nhìn Heechul bị mình đè lên trên mặt bàn làm việc, quần áo xộc xệch, từ cổ tới phía ngực đầy vết gặm cắn, ở trên hai đầu nhũ đã bị mút liếm dính đầy dịch nước bọt trong suốt lại từ màu hồng nhạt chuyển qua màu hồng đỏ, môi bị chà đạp tới sưng đỏ cả lên, mắt nhiễm một màn nước, cả khuôn mặt đỏ bừng đầy hưng phấn xinh đẹp vô cùng… Han Kyung cắn chặt môi, kiềm lại ngọn lửa lần nữa dấy lên trong mình. Anh… vừa mới làm cái gì thế này? Đôi tay vẫn còn đặt ở trên mông của cậu khiến cho anh hoảng loạn thêm. Anh… chút nữa thì phát sinh quan hệ với Heechul, với học trò của mình. Một cảm giác mâu thuẫn không ngừng sinh ra trong lòng, một bên như có người nói hãy tiếp tục, một bên thì có người ngăn lại. Lưỡng lự, đắn đo, cho dù chuông điện thoại đã hết nhưng anh vẫn ngây ngẩn.



- Han… Kyung… _Heechul vốn đang bị tình dục làm cho mờ mịt cũng phát hiện sự khác thường của anh, cậu chống người dậy, dùng thanh âm đầy gợi cảm của mình gọi tên anh như muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì.



- Cậu, đứng dậy, ra khỏi đây ngay!!! _Đột ngột lùi về sau như muốn tránh xa khỏi cậu, Han Kyung cúi gằm mặt khiến Heechul không nhìn ra nét mặt của anh. Chỉ thấy, anh dùng ngón trỏ chỉ vào phía cửa đang đóng chặt, đột nhiên cất cao giọng, kiên quyết đuổi người.



- Anh… _Tới lúc này thì tình dục còn sót lại trên người cậu cũng bị dập tắt hoàn toàn. Cậu khó hiểu vô cùng nhìn anh, không hiểu nổi sao người này có thể trở mặt nhanh vậy.



- Đi ra ngoài!!!



- Han Kyung, anh đây là có ý gì? _Ngay cả Heechul thường ngày dùng vẻ bất cần đời đối mặt với mọi người lúc này cũng bị Han Kyung chọc giận. Cau lại hàng lông mày thanh tú của mình, ánh mắt của cậu lóe lên sự bất mãn và chất vấn.



- Cậu không đi? Được! Tôi đi! _Anh xoay người, từ đầu tới cuối cũng không nhìn cậu tới một cái, giọng vẫn khản đặc mang theo sự kìm chế.



- Han Kyung! Rốt cục, anh muốn cái gì hả? Anh tại sao…



RẦM!!!



- Tôi muốn cái gì? Tôi phải hỏi cậu mới đúng? _Đá mạnh vào cái bàn bên cạnh, làm nó đổ cả sang một bên, giấy tờ bay tứ tung nhưng Han Kyung cũng chả có tâm trạng đâu để mà đi nhặt lại. Dùng tay vò vò mái tóc, cuối cùng anh vẫn hạ ngữ điệu xuống _Hôn và tình dục tốt nhất chỉ nên dành cho người cậu yêu thật sự mà thôi. Tạm thời, làm phiền cậu đừng có tới tìm tôi… 



- Tôi chính là thích… _Cậu cũng bị anh bức tới gấp phát điên rồi. Cắn môi dưới, ngăn chặn mình không lao ra đánh cho cái tên đầu gỗ họ Han kia một trận, Heechul cố gắng bình tĩnh nhất có thể nói ra một cách rõ ràng. Đáng tiếc nói chưa hết câu đã bị anh cắt ngang.



- Kim Heechul! Lời thích, đừng có dễ dàng, tùy tiện nói ra như vậy! _Giọng điệu uể oải, rõ ràng không tin tưởng, cũng không nguyện ý muốn tin tưởng _Được rồi, tôi đi trước.



Nói rồi, không chút lưu luyến rời đi, để lại Heechul ngẩn ngơ ngồi một mình trong phòng. Rõ ràng là không phải mùa đông, nhưng đột nhiên cậu cảm thấy thực lạnh. Xốc lại áo đồng phục đã bị giật tung của mình, ngón tay thon dài sờ lên đôi môi dường như vẫn còn lưu lại sự ấm áp của ai kia, trên nét mặt cao ngạo hiện lên một tia rạn nứt. Co chân lại thành một đoàn, cằm tựa lên đầu gối, Heechul lộ ra một nụ cười khổ, đáy mắt tràn ngập phức tạp xen lẫn bất lực và bi thương.



“Lời thích, đừng có dễ dàng, tùy tiện nói ra…” sao? Nhưng mà, tôi đâu có nói ra tùy tiện, cũng đâu phải ai cũng hôn. Han Kyung, lời tôi nói, tình cảm của tôi, khó tin tưởng tới vậy sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net