Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Đan phát hiện, từ sau ngày hội ngộ vua hải tặc Roger, ba ba của cậu luôn mang vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

Không phải chỉ riêng mình cậu, mà Marco, Izo và mọi người đều phát hiện điều này. Cả bọn sau một hồi rút thăm trúng thưởng, rốt cuộc chọn ra Marco sẽ là người đi hỏi, mặc dù sắc mặt Marco không được vui cho lắm nhưng anh vẫn bất đắc dĩ nghe theo.

Vì sao?

Đương nhiên là vì Đan bảo bối đang trông mong nhìn anh!

Đối với yêu cầu của Trình Đan, ngoại trừ những thứ anh cảm thấy không thể chấp nhận, thì hầu như trăm phần trăm mong muốn của cậu đều sẽ được Marco thực hiện có điều kiện, điều kiện giao dịch cũng không khó khăn nguy hiểm gì, chỉ là thơm thơm một chút, rồi ôm ôm một chút, chiếm chút tiện nghi của cậu mà thôi.

Marco vừa đi vừa liếc mắt nhìn đám người trẻ con đang núp trong góc tối lấp lánh mắt nhìn mình, một đám đực rựa cao to vạm vỡ lại lộ ra biểu hiện như vậy không khỏi làm Marco đen mặt, cũng chỉ có Đan của anh đáng yêu nhất, nhìn xem, cậu bé trắng trẻo nổi bật giữa đám giống đực hai mắt to sũng nước chớp chớp, miệng nhỏ vừa nhai bánh rộp rộp vừa dùng khẩu hình cổ vũ anh tiến lên, hai bên má mềm nộn kia vì bị nhét một đống bánh mà phồng lên, trông đáng yêu cỡ nào chứ.

Quả nhiên vẫn là nhóc con nhà mình đẹp nhất!

Marco cong môi, tâm trạng cực tốt mà đi thẳng vào phòng ngủ của Râu Trắng.

Sau một lúc trò chuyện với Bố già, tâm tình vốn tốt đẹp của Marco lập tức bay biến hết, chỉ thấy anh đóng cửa lại, sắc mặt nghiêm trọng lướt qua các thuyền viên, tầm mắt dừng lại trên mặt Trình Đan.

Trình Đan cắn bánh gạo rộp rộp, đôi mắt đen nhánh chớp chớp nhìn anh.

Marco mở miệng nói: "Đan, Bố gọi em vào phòng, ông ấy có chuyện muốn nói với em."

"Ồ?" Trình Đan hơi nghiêng đầu, sau đó gật gật đáp: "Vâng."

Trên thế giới này, có lẽ sẽ chẳng có ai có thể tưởng tượng được phòng ngủ của vị Tứ Hoàng được mệnh danh mạnh nhất thế giới lại giản dị đơn sơ như vậy, trong phòng ngủ của Tứ Hoàng Râu Trắng chỉ có một chiếc giường lớn, bên cạnh giường là một cái tủ làm bằng gỗ đựng vài đồ linh tinh và chống đỡ chiếc đèn bàn, bởi vì trời đang sáng, cho nên Newgate không bật đèn bàn lên, ông ngồi dựa trên giường, mỉm cười nhìn thiếu niên ngồi bên mép giường.

"Đan à." Ông gọi, Trình Đan nghe tiếng dạ một cái, yên tĩnh chờ ông nói tiếp, "Khoảng thời gian sống cùng ta, con có cảm thấy vui vẻ không?"

Trình Đan nghiêng đầu, rũ mắt suy nghĩ.

"Thành thật mà nói thì con..."

Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt bố già: "Con không vui vẻ."

Râu Trắng trầm mặc nhìn cậu con trai dẫu qua bao năm vẫn giữ nguyên nét non nớt, như một đứa trẻ mãi mãi không bao giờ lớn của mình, ông thở dài một hơi, cất giọng nói: "Ta biết con..."

Ông vừa nói được câu đầu, đã bị lời nói tiếp theo của Trình Đan đánh gãy:

"Con không vui vẻ, con chỉ cảm thấy thật hạnh phúc thôi."

Râu Trắng: ???

Khoảnh khắc vô tình chạm vào tia giảo hoạt trong cặp mắt trong sáng kia, Bố già ngẩn ra một lúc, sau đó lắc đầu, vẻ mặt dở khóc dở cười nhìn cậu: "Con thật là...!"

Trình Đan lè lưỡi, tinh nghịch cười.

"Không đùa nữa, thằng nhãi con." Râu Trắng buồn cười, nghiêm túc nói chính sự: "Nguyên nhân ta gọi con vào phòng nói chuyện, chắc con cũng đã biết rồi?"

Không phụ sự mong đợi của ông, thiếu niên ngồi đối diện đảo mắt, vẻ mặt không tình nguyện lắm gật đầu: "Vâng, là chuyện của chú Roger ạ?"

Bố già gật đầu, ánh mắt mơ hồ như đang nhớ lại kỷ niệm nào đó.

Trình Đan không quấy rầy ông, lẳng lặng ngồi chờ.

Không khí tĩnh lặng một lúc lâu, Bố già đột nhiên mở miệng hỏi:

"Con có muốn nhận trọng trách thay ta, trở thành người bảo hộ của đứa con sắp ra đời của lão Roger không?"

"Ba ba."

Trình Đan hạ mắt, lông mi cong dài dưới ánh sáng hiu hắt nhẹ nhàng lay động, cậu nhấp môi, thả nhẹ giọng trả lời.

"Con..."

...

"Nhóc Đan, nhóc có thể nói cho anh biết, nhóc đang làm cái gì không?"

Thatch giật giật khoé môi, có chút cạn lời nhìn thiếu niên ngồi xổm trước mặt mình.

Trình Đan không chút hình tượng ngồi xổm xuống, gương mặt trắng nõn cứ ngẩng lên, chăm chú nhìn thứ ở trên cao, nghe thấy câu hỏi của Thatch cũng không thèm nhấc mắt, cậu chậm rãi trả lời: "Đương nhiên là... há mồm chờ sung."

Thatch sờ trán mình, biểu tình một lời khó nói hết nhìn xuống tay của cậu.

"Vậy còn thứ nhóc đang cầm trong tay...lại là cái gì?"

"À..." Trình Đan vẫn chăm chú nhìn lên trên, giọng điệu hời hợt nói, "Dân gian gọi đây là ôm cây đợi thỏ."

Thatch cười khan, ánh nhìn liếc xuống lưỡi dao sắc bén thỉnh thoảng loé lên tia sáng lạnh lẽo trong tay cậu, lại dời mắt hướng về nơi cao cao Trình Đan vẫn luôn theo dõi, trên cành cây cổ thụ chắc khoẻ, một con mãng xà màu nâu nhạt khổng lồ đang quấn thân rắn dài lên cành cây, đầu rắn lớn cúi xuống, đồng tử vàng kim híp lại lạnh căm căm nhìn xuống nhãi con nhân loại hai mắt phát sáng thèm thuồng nhìn mình.

Mãng xà hung dữ lè chiếc lưỡi đầy gai nhọn của mình, muốn doạ thằng nhãi nhân loại này tè dầm, ai ngờ đối phương không những không sợ, ngược lại khẽ nheo mắt mèo, con ngươi lung lay nhăm nhe tìm chỗ muốn thọc một dao đâm chết nó, sau đó nướng nó lên ăn.

Mãng xà bị ánh mắt thèm nhỏ dãi của Trình Đan chọc giận, nó cảm thấy uy nghiêm của bao đời dòng họ mãng xà bị xúc phạm trầm trọng, nó quyết định xử tử thằng nhãi này!

Mãng xà xì xì mấy tiếng, đồng tử dựng ngược lạnh lẽo trợn trừng, thân rắn chậm chạp di chuyển, trong một khắc không ngờ đến, cả thân rắn dài ngoằng dùng tốc độ ánh sáng xà xuống, miệng nó há to hết cỡ, nhắm thẳng đỉnh đầu đen tuyền của Trình Đan, muốn tốc chiến tốc thắng một ngụm nuốt trọn con người đáng chết này!

Nào biết, thiếu niên trông như thiếu cảnh giác thật ra đã thủ sẵn tư thế, ngay khi miệng rắn to như cái động tới gần, Trình Đan linh hoạt nghiêng người, chuỷ thủ trong tay nhanh như chớp đẩy ngược đầu rắn ra xa, trong lúc mãng xà bị sang chấn tâm lý sau cú đập, cậu nhanh nhẹn cong người, lộn ngược ra sau vài lần, kéo giãn khoảng cách giữa cậu và kẻ địch.

Sau vài giây lâm vào khủng hoảng uy nghiêm của nhiều đời mãng xà bị con người dễ dàng đánh đổ, mãng xà phẫn nộ khè khè, thân rắn dùng lực bay xuống đất, hoàn toàn lộ toàn bộ cơ thể ra ánh sáng, Thatch đứng một bên bị thân rắn khổng lồ của nó làm chấn động, anh kinh hách há miệng, đứng như trời trồng nhìn một người một mãng xà đối đầu nhau.

"Đây...đây..." Anh lắp bắp.

Một thằng nhóc và một mãng xà đứng đối diện nhau, một lạnh lẽo phẫn nộ một thèm thuồng sáng rực, trong giây phút cả hai chuẩn bị tư thế muốn lao tới quần nhau một trận, một biến cố đã đột ngột xảy ra cắt đứt trận đấu sắp vào hiệp hai của Trình Đan và con mồi.

Năm đạo lửa xanh từ đâu bay tới, như tên đã rời cung lao vút về phía mãng xà, ngay lúc nó chưa kịp phản ứng, năm ngọn lửa xanh tưởng chừng như vô hại đã nháy mắt bao trùm lấy nó, trên đảo tức khắc vang lên tiếng gào thét đau đớn của mãng xà, cùng mùi khói cháy khét nhàn nhã bốc lên trời.

Trình Đan đứng không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn con mồi bị lửa đốt chết thành một cục đen thui nằm trên cát trắng, tựa hồ còn chưa tỉnh táo lại.

Khán giả theo dõi trận đấu kịch tính ngắn ngủi - Thatch giật mình bừng tỉnh, anh nhìn về kẻ đã tung năm ngọn lửa xanh, tên ngốc sở hữu cái đầu dứa thương hiệu Marco đang lửng thửng đi tới chỗ Trình Đan, có chút không biết nói gì, đành nhận mệnh lấy ra lưới đánh cá đã chuẩn bị sẵn, hì hục kéo con mồi khổng lồ bị đốt cháy khét lê lết trở về thuyền lớn, để lại không gian cho đôi tình nhân trẻ tâm sự.

Thuyền lớn neo đậu bên cạnh hòn đảo, Izo cùng các thuyền viên khác đang đứng trên bậc thang tra xét xung quanh, bỗng nhìn thấy từ phương xa, có một bóng đen đang ngày càng tới gần thuyền.

Izo nheo mắt, cố gắng nhìn thật xa, ngữ khí có vẻ không chắc chắn lắm: "Này, đó có phải là Thatch không?"

"Hmm? Hình như thế?"

"Cậu ta đang kéo cái gì vậy?"

Bóng người ngày càng tiến gần thuyền lớn, đám thuyền viên Izo mới nhận ra đó là Thatch, chỉ thấy anh đang gắng hết sức hì hục kéo một bóng đen khổng lồ...

Không...

Không phải bóng đen...

Mà là...

Một thuyền viên băng Râu Trắng nghệch mặt ra, không dám tin vào mắt mình hô to: "Một con mãng xà khổng lồ á?!"

Phía bên kia hòn đảo, thiếu niên lùn hơn một đầu ngước lên nhìn người con trai đối diện, mi mắt run run, cậu có chút e ngại ánh mắt thâm trầm giấu đầy tâm sự của Marco, lúng túng lôi túi kẹo socola giấu trong người, đổ một phần ba kẹo vào trong miệng mình, phồng má nhai nhai.

Ừm...

Cậu cảm thấy mình bớt căng thẳng hơn rồi.

Cặp mắt hơi híp của Marco nhìn nhóc con trắng nõn như ngọc, hai má phúng phính ngậm đống kẹo trong miệng, đôi mắt to tròn sũng nước của cậu chăm chú nhìn anh.

Dáng vẻ đáng yêu lại ngọt ngào này của nhóc con khiến Marco tâm mềm nhũn ra, tâm sự nặng nề ấp ủ mấy ngày nay dường như đã tiêu tan phần nào, vẻ mặt bất đắc dĩ lại buồn cười, anh vươn tay sờ má cậu, giọng điệu cưng chiều nói: "Làm gì có ai lại hấp tấp ăn như em chứ? Lỡ bị nghẹn thì sao-yoi?"

Con ngươi đen láy của Trình Đan đảo một vòng, giả bộ không hiểu anh nói gì.

Marco già đời làm sao không biết suy nghĩ trong đầu nhóc con nghịch ngợm trước mặt, nhưng anh không nói gì, lặng lẽ mở túi xách luôn đeo trên người, lấy ra chai nước khoáng đưa cho nhóc tham ăn của anh.

"Lần sau đừng có ăn vội vàng như thế, nếu không tôi sẽ không cho em giấu đồ ăn vặt nữa đâu!"

Động tác nhỏ thường ngày của Trình Đan, không phải anh không biết, chỉ là anh dung túng cậu, sợ bé con của mình khó chịu và giận dỗi nên mắt nhắm mắt mở, xem như không thấy hành động vụng trộm giấu các loại bánh kẹo trong người của Trình Đan.

Không chỉ anh biết, mà tất cả mọi người trong băng Râu Trắng đều biết, nhưng ai nấy đều chiều chuộng cậu, thỉnh thoảng tìm thấy thức ăn ngon đều sẽ kéo cậu đi ăn vụng sau lưng anh.

Trình Đan đang bận nỗ lực tiêu hoá đống kẹo trong miệng mình, không dư lực chú ý đến lời nói của anh, đầu nhỏ gật gù có lệ, cậu nhận lấy nước khoáng mát mẻ uống tu tu không ngừng.

Rốt cục cũng ăn xong, Trình Đan định đem số kẹo còn dư ăn hết, túi kẹo trong tay cậu đã bị Marco tịch thu, anh búng trán cậu một cái, dưới ánh mắt ai oán của cậu nhét túi kẹo vào trong túi xách của mình.

"Kẹo của em!!" Trình Đan đau đớn giơ tay Nhĩ Khang, thê lương kêu to.

Marco đánh nhẹ tay cậu, nhanh chóng kéo khoá túi xách, "Không được ăn nữa-yoi."

Trình Đan hai mắt lưng tròng lên án nhìn anh, tức giận uy hiếp: "Anh không trả kẹo cho em, em sẽ ăn vạ đó!"

Marco mỉm cười, làm động tác mời.

Thấy chiêu uy hiếp không có tác dụng với anh, thiếu niên linh động nghĩ ra cách khác, cậu một bộ đáng thương, sụt sịt mũi, "Em sẽ khóc cho anh xem!"

Dẫu biết cậu đang diễn kịch, nhưng khi thấy cậu rưng rưng nước mắt, ủy khuất nhìn mình, Marco vẫn cảm thấy đau lòng, anh bó tay toàn tập đặt tay lên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa mái tóc đen nhánh mềm mại của thiếu niên, hạ giọng nói một câu bất đắc dĩ chỉ mình anh nghe thấy.

"Em thực sự nắm thóp được tôi rồi, Đan."

Khi cả hai trở về thuyền, bữa tối đã được chuẩn bị xong, tất cả thành viên băng Râu Trắng đều tụ tập ngồi quanh bàn tiệc, cả đám như quỷ đói ngàn năm hùng hổ tranh giành thức ăn.

"Này! Chân gà đó là của tôi!"

"Tôi cướp được là của tôi, cậu có giỏi thì lấy lại đi!"

"Mẹ nó ai ăn thịt rắn giùm tôi đi, tôi bị ám ảnh rắn á!"

"Á á á, con mẹ noá Otis! Cái thằng quỷ chơi bẩn này, đừng có bôi nước bọt của cậu lên đùi heo của tôi!!!"

"@#as)_+#- tôi đánh chetme cậu!!!"

Cả băng nháy mắt nhốn nháo, loạn thành một đoàn, vẻ mặt của các đội trưởng cực kỳ bình tĩnh, hiển nhiên đã quá quen thuộc tràng cảnh tranh giành đầu rơi máu chảy của bọn họ, nhìn thấy cặp tình nhân chưa chính thức Marco và nhóc con xụ mặt Trình Đan liền vẫy tay với họ:

"Marco! Đan! Tới đây ngồi này!"

Marco nghe tiếng quay đầu nhìn về phía đám đội trưởng gồm Thatch, Vista, Jozu, Namur đang ngồi, anh phất tay đáp lại, vừa định nắm tay nhóc con nhà mình đã bị cậu hất tay ra, anh bất đắc dĩ vươn tay nắm chặt tay cậu, mặc kệ cậu giãy giụa cỡ nào cũng không gỡ được, Trình Đan tức giận phồng má, mím môi hừ một tiếng với anh, Marco phì cười, vừa nắm tay cậu đi về phía đám Thatch vừa dỗ dành cậu nhóc hết giận.

Đám đội trưởng hóng hớt tò mò nhìn bầu không khí kỳ quái của hai người, Thatch đam mê nhiều chuyện nhất là người đầu tiên hỏi chuyện: "Marco, anh và Đan cãi nhau à?"

Marco cười khẽ: "Không có."

Trình Đan không nói gì, liếc anh một cái rồi rũ mi, hứ nhẹ một tiếng.

Anh trai đầu dứa đáng ghét!

Thatch nhếch mày đánh giá hai người một cái, không vạch trần Marco, anh cười giễu cợt nói: "Ồ~? Vậy à? Hai người ăn cơm đi, chúng tôi đã giữ phần cho mọi người rồi."

"Cảm ơn, người anh em." Marco vỗ vai anh, cười cười.

Anh kéo nhóc con vẫn còn giận dỗi ngồi vào bàn, chu đáo gắp những món ăn cậu thích vào bát cậu, giọng điệu dỗ dành trẻ con: "Mau ăn đi, đều là những món em thích nhất đấy, đừng giận dỗi nữa-yoi."

Trình Đan khịt mũi, tuy cậu vẫn còn quạu việc Marco cướp đi túi kẹo của cậu, nhưng một bàn mỹ vị trước mắt còn đang chờ cậu sủng hạnh, cậu đại nhân rộng lượng tạm thời tha thứ cho anh trai đầu dứa đáng ghét, chờ ăn cơm xong cậu sẽ tiếp tục dỗi! Dỗi đến khi nào Marco trả lại túi kẹo cho cậu mới thôi!

Trong lòng thầm quyết định, tâm trạng Trình Đan mới tốt hơn một chút, cậu không thèm quan tâm đến Marco, mười phần tập trung động đũa ăn cơm, ăn đến no căng cả bụng mới miễn cưỡng dừng đũa.

Thiếu niên kiều nộn lười biếng dựa lên tường, hai tay xoa xoa cái bụng phồng lên của mình, không chút hình tượng thoải mái ợ một hơi, trong mắt các thuyền viên Râu Trắng chính là một nhóc mèo con ngạo kiều vươn móng vuốt mập mạp của mình vỗ bụng tròn vo tiêu hoá thức ăn, đáng yêu cực kỳ.

Marco nhìn chàng trai nhỏ mặt mày tuấn tú như hoàng tử lười nhác nghỉ ngơi bên cạnh, trong mắt tràn đầy yêu thương, anh đặt tay mình lên bụng Trình Đan, nhẹ nhàng xoa giúp cậu tiêu thực.

"No rồi?"

Trình Đan híp mắt hưởng thụ, ừm một tiếng.

"Này Đan, anh nghe nói Bố già muốn cử nhóc đi bảo vệ ai đó đúng không?" Thatch một bên gắp thức ăn cho người yêu bé bỏng Izo, một bên hiếu kỳ hỏi nhóc con.

Anh chàng Jozu thân hình vạm vỡ đang chiến đấu với thịt nướng, nghe thế cũng gật gù đầu, hỏi ké một câu: "Tôi cũng nghe phong phanh chuyện này. Nhưng mà Bố già nỡ lòng thật à?"

Ai cũng biết, thuyền trưởng Râu Trắng vạn phần sủng ái đứa con trai thứ hai này.

Cho nên bọn họ mới không thể hiểu nổi, vì sao lần này Bố già lại ưu tiên chọn nhóc con làm người bảo hộ con trai sắp ra đời của Vua hải tặc Roger?

'Cô gái xinh đẹp' mặc bộ kimono màu hồng tím vẫn luôn yên tĩnh ngồi cạnh Thatch bỗng lên tiếng, một câu đánh trúng trọng tâm: "Ông ấy đương nhiên không nỡ. Nhưng Bố già vẫn chọn nhóc Đan, vì chỉ có nhóc ấy là thích hợp nhất."

Mọi người trố mắt nhìn nhau: "Thích hợp nhất?"

Marco nhấc mí mắt lên, thần sắc không được vui lắm, ngữ điệu nhàn nhạt giải thích: "Khuôn mặt trẻ con của Đan rất dễ lấy được hảo cảm của mọi người, so với chúng ta, em ấy sẽ dễ dàng tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ hơn nhiều-yoi."

Đó chính là lý do Trình Đan thích hợp nhất với vị trí người bảo hộ của con trai Vua hải tặc.

Cậu nhóc có một khuôn mặt thu hút thiện ý của mọi người, ngoại trừ những lúc ở cạnh người thân, tính cách của Trình Đan thật ra rất điềm tĩnh, cậu có thể đưa ra các biện pháp giải quyết vấn đề khó xử lý trong tích tắc, can đảm quyết đoán, lại thêm năng lực thần kỳ đến mức khủng bố của Trình Đan, cậu quả thật là người thích hợp nhất trong băng bọn họ.

Nhưng Marco không vui.

Thiếu niên chấp hành nhiệm vụ bảo hộ an toàn cho đứa con sắp ra đời của Vua hải tặc Roger đến lúc đối phương trưởng thành, điều đó đồng nghĩa với việc anh và Trình Đan sẽ xa cách nhau những mười mấy năm!

Mười mấy năm!

Trong mười mấy năm này, anh sẽ không thể nhìn thấy nụ cười ranh mãnh của thiếu niên, cũng không thể quản thúc chăm sóc cậu từng li từng tí, và tệ hơn nữa, trong khoảng thời gian đó, nhóc con có thể sẽ gặp được vô số người ưu tú hơn, hấp dẫn hơn anh!

Nhóc con tham ăn của anh ngây thơ như thế, nếu bị đám người lòng lang dạ sói dụ dỗ bằng mỹ thực, ai biết cậu có chống cự được sức hấp dẫn của đồ ăn ngon mà quên béng anh không?

Phải biết rằng, anh vẫn còn chưa bày tỏ tấm chân tình của mình với thiếu niên, quan hệ của họ hiện tại chỉ là quan hệ anh em thân thiết!

Marco tức đến nghiến răng ken két.

Đám đàn ông xấu xa sẽ gặp Trình Đan trong tương lai kia!

Mấy người nhất định phải biết điều, tránh xa bé con nhà tôi ra đấy!

Ở một nơi xa xôi yên bình nào đó.

"Hắt xì!"

Người đàn ông sờ sờ mũi, có chút nghi hoặc.

Hắn nhìn về phía hòn đảo đang dần hiện rõ hình dáng sau màn sương mù dày đặc, lắc nhẹ đầu một cái, cũng không nghĩ nhiều lái chiếc xe đạp yêu thích của mình chạy chậm trên bề mặt đại dương đã bị đóng băng.

...

Sau bữa tối, Marco cùng Trình Đan đi về phòng, dưới ánh đèn dầu dịu nhẹ, hai hình bóng chênh lệch chiều cao đang ôm nhau phản chiếu lên mặt tường, không khí trong phòng bất giác trở nên ấm áp hơn.

Hai người ôm nhau một lúc mới buông ra, Marco đặt tay lên đôi vai hơi gầy của thiếu niên, đáy mắt đong đầy tình ý xen lẫn một chút luyến tiếc giãy giụa nhìn chằm chằm người con trai anh yêu thương nhất trên đời, ánh nhìn chăm chú lại thành kính phác hoạ từng đường nét khuôn mặt thiếu niên, chậm rãi in sâu trong lòng, vĩnh viễn không phai.

Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh, thiếu niên có chút mất tự nhiên nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào tình cảm sâu đậm như muốn tuôn trào từ sâu trong đôi mắt sâu thẳm đó.

Cậu cụp mắt, giấu đi những cảm xúc rối bời, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Anh trai đầu dứa?"

"Hửm?" Marco vươn lòng bàn tay hơi chai sạn đặt nhẹ nhàng lên bên má phúng phính như bánh bao của cậu nhóc, chất giọng trầm ấm đầy gợi cảm hỏi, "Sao thế-yoi?"

"Anh..." Thiếu niên mím môi, hàng mày thanh tú vô thức nhăn lại, cậu nghĩ ngợi một hồi, có hơi do dự.

Marco nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu cứ tưởng nhóc con muốn nói chuyện gì đó rất quan trọng, tinh thần anh vừa được nâng cao đã nghe thấy thiếu niên nói: "Ngày em rời đi, anh có thể...chuẩn bị cho em lương thực nhiều nhiều một chút được không?"

"...?"

Marco nhìn biểu tình xoắn xúyt của thiếu niên, dở khóc dở cười vò mạnh mái tóc mềm mại của Trình Đan thành ổ quạ, phối hợp với mặt nhỏ ngơ ngác của cậu, trông cậu nhóc rất ngốc manh, khiến tâm người mềm nhũn.

Trình Đan khó hiểu nhìn anh, không hiểu anh cười cái gì nữa?

Bảo bảo ngơ ngác, bảo bảo không hiểu.

Anh phì cười nói: "Đương nhiên là được."

Tuy ngày thường anh vẫn luôn hạn chế số lượng ăn vặt của Trình Đan, nhưng lần này thiếu niên sẽ phải đi đường xa, đại dương mênh mông không biết phải tốn mấy ngày mấy tháng để đến nơi, nhóc con của anh lại dễ đói bụng, chút lương thực ít ỏi cho người bình thường hoàn toàn không hề hấn gì với Trình Đan.

Vậy nên, dù Trình Đan không nhắc đến chuyện này, anh vẫn dự định sắp xếp lương thực nhiều hơn cho cậu, giúp hành trình của cậu nhóc dễ dàng thoải mái hơn.

Còn về việc lương thực dự trữ nhiều như thế, Trình Đan làm sao mang theo toàn bộ, Marco cũng đã suy xét kỹ càng.

Với năng lực biến suy nghĩ thành hiện thực của thiếu niên, anh có thể bảo Trình Đan biến toàn bộ lương thực thành phiên bản tí hon, dễ dàng đem theo, lúc cần đến, cậu chỉ cần dùng năng lực biến lớn để phục hồi nguyên trạng là được. Hơn nữa, nếu lương thực cạn kiệt, cậu cũng có thể dựa vào năng lực biến lớn này để dự trữ thêm nhiều thức ăn.

Tuy rằng cậu nhóc ham ăn của anh có vẻ đã quên bẵng đi tác dụng của năng lực này.

Hai tuần sau, trong sự quyến luyến không nỡ của mọi người băng hải tặc Râu Trắng, hoàng tử nhỏ Trình Đan chân mang dép lào, vai đeo ba lô đựng vô số lương thực và vật dụng cần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net