Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười năm sau.

Cửa phòng bỗng bị người mở toang, một bóng người bước vào, nói lớn với người trong phòng: "Này, Đan! Có một nhóm hải tặc đang khiêu chiến Bố già kìa!"

Người ngồi trong phòng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh trắng nõn, đường nét tinh tế mà nhu hòa, một đôi mắt mèo đen như bảo thạch sũng nước nhìn người tới, hai má vì nhét đồ ăn mà phồng lên như một con hamster ham ăn, trông cậu rất đáng yêu.

Trình Đan nuốt xuống đống đồ ăn trong miệng, cất lên giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng: "Ba ba sẽ không sao đâu, đừng lo lắng quá, Thatch."

Thanh niên tên Thatch giật giật khóe miệng: "Không, tôi không lo lắng về điều đó. Mà khoan đã..."

"Ừ?"

Thatch bỗng trừng mắt: "Đan, đống đồ ăn này cậu lấy ở đâu thế?!"

"À..." Trình Đan nhìn núi nhỏ đồ ăn vặt trên bàn, ánh mắt hơi chột dạ, cậu sờ mũi: "Tôi không biết, là anh trai đầu dứa đưa cho tôi đấy!"

Thatch: "..." Lại đổ lỗi cho Marco!

Mỗi lần bị người phát hiện chuyện cậu ăn vụng lương thực là y như rằng Marco nằm không cũng trúng đạn, bị cậu lấy làm bia đỡ đạn.

Không chỉ riêng mình Thatch, mọi người trong băng đều biết tỏng cái tính ham ăn này của Đan rồi.

Thatch hung dữ trừng mắt với cậu, Trình Đan chớp mắt tội nghiệp nhìn anh làm lửa giận trong lòng Thatch như bị nghẹn lại, đánh không được mắng không xong, vĩnh viễn đều không nỡ tổn thương cậu.

Anh đỡ trán, bất lực nói: "Thôi được rồi, tôi sẽ tha cho cậu lần này. Cậu mau ra ngoài đi, Marco đang nổi trận lôi đình với đám hải tặc khiêu chiến Bố đó."

Thấy anh không truy cứu chuyện cậu ăn vụng đồ ăn, Trình Đan liền cười vui vẻ, cậu giả vờ ngây thơ hỏi: "Sao anh trai đầu dứa lại nổi giận thế?"

Thatch trưng ra vẻ mặt ghét bỏ tựa như muốn nói, đừng nghĩ tui sẽ tin cái bản mặt ngây thơ con nai tơ của cậu, ngoài miệng vẫn đáp: "Sáng nay Marco thức dậy liền phát hiện một xấp văn kiện bị mất tích hôm qua đã trở về với nhiều trang giấy dính đầy dầu mỡ, cho nên tâm trạng anh ta rất kém, trùng hợp gặp phải một đám hải tặc thích gây chuyện nên nhân tiện giận chó đánh mèo."

Nói xong liền liếc mắt nhìn cậu đầy thâm ý.

Trình Đan không để tâm đến ánh mắt của Thatch, ngón tay trắng nõn của cậu khẩy nhẹ khuyên tai phải, cậu đi lướt qua người anh, khóe miệng hơi cong lên: "Có thể anh trai đầu dứa ăn ở không tốt làm ông trời chướng mắt trừng phạt chăng?~"

Chứ không phải cậu trả thù vì Marco giấu đồ ăn của cậu vào hôm trước à?

Thatch nói thầm trong lòng.

Ân oán giữa hai người này, anh là người rõ nhất.

Anh thề với thân phận đầu bếp của mình.

Trình Đan đi lên boong thuyền, trong miệng ngậm một cây kẹo mút không biết lấy ở đâu ra, mắt mèo híp lại thành vầng trăng khuyết, cả khuôn mặt nhỏ đều trông như đang cười.

Cậu vừa tới nơi liền nhìn thấy cảnh tượng Marco hóa nửa người thành phượng hoàng, lượn trên trời một vòng rồi bay vút xuống con thuyền đối diện, đạp một phát vào mặt của những tên hải tặc đang cầm súng bắn anh.

Cái bản mặt khó ở ngày thường của anh giờ phút này dường như đang rất khó chịu, dù cho anh không thể hiện rõ sự khó chịu lên mặt.

Hai cánh tay của Marco hóa thành cánh phượng hoàng, đôi chân cũng hóa thành móng vuốt sắc nhọn, anh hết dùng cánh vả mặt bọn hải tặc lên bờ xuống ruộng thì cũng là dùng móng vuốt sắc nhọn đạp bọn chúng rớt xuống biển, mọi người trên thuyền Râu Trắng đều đứng thành hàng hăng say nhìn anh hành hạ kẻ địch đến khóc lóc kêu cha gọi mẹ.

Trình Đan tới bên cạnh chỗ Râu Trắng đang ngồi, cậu ngước mặt lên, hai mắt sáng lòe lòe nhìn ông, trông mong hỏi: "Ba ba, chúng ta có thể ăn thịt phượng hoàng không?"

Râu Trắng bật cười với trình độ tham ăn lầy lội của cậu, ông hỏi: "Con muốn ăn luôn Marco sao?"

Kể từ lúc phát hiện Marco sở hữu Trái Ác Quỷ Phượng hoàng, ông đều nhìn thấy con trai nhỏ của mình hai mắt thèm khát nhăm nhe con trai lớn Marco, đặc biệt là những lúc anh biến thân thành phượng hoàng, có lần cậu còn lén lúc Marco ngủ say mà gặm anh một cái, làm Marco nổi giận cốc đầu cậu.

Xem biểu hiện của Trình Đan, tựa hồ thằng bé vẫn không từ bỏ ý định muốn nướng thịt phượng hoàng.

Trình Đan chép miệng, cậu bĩu môi: "Con chỉ muốn ăn thịt phượng hoàng xem có ngon không, chứ không muốn ăn anh trai đầu dứa khó tính."

Râu Trắng cười cười không đáp, tầm mắt chú ý đến bóng người đứng sau lưng cậu, trong mắt tràn ý cười.

Lúc Trình Đan còn muốn buông lời nói xấu Marco với cha của mình, giọng nói lạnh lẽo đầy khó chịu của Marco chợt vang lên: "Đúng rồi, tôi khó tính, khó tính nên mới chịu được những hành động ấu trĩ đầy trẻ con của em-yoi."

Trình Đan xoay người nhìn anh, không biết từ bao giờ Marco đã xử đẹp lũ hải tặc phiền phức gây chuyện mà đứng sau lưng cậu, cặp mắt buồn ngủ ấy như có như không lộ ra sự tức giận trong lòng anh.

Râu Trắng nhìn đôi bạn trẻ đang yên lặng nhìn nhau, ông nháy mắt với đám con đang hóng chuyện của mình, mọi người hiểu rõ lập tức giải tán, trả lại không gian riêng cho cặp đôi trẻ giải quyết chuyện của hai người.

Thatch nhiều chuyện nấp trong góc, vẻ mặt đầy tiếc nuối bị Izo lôi đi.

Izo nhéo tai anh, hạ giọng mắng: "An phận một chút, đừng có mà tò mò rồi mất luôn mạng nhỏ, hiểu chưa? Em đói rồi, anh mau nấu ăn đi!"

Vừa nghe anh nói vậy, Thatch liền đổi sắc mặt, anh cười hề hề, mang chút ý lấy lòng: "Được, được, anh đi làm đồ ăn cho em ngay! Bà xã!"

Izo hơi đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh.

Bên kia, Marco mặt đối mặt với Trình Đan, bởi vì chênh lệch về chiều cao nên anh phải cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt mềm nộn của cậu.

Mười năm này dường như không làm cậu thay đổi chút nào, cậu vẫn thấp như thế, vẫn một bộ dạng trẻ con khả ái lòng người, nếu có sự thay đổi thì chắc là cậu càng dễ thương hơn trong mắt anh.

Kể từ hồi lần đầu tiên tắm chung với nhau đến giờ, mỗi một chỗ trên người Trình Đan như một dấu ấn in đậm trong tâm trí Marco, không cần nhìn cũng có thể biết vị trí, không cần nghĩ vẫn nhớ đến người nọ.

Khoảng thời gian mười năm này, Marco cảm giác được tình cảm của anh đối với Trình Đan đã thay đổi, từ cưng chiều yêu thương em trai nhỏ lúc ban đầu thăng cấp thành sủng ái dung túng cực độ với người mình yêu, đúng vậy, không sai, anh yêu Trình Đan.

Anh không biết mình yêu Trình Đan từ khi nào, vì cái gì lại yêu thích, anh chỉ biết mỗi khi nhìn thấy cậu cười híp mắt hoặc vui vẻ hoặc thỏa mãn, hoặc tinh nghịch vì thành công chọc anh tức giận hay u sầu vì không được ăn ngon, mỗi một nét cậu thể hiện đều có thể làm tim anh rung động xao xuyến.

Dù vậy ngoài mặt Marco vẫn tỏ ra bình tĩnh trước mọi người mỗi khi tim anh loạn nhịp vì cậu.

Thậm chí, bởi vì yêu cậu, anh đã cho phép Trình Đan gọi mình là 'đầu dứa', hai từ cấm anh ghét cay ghét đắng mỗi khi bị người gọi như thế.

Marco biết rõ, anh đã lún quá sâu rồi.

Nộ khí vờn quanh trong lòng Marco suốt sáng nay khi nhìn vào đôi mắt trong sáng long lanh kia của cậu liền chợp tắt, Marco hơi mất bình tĩnh, anh vờ thâm trầm nói với cậu: "Xấp văn kiện kia, có phải là em làm không-yoi?"

Không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

Trình Đan ngậm kẹo nhìn anh, cậu chớp mắt to, cười tủm tỉm phủ nhận: "Không phải em làm."

Marco nhướng mày, mặt vô biểu tình nói: "Tôi không cho em đồ ăn vặt là vì sợ em tiêu hóa không tốt-yoi."

Trình Đan vẫn cười: "Cơ thể em tiêu hóa rất tốt."

Marco nói tiếp: "Trước đó em đã bị Tào Tháo rượt-yoi."

Cậu cười: "Em uống nhầm thuốc xổ."

Marco lãnh đạm: "Trên thuyền không có thuốc xổ, đồ ăn vặt cũng không có-yoi."

Mặt Trình Đan hơi cứng lại, sau đó cậu đột nhiên giận dỗi phồng má, cậu cắn kẹo ngọt trong miệng, hờn giận nói: "Em làm đó, em phá công văn của anh đó, được chưa? Ai bảo anh không cho em ăn đồ ăn vặt."

Thấy cậu không còn diễn nữa mà lộ ra bản chất bướng bỉnh nghịch ngợm của mình, Marco hơi thở dài, anh ôm cậu vào lòng, đầu vùi vào hõm cổ có hình xăm đóa mạn châu sa hoa diễm lệ của cậu, trầm giọng đáp: "Tôi sẽ bồi thường đồ ăn ngon cho em, đừng giận nữa-yoi."

"Thật không?" Trình Đan nghi ngờ hỏi.

"Thật." Marco cười khẽ: "Nhưng em phải hứa với tôi không được để bản thân nhiễm bệnh hay khó chịu trong người, nếu tôi biết em không hoàn thành lời hứa, tôi sẽ cắt giảm đồ ăn vặt của em-yoi."

Vừa nghe đồ ăn vặt sẽ bị cắt giảm, Trình Đan liền vội nói: "Em hứa, em hứa! Anh không được cắt xén đồ ăn vặt của em đâu đó!"

Marco phì cười: "Được-yoi."

Vấn đề đã được giải quyết, Trình Đan liền kéo tay Marco, ánh mắt trông mong nhìn anh hỏi: "Em có thể ăn thịt phượng hoàng không?"

Marco đen mặt: "Không-yoi."

Nhưng nếu em muốn ăn tôi, tôi đương nhiên sẽ sẵn lòng.

Anh thầm bổ sung trong lòng.

---

Hôm nay băng hải tặc Râu Trắng chào đón một vị khách quý, đối phương vừa là địch thủ vừa là bằng hữu của Bố già.

Vua hải tặc - Gol D. Roger.

Marco và Trình Đan một trái một phải đứng bên cạnh Râu Trắng, Marco đang bận chỉ huy mọi người dàn trận đề phòng, Trình Đan lại là người thảnh thơi nhất vừa ăn bánh vừa đánh giá vị hải tặc lừng danh thế giới này.

Roger cũng không phải lần đầu tiên đến thăm Râu Trắng, khoảng thời gian trước khi băng hải tặc chỉ có hai thuyền viên là cậu và Marco, Roger cũng đã tới vài lần.

Nhưng với cương vị là một thủ lĩnh kiêm phó thuyền trưởng, Marco vẫn phải nâng cao cảnh giác phòng trường hợp bất ngờ ngoài ý muốn.

Roger là một người đàn ông có bộ râu mũi kỳ lạ, ông luôn treo một nụ cười dễ gần trông chẳng có phong độ của một vị Vua Hải Tặc khét tiếng chút nào, ngược lại hành động thô lỗ luôn nhào tới đánh nhau với Râu Trắng mỗi khi gặp ông bạn già của Roger càng giống mấy vị hán tử lưu manh hiếu chiến.

Tựa như lúc này, Roger bước lên thuyền, chân vừa chạm đất, cả người ông liền phóng tới trước mặt Râu Trắng, giơ nắm đấm muốn đánh vào mặt ông.

Mọi người trên thuyền đều kinh hãi với tình huống không báo trước này, sợ hãi kêu lên: "Bố già!"

Râu Trắng cười to, trong khoảnh khắc mọi người chưa kịp nhìn rõ, nắm đấm của ông đã đập vào nắm đấm của Roger.

Roger cười nhe răng: "Khá lắm, ông bạn già!"

Râu Trắng cười ha hả: "Ông cũng không tệ!"

Hai người đồng thời thu nắm đấm lại, nhìn nhau cười.

Trình Đan cắn một miếng bánh, nuốt bánh xong mới nói với đám người vẫn còn chưa định thần kia: "Mở tiệc đi nào, mọi người!"

"À, à, ờ, mở tiệc, mở tiệc đi nào các anh em!" Một người trong số đó phản ứng lại, hô lớn.

Mọi người nhốn nháo cả lên.

"Hú hú, mở tiệc ăn mừng nào!"

"Lại được ăn tiệc rồi!"

"Ủa mà, tại sao chúng ta lại phải mở tiệc nhỉ?"

"Không biết nữa."

Marco chỉ huy mọi người bày đồ ăn thức uống ra, trùng hợp nghe được đoạn đối thoại này, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Đúng là bọn ngốc.

Anh không để ý đến đám đực rựa ồn ào kia nữa mà tiến đến chỗ Bố già, Roger và Trình Đan đang trò chuyện rôm rả.

"Ồ, nhóc Đan, nhóc vẫn không thay đổi chút nào nhỉ?" Roger cười nhìn Trình Đan, nhớ lần đầu ông gặp đứa nhỏ này, tính cách của cậu có hơi rụt rè ít nói, nhưng lại đặc biệt bảo vệ cha mình, mỗi lần ông đột ngột tấn công Râu Trắng là y như rằng sẽ thấy cậu trợn to đôi mắt linh động tức giận nhìn ông, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu đó làm Roger đều không nhịn được trêu chọc cậu.

Trình Đan nhai bánh, mặt bánh bao nghiêm túc nói: "Con cũng không muốn như vậy. Nhưng lão thiên gia ghen tỵ với sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của con, lo sợ con trưởng thành sẽ thành lam nhan hoạ thủy hại nước hại dân cho nên đè bẹp con xuống, không cho con lớn đó, ông chú già."

Cách nói thú vị như vậy làm Roger cùng Râu Trắng cười một tràng sảng khoái, Trình Đan bẹp miệng không vui, bỏ vào miệng hai miếng bánh để tâm trạng tốt lên.

Những lúc buồn phiền muốn đánh người, đồ ăn sẽ là người bạn tốt nhất để giải tỏa tâm trạng cho bạn.

Cậu luôn tin như thế.

Tâm tình vẫn không tốt, ăn thêm năm miếng bánh nữa!

Ừm, tốt hơn rồi.

Marco mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cậu, vươn móng vuốt heo tới xoa xoa mái tóc xù mềm mại của cậu, trước khi Trình Đan kịp phẫn nộ xù lông thì anh đã đặt một mâm thịt đến trước mặt cậu.

Trình Đan nhìn mâm thịt một chút, cậu khịt mũi, mặc kệ móng vuốt heo đang sờ loạn trên đầu mình.

Nể mặt đồ ăn, cho anh sờ một chút.

Marco cười khẽ.

Hai người đàn ông già đời nhìn hỗ động giữa hai người thì cười không nói, riêng Roger, ông nhìn mặt nhỏ của Trình Đan, trong mắt ánh lên nỗi buồn man mác, nụ cười trên môi cũng không duy trì nổi nữa, mím thành một đường.

Râu Trắng nhìn ra bạn già có tâm sự, ông mở miệng hỏi: "Lão già, ông có chuyện gì buồn à?"

Roger lắc đầu, ông uống ngụm rượu, cười khổ nói: "Chỉ là hơi nhớ vợ và con nơi quê nhà."

"Ồ?" Râu Trắng có vẻ hơi ngạc nhiên: "Ông có con khi nào?"

Nhắc đến con mình, sắc mặt Roger hơi tốt lên một chút, ông cười ngây ngô nói: "Tháng trước Rouge gửi thư đến, nói tôi sắp được làm cha! Ông nói xem, tôi có nên vui không? Đó là đứa con đầu lòng của tôi và cô ấy đấy!"

Râu Trắng cười: "Chúc mừng, ông bạn già."

Roger cười, rồi lại suy sụp nói: "Nhưng mà, chắc tôi không thể chờ đến lúc con mình sinh ra."

Nhận thấy sự nghiêm trọng trong lời Roger, mặt Râu Trắng hơi đổi, cuối cùng ông im lặng nốc một ngụm rượu, chờ ông bạn già nói tiếp.

Rượu vừa xuống bụng, tiếng nhắc nhở đầy bất mãn của Trình Đan chợt vang lên: "Ba ba, không được uống nhiều rượu!"

Râu Trắng cười cười: "Ta biết rồi, con trai."

Trình Đan hơi trề môi trước lời của ông, chẹp miệng nói: "Ba ba lúc nào cũng nói vậy, nhưng đâu có làm! Người toàn lén con uống rượu!"

Sau đó quay sang nhìn Marco, hỏi anh: "Em nói đúng không, anh trai đầu dứa?"

Marco dung túng cậu, gật đầu: "Đúng vậy-yoi."

Nhưng quả thật Bố uống rượu hơi nhiều, bác sĩ đã dặn anh phải giảm lượng rượu của Bố, sức khỏe của người không còn tốt như thời thanh niên nữa.

Râu Trắng bất đắc dĩ nói: "Được, được, ta không uống nữa."

Thấy ông đặt bình rượu xuống bàn, lúc này Trình Đan mới hài lòng gật gù đầu, tiếp tục sự nghiệp ăn vặt của mình.

Roger nhìn cảnh gia đình ba người hạnh phúc mà lòng đầy hâm mộ, ông nhìn đứa trẻ đáng yêu Trình Đan của ông bạn, trong đầu tưởng tượng ra dáng vẻ đáng yêu của đứa con chưa ra đời của mình, nó chắc chắn cũng sẽ dễ thương như Trình Đan vậy.

Roger cười ngốc nghếch.

"Newgate." Lần đầu tiên ông gọi tên thật của Râu Trắng, Râu Trắng nhìn ông, ông nói: "Thật ra lần này ta đến, là để nói lời từ biệt với ông."

"Từ biệt?"

"Ừ." Roger thả lỏng tâm tình, trong lòng không bi ai như trước nữa, ông khôi phục lại dáng vẻ lạc quan vô tư của mình, cười nói: "Ta mắc một căn bệnh hiểm nghèo, bác sĩ bảo không thể chữa được, cho nên ta quyết định sẽ giao nộp bản thân cho Hải Quân."

Râu Trắng kinh ngạc nhìn ông, ngay cả Marco vốn không để tâm đến câu chuyện cũng đưa mắt sang.

Vành tai tinh xảo hơi động đậy, Trình Đan nhai bánh rôm rốp, trong lòng hơi suy tư.

Lúc trước, khi Cánh Cổng Không Gian sắp đóng lại, Thần dởm đã nói với cậu một câu thế này: "Có một số người được trời định là trụ cột của thế giới này, sống chết của bọn họ có ảnh hưởng rất lớn đến diễn biến tiếp theo trong tương lai, cậu không thể giết hoặc cứu những người như thế. Nhưng nếu cậu muốn cứu sống họ, hãy giữ một bình máu nhỏ cùng một vật gì đó liên quan mật thiết đến họ, chỉ cần có hai thứ đó, kết hợp với hệ Trị liệu ta ban cho cậu, cậu có thể hồi sinh người đã chết. Lưu ý: Nếu có cơ thể nguyên bản, xác suất thành công sẽ đạt đến tối đa 1000%. Nếu không có cũng sẽ thành công 1000%."

Trước không nói đến câu cuối cùng trêu ngươi kia, Trình Đan ăn bánh, mắt mèo nhìn chằm chằm vào Roger, tìm kiếm vật liên quan mật thiết đến ông.

Từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, cậu cảm thấy thứ liên quan đến Roger nhất có lẽ là cặp râu mũi quái dị kia.

Cậu có nên làm vậy không?

Trình Đan trầm tư một hồi, khóe mắt vô tình chạm đến gương mặt của Bố già, trong lòng âm thầm quyết định.

Cậu vốn không muốn cứu ông chú luộm thuộm kia, nhưng vì Ba ba không thương tâm, cậu sẽ gánh của nợ này vậy.

Một khi đã quyết thì đương nhiên Trình Đan sẽ hành động, cậu đứng dậy, không nhìn đến vẻ mặt khó hiểu của ba người đàn ông, nhanh tay lẹ mắt nhắm vào hàng râu mũi của Roger, giật mạnh.

Roger: "..."

Râu Trắng: "..."

Marco: "..."

Râu mép vừa đứt, mũi Roger lập tức phun trào một trận máu đỏ tươi, ông kêu lên một tiếng đầy đau đớn, ôm một mũi máu lăn lộn.

Trình Đan thành công cướp được bộ râu mép, chân nhấc lên định chạy thì sực nhớ ra, Roger đang chảy máu nhiều như vậy, không phải là cơ hội để cậu lấy máu ông ấy sao.

Nghĩ vậy, Trình Đan liền quay lại, vẻ mặt bình tĩnh cầm một bình thủy nhỏ hứng máu mũi đang chảy thành sông của Roger.

Râu Trắng: "..."

Marco: "..."

Đợi cho Râu Trắng và Marco hồi thần nhìn lại thì chẳng còn thấy bóng dáng cậu đâu nữa.

Râu Trắng: "..." Chạy cũng thật nhanh.

Marco: "..." Thật không biết nói gì luôn.

Roger: "..." Trả thù! Thằng bé nhất định là đang trả thù ông bắt nạt cha nó! Nhất định là vậy!!

Ôi, bộ râu quý hóa của ông.

Đứa nhỏ trời đánh a!

Chuyện sau đó chính là Râu Trắng sai đám con trai của mình tìm Trình Đan, nhưng bọn họ lục tung khắp mọi nơi trên thuyền cũng không thấy cậu đâu cả.

Marco có hơi lo lắng nên xin phép Bố già cho mình rời đi, anh kiểm tra từng phòng cùng với những nơi có khả năng cao Trình Đan sẽ trốn, nhưng kết quả vẫn giống như mọi người không thấy cậu đâu.

Marco sốt ruột, anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, dư quang chạm đến con thuyền lớn bên cạnh, trong đầu lóe sáng.

Có thể Đan ở đấy!

Trên con tàu Oro Jackson của Vua Hải Tặc Roger, một thanh niên đội chiếc mũ rơm vàng viền đỏ cười tủm tỉm nhìn thiếu niên xinh đẹp đang ngồi gặm thịt, bên cạnh anh ta là một cậu thanh niên tóc xanh có chiếc mũi to màu đỏ như chú hề diễn xiếc, biểu cảm quái dị nhìn chằm chằm thiếu niên xinh đẹp.

Nhìn một hồi, thanh niên mũi to bỗng đập một phát vào lưng thanh niên tóc đỏ, tức giận nói: "Này, đừng có liếc mắt đưa tình nữa!"

Cậu chàng tóc đỏ cười hề hề, khuôn mặt điển trai ngả ngớn nháy mắt với Buggy, giọng điệu gợi đòn: "Thôi nào, bình tĩnh đi, anh bạn! Cậu có bao giờ thấy cậu bé xinh đẹp thế này chưa? Thật đáng yêu, đúng không?"

Buggy trợn mắt, hung tợn nói: "Đừng có nói nhảm! Thuyền trưởng đã dặn chúng ta phải dọn boong thuyền sạch sẽ, tiêu diệt chứng cứ chúng ta ăn vụng! Dọn nhanh lên đi, Rayleigh mà thấy đống bừa bãi này, nhất định sẽ giết chúng ta!"

Shanks cười cợt đáp: "Đâu phải tôi muốn lười biếng, chỉ tại cậu bé này ngồi đây, tôi làm sao dọn được?"

Cậu bé xinh đẹp Trình Đan vốn đang gặm thịt hăng say, nghe Shanks nói vậy thì nâng mắt nhìn anh một cái, sau đó tự giác đứng dậy di chuyển ra nơi khác đã được dọn sạch sẽ, tiếp tục gặm thịt.

Shanks: "..."

Buggy: "..." Hay lắm nhóc!

Shanks chợt bật cười thành tiếng, vứt vật dụng lau dọn cho Buggy xong liền tiến về nơi Trình Đan ngồi, không màng đến bộ dáng hung dữ muốn giết người của Buggy, vẻ mặt hứng thú hỏi cậu: "Nè, cậu bé, em tên gì thế?"

Shanks vừa đến gần, tay Trình Đan theo bản năng nắm chặt thịt lại, mắt mèo đề phòng nhìn anh.

Shanks lần nữa phì cười, cảm thấy hành động như con thú nhỏ bảo vệ đồ ăn này của cậu thật sự rất đáng yêu, làm anh nhịn không được muốn trêu chọc cậu nhiều hơn.

Shanks cúi người xuống, cả người đột nhiên nghiêng về phía trước, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần lại, gần đến mức anh có thể thấy ảnh ngược của bản thân hiện rõ trong đôi mắt trong sáng kia, đôi đồng tử đen thăm thẳm không thấy một tia sáng, nhưng anh lại có thể thấy những gợn sóng lăn tăn trong đôi mắt thuần khiết ấy, nó đẹp đến mức anh như bị mê hoặc, tâm trí như bị hút hồn bởi cặp mắt xinh đẹp kia.

Ngay khi môi anh sắp chạm đến cánh môi mềm mại của Trình Đan, Shanks cảm giác trên vai bị đè xuống, sau đó anh bị người kéo ngược ra sau.

Shanks

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net