Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Thiên Vỹ bị tai nạn.

Tình trạng của anh ta đang rất nguy kịch.

Bệnh viện mong người nhà bệnh nhân sẽ đến sớm hơn.

Bác sĩ đã nói thế với cậu.

"..." Trình Đan nuốt bánh bao, mắt mèo to tròn lạnh nhạt nhìn cuộc gọi đến từ di động Kỳ Thiên Vỹ, trong lòng không muốn đi chút nào.

Cậu nhấn phím di động, gọi một người.

Bên kia truyền đến giọng nói yểu điệu của phụ nữ: "Xin chào?"

Trình Đan uống một ngụm sữa tươi, lè đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm môi, trong đôi mắt to đầy thỏa mãn, cậu mở miệng: "Kỳ kim chủ của chị bị tai nạn kìa."

Người phụ nữ ở đầu dây bên kia hơi sửng sốt, sau đó bật ra một tiếng cười quyến rũ, giọng điệu trêu chọc nói: "A ra, là bé Đan à? Bạn trai của em bị tai nạn, sao lại nói với chị chứ?"

Trình Đan không để ý đến lời của cô, tiếp tục nói: "Bệnh Viện Đào Hoa, phòng 103, tầng 6. Chị nhớ đến!"

Sau đó nhanh chóng ngắt cuộc gọi.

Trình Đan nhìn số điện thoại vừa gọi đi, nghĩ nghĩ, dứt khoát kéo vào sổ đen.

Không ai làm phiền nữa.

Thật thoải mái.

Ăn xong bữa sáng, Trình Đan bước xuống giường, mang dép lê lạch bạch đi vào phòng tắm.

Nặn kem đánh răng ra bàn chải, Trình Đan hai mắt lờ đờ loẹt xoẹt đánh răng súc miệng, tạt nước lạnh vào mặt cho tỉnh hẳn, sau đó hai tay chống lên bồn rửa mặt, lẳng lặng nhìn bản thân phản chiếu trong gương.

Người con trai đối diện có nước da trắng nõn, khuôn mặt phúng phính như trẻ con, một đôi mắt mèo to tròn sũng nước, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hồng nhuận. Thân hình cậu hơi gầy, chiều cao khoảng 1m68, so với đám bạn trai cùng lứa, cậu được xem là người lùn nhất.

Tai trái cậu đeo khuyên bạc hình đầu lâu, dọc xuống bên cổ vẽ hình xăm đóa mạn châu sa hoa nở rộ đầy diễm lệ, màu đỏ của máu ánh lên một nỗi đau phân ly bi thương, làm lòng người vừa bị cuốn hút vừa không kìm được mà nặng lòng.

Dung mạo của Trình Đan được xếp vào diện soái ca nổi tiếng trong trường, nhưng vẻ đẹp của cậu lại hơi nghiêng về kiểu mềm mại đáng yêu.

Hơn nữa, bởi vì tính hướng khác thường, vẻ đáng yêu đó của cậu càng trở nên mị hoặc trong mắt các vị đồng đạo, dễ dàng thu hút ánh mắt của người đồng giới hơn.

Mà Kỳ Thiên Vỹ là một trong số đó.

Kỳ Thiên Vỹ là thiếu gia nhà giàu đẹp trai, anh ta là người song tính luyến, số lượng bạn trai bạn gái anh ta thay đổi trong một năm không thể đếm hết, cũng chẳng biết vị phú nhị đại này bị đứt dây thần kinh nào, bất ngờ để ý đến tiểu bạch thỏ Trình Đan, sau đó điên cuồng theo đuổi ngày đêm.

Trình Đan bị anh quấy rầy đến phiền, cho dù trong lòng không mang chút tình cảm nào với Kỳ Thiên Vỹ, cậu vẫn chấp nhận lời tỏ tình của anh ta.

Không ngờ Kỳ Thiên Vỹ yêu bổ não cho rằng cậu lạc mềm buột chặt, còn không phải là để anh ta hứng thú không buông bỏ cậu sao. Anh ta nghĩ Trình Đan thật yêu anh ta sâu đậm, vậy nên anh ta mặc sức bày ra đủ trò ngược tâm cậu, lăn giường cùng bạn trai trong phòng cậu, hôn nhau với bạn gái trước mặt cậu, v.v...

Trình Đan cảm thấy hành động của Kỳ Thiên Vỹ rất ấu trĩ, nếu không phải anh ta có nhiều tiền, vô cùng hào phóng mua đủ loại đồ ăn cho cậu, Trình Đan còn lâu mới nhẫn nhịn sự thiểu năng của anh ta.

Cách đây vài ngày trước, Trình Đan đã nói lời chia tay với Kỳ Thiên Vỹ, anh ta hỏi lý do, cậu liền thuận miệng bịa chuyện đã có người khác.

Nào ngờ Kỳ Thiên Vỹ bị đả kích trước lý do của cậu, những ngày sau đó anh ta không còn bày trò ngược tâm trước mặt cậu nữa, mỗi ngày đều không thấy trở về nhà.

Trình Đan đã nghĩ, cuối cùng thế giới cũng yên lặng.

Ai biết được bình yên đến với cậu chưa lâu, Kỳ Thiên Vỹ đã xảy ra tai nạn chứ!

Mặt bánh bao bỗng nhăn lại thành đoàn, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Mặc kệ, không nghĩ nữa.

Đói quá.

Đi ăn thôi!

Trình Đan tạt thêm lần nước lên mặt, sau đó cởi quần áo, bước vào bồn tắm nằm xuống.

Ngâm bản thân trong nước chừng mười phút, Trình Đan thay một bộ đồ đơn giản đi ra ngoài.

"Dì Ba, bán cho con mười cái bánh bao nhân thịt, mười cái bánh bao nhân dừa đi!" Trình Đan đứng trước một quán bánh bao, cười híp mắt nói với bà chủ quán.

Bà chủ quán đã gần năm mươi tuổi, khuôn mặt hơi nhăn nheo đầy ôn hòa, nhìn thấy cậu nhóc khách quen của quán, bà cười hòa ái nói: "Là Tiểu Đan à, con lại mua thêm sao, có cần dì khuyến mãi thêm mười cái nhân thịt với dừa không hả?"

Vừa nghe bà nói vậy, hai mắt Trình Đan lập tức phát sáng, cậu gật đầu lia lịa nói: "Được ạ, được ạ! Con chờ lời này của dì lâu lắm rồi!"

Bánh bao quán dì Ba khá nổi tiếng trong khu biệt thự này, sạch sẽ lại ngon miệng, giá thành cũng không cao, rất được mọi người yêu thích.

Dì Ba bật cười, gói tổng cộng ba mươi cái bánh bao nhân thịt và dừa vào túi nhựa rồi đưa cho Trình Đan: "Đây, của con, tổng là 20 tệ."

Trình Đan trả tiền cho bà: "Cám ơn dì Ba!"

"Lần sau lại đến nhé!"

"Vâng!"

Trình Đan cẩn thận ôm túi nhựa vào lòng, cầm một cái bánh bao bỏ vào miệng, hai mắt mèo sung sướng híp lại.

Ngon quá trời quá đất!

Đúng lúc này, một bóng đen vụt đến trước mặt Trình Đan, cậu chớp mắt ngẩng đầu lên, một người đàn ông băng bó toàn thân mặc đồ bệnh nhân dùng ánh mắt vui sướng nhìn cậu.

Trình Đan kinh hách, miệng nhỏ há to.

Kỳ Thiên Vỹ?!

Chẳng phải anh ta đang trong bệnh viện sao?

Còn có...

Anh ta chưa chết à?

Nội tâm Trình Đan ẩn ẩn chút tiếc nuối, mạng thật lớn a, tai nạn nặng như vậy mà vẫn còn sống.

Trình Đan chán nản ăn thêm một cái bánh bao.

Kỳ Thiên Vỹ nhìn chằm chằm vào người con trai đứng ngang ngực mình, mái tóc nâu hơi xù của cậu, đôi mắt to sũng nước long lanh của cậu, mọi thứ về Trình Đan anh ta đều nhớ rất rõ, anh hưng phấn ôm cậu vào lòng, miệng nói liên tục: "Đan Đan, Đan Đan, cuối cùng anh đã thấy em rồi."

Trình Đan bị anh ta ôm đến ngợp thở, hai mắt trợn lên, miếng bánh bao chưa kịp ăn hết nghẹn lại trong miệng không thể nuốt trôi.

Cậu giãy giụa, muốn mở miệng mắng Kỳ Thiên Vỹ buông cậu ra, nhưng sực nhớ miếng bánh bao trong miệng liền ngậm chặt lại.

Trình Đan tức đến đỏ mặt.

Buông tôi ra, tên khốn kiếp!

Kỳ Thiên Vỹ không để ý đến sắc mặt đỏ bừng bất thường của cậu, cậu càng giãy giụa anh ta càng ôm chặt, ánh mắt thâm tình nói: "Đan Đan, anh biết em tức giận không muốn nhìn thấy anh. Nhưng mà mong em hãy nghe anh lần này, anh thật sự đã hiểu rõ tình cảm của mình, Đan Đan, anh yêu em. Em là người anh yêu nhất trên đời."

"..."

Cảm nhận động tác giãy giụa của cậu chậm lại rồi dừng hẳn, Kỳ Thiên Vỹ vui sướng trong lòng, anh ta cười nói: "Đan Đan, em chịu tha lỗi cho anh rồi sao? Đan Đan, anh nghĩ kỹ rồi, anh sẽ chấm dứt hết mọi quan hệ với những người kia, sau đó chúng ta sẽ kết hôn nhé?"

"..."

"Đan Đan, em chịu không?" Kỳ Thiên Vỹ hơi buông thiếu niên trong người ra, khi nhìn thấy đôi mắt không mang chút ánh sáng của cậu, anh ta giật mình, ngón tay run rẩy đặt bên mũi cậu, sau đó bỗng nhiên ôm cậu vào lòng, khóc rống lên: "Đan Đan!!"

Cho nên Trình Đan chính là bị nghẹn chết.

Một cái chết thật huy hoàng cho một kẻ tham ăn như cậu.

•••

Trình Đan tỉnh lại, cậu thấy mình đứng trong một không gian bao la rộng lớn, ngoài vật thể tròn tròn lông xù ở trước mặt ra thì chẳng còn gì cả.

"Ọt ọt..."

Trình Đan ôm bụng, cơ thể bất lực ngồi sụp xuống, cậu than thở: "Đói bụng quá..."

Vật thể lông xù: "..."

Cậu ta không phải vừa mới ăn sao!

Còn chết vì tiếc đồ ăn nữa đó!

Bụng cậu ta không đáy sao!

Vật thể lông xù lăn tròn đến trước mặt Trình Đan, thấy cậu chú ý đến mình thì đưa ra hai móng vuốt, lên tiếng: "Hi!"

Trình Đan tiếc nuối chẹp miệng, lầm bầm: "Không ăn được rồi."

Vật thể lông xù: "..."

Nó vừa nghe thấy cái gì không hay lắm thì phải?

Con người này định ăn nó sao!!

Thật đáng sợ mà!

Vật thể lông xù lăn ra xa Trình Đan, cách cậu một khoảng cách an toàn mới biến đổi thành hình người, tiểu chính thái có hai lỗ tai lông xù trên đầu cùng một chiếc đuôi lông trắng phất qua phất lại, một lần nữa thân thiện chào hỏi: "Xin chào con người đáng ghét, ta là Thần giữ cửa Cánh Cổng Không Gian, vì một vài sơ sót mà đem cậu tới đây. Để sửa chữa lại lỗi lầm của mình, ta sẽ truyền tống cậu đến một thế giới gần nhất, thế giới hải tặc - One Piece!"

Trình Đan không hứng thú ồ một tiếng, không có đồ ăn bổ sung năng lượng, cậu mệt mỏi chẳng muốn làm gì cả.

Thần Không Gian tiếp tục nói: "Để đền bù cho sai sót của mình, ta sẽ ban cho cậu ba loại sức mạnh, chính chính phụ. Hãy nói cho ta biết, cậu muốn sở hữu sức mạnh nào?"

Trình Đan không hề nghĩ ngợi liền đáp: "Tôi muốn sức mạnh biến mọi thứ thành đồ ăn."

Thần Không Gian nghẹn họng, miễn cưỡng gượng cười: "Cậu có thể suy nghĩ kỹ hơn, hãy nghĩ đến sức mạnh bá đạo mà cậu muốn nhất, ta sẽ toại nguyện cho cậu."

"Tất cả à?" Trình Đan hỏi lại.

Thần Không Gian nghiến răng: "Trừ đồ ăn."

Trình Đan tặc lưỡi, mắt mèo chán chường mang theo nghi ngờ nồng đậm nhìn tiểu chính thái: "Thần gì dở thế không biết!"

Tiểu chính thái: "..." Nó muốn bóp chết cậu ta!!

Chưa bao giờ nó gặp con người đáng ghét như vậy!

Chỉ toàn nghĩ đến ăn!

Nó không cho thì lại chê nó dở!

Bệnh thần kinh!

Trình Đan chống cằm lên đùi, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Sức mạnh chính một: Khả năng biến lớn mọi thứ." Có sức mạnh này cậu sẽ có thể biến lớn đồ ăn, khi đó...hắc hắc.

Tiểu chính thái ngây thơ không biết điều này, thấy Trình Đan không đòi ăn nữa thì thở phào, nhanh chóng đáp lời: "Duyệt!"

Đáy mắt Trình Đan nháy sáng, cậu hạ mắt che đi biểu cảm trong đôi mắt mèo: "Sức mạnh chính hai: Khả năng biến suy nghĩ thành hiện thực." Như vậy chỉ cần cậu nghĩ đến đồ ăn, đồ ăn sẽ lập tức xuất hiện rồi~

Trong suy nghĩ của tiểu chính thái đơn thuần hơn nhiều, nó nghĩ khả năng biến suy nghĩ thành hiện thực này cũng khá bá, nếu Trình Đan nghĩ điều khiển sóng thần núi lửa gì đó, thì trong hiện thực...

Tiểu chính thái gật đầu: "Duyệt!"

Có khả năng này, con người đáng ghét kia sẽ sống yên ổn trong thế giới đó.

Thần Không Gian ngồi chờ Trình Đan nói tiếp loại sức mạnh cuối cùng, bốn mắt nhìn nhau, không gian trở nên yên lặng.

Một phút.

Ba mươi phút.

Một tiếng sau.

"Này, cậu không còn gì để nói à?" Tiểu chính thái không nhịn được mở miệng.

"Hả?" Trình Đan ngơ ra.

Lỗ tai tiểu chính thái giật giật, nó nghiến răng hỏi: "Loại sức mạnh cuối cùng, cậu chọn cái nào?"

"À..." Trình Đan ậm ờ, tiểu chính thái kiên nhẫn chờ cậu thêm mười phút nữa, cậu ngẩng đầu, miệng nhỏ bẹp bẹp: "Đói quá, nghĩ không ra."

Rắc.

Rắc.

Tiểu chính thái như nghe thấy tiếng gì đó vỡ nát trong lòng.

Aaaa, tức chết nó a!

Chủ Thần đưa con về đi, con không muốn chơi nữa đâu huhuhu!

Không được!

Nó nhất định phải mau mau đưa tên đáng ghét này đi!

Con người đáng ghét đi rồi, nó sẽ vui vẻ!

Đuôi xù của tiểu chính thái dựng thẳng rồi rũ xuống, nhẹ nhàng vẫy qua vẫy lại, nó hít sâu nói: "Cậu không nghĩ ra, vậy để ta chọn."

"Ồ."

"Sức mạnh chính một: Khả năng biến lớn mọi thứ. Sức mạnh chính hai: Khả năng biến suy nghĩ thành hiện thực. Sức mạnh phụ: Trị liệu."

"Trị liệu?" Mày Trình Đan hơi xếch lên, cậu không vừa lòng lắm loại sức mạnh vô bổ này.

Không thể biến ra đồ ăn, tất cả đều vô dụng!

Tiểu chính thái trừng mắt nhìn cậu: "Cậu đừng có khinh thường hệ Trị liệu! Trị liệu này không giới hạn ở việc chữa thương, mà nó còn có khả năng hồi sinh, tái tạo vạn vật. Hệ trị liệu bình thường chỉ có thể dùng cho một người, nhưng Trị liệu này của ta thì khác, nó có thể chữa trị trong phạm vi rộng, tốc độ hồi phục rất nhanh, nội thương ngoại thương, vết thương nặng cỡ nào đều có thể khôi phục hoàn toàn, không để lại di chứng!"

"Vậy à." Trình Đan híp mắt: "Thế giới kia có đồ ăn không?"

Tiểu chính thái nghiến răng ken két: "Rất nhiều là đằng khác!"

Trình Đan nghe thế liền thúc giục: "Mau đưa tôi đến đó nào! Go go go!"

Đồ ăn ơi, anh tới với em đây!

Tiểu chính thái tức giận mở cánh cổng không gian, hung tợn đạp một phát vào mông cậu, đá cậu vào trong cổng: "Đi đi và đừng quay lại! Con người đáng ghét!"

Trình Đan tức đến cười híp mắt, cậu giơ tay vẫy vẫy: "Tạm biệt nhé, Thần dởm!"

Tiểu chính thái: "..." Tức chết nó a!!

•••

Lời tác giả muốn nói:

Mình theo đảng khiết (sạch) nên cho dù pẹn Thiên Vỹ của chúng ta có đáng eo cỡ nào cũng sẽ không được hạnh phúc nhoa ლ(^o^ლ)

Trình Đan: Tra nam bảo hắn yêu tôi.

Marco: Nhân danh phượng hoàng xanh, ta sẽ dùng ngọn lửa thiên đại diện cho ánh sáng và hi vọng thiêu chết tên cặn bã đã làm tổn thương Đan đáng yêu của chúng ta!

Trình • bị tra nam tổn thương • Đan (đã ăn sạch mười mấy bát mì chua cay): ... Tôi tổn thương quá ༼;´༎ຶ ۝ ༎ຶ༽

Luffy (nụ cười ngây thơ và chính nghĩa): Ai tên tra nam! Bạn tra nam đến đây đi, chúng ta đấu tay đôi nha, kẻ nào thua kẻ đó mất mạng (☆▽☆).

Sanji (cười híp mắt): Vặt lông gã đi, Luffy, nếu cậu thua, tôi sẽ vặt lông chân cậu!

Kỳ • bạn nhỏ • Thiên • tên tra nam • Vỹ: QAQ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net