Chap 102 : Nếu như chúng ta biến mất ... (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách

Tiếng cửa đóng nhẹ nhàng vang lên sau lưng cô ngay sau khi cô bước vào . Haruki không buồn cởi giầy ra mà nhanh chóng đi thẳng vào phòng ngủ và ngã mình lên giường . Cô chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà cho đến khi đột nhiên con Den Den Mushi cô luôn mang theo mình vang lên . Haruki chớp chớp con mắt đã cảm thấy hơi rát rồi mới đưa tay vào túi và lấy ra con Den Den Mushi .

Đó là Doflamingo ...

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc trên con Den Den Mushi  khiến cho cô không tự chủ được mà rơi nước mắt . Doflamingo và gia tộc Donquixote chính là những người mà cô từng gắn bó lâu dài nhất , đã bao nhiêu năm trôi qua và cô đã chứng kiến cảnh hai đứa trẻ nhà Donquixote lớn lên và trở nên mạnh mẽ hơn . Cô đã ở đó và chăm sóc bọn hắn khi bọn hắn chỉ vẫn còn là hai đứa trẻ Thiên Long Nhân ... Đã ở đó để chứng kiến cảnh bọn hắn dần trưởng thành và trở thành những người có khả năng đảm đương một phía ...

Mặc dù cả hai ban đầu có mâu thuẫn với nhau nhưng cô và anh hai cũng đã cố gắng làm hòa và xóa tan đi mâu thuẫn giữa hai người ...

Không phải cả hai cũng đã coi hai người là anh chị em ruột hay sao ?

Cô không muốn mọi thứ biến mất ah ... Cô không muốn bị lãng quên bởi chính những người mà cô yêu thương ... Cô không muốn trở thành một người xa lạ trong mắt những đứa em trai của cô ...

Cô thật sự mong muốn được chăm sóc và ở bên bọn hắn cho đến khi bọn hắn rời khỏi thế giới này ...

Nhưng còn bọn hắn thì sao ? Bọn hắn có thật sự muốn cô ở bên bọn hắn ? Hay bọn hắn muốn được rời đi và sống một cuộc sống không có hai người ?

Nếu như cô và anh hai biến mất thì bọn hắn sẽ làm gì nhỉ ?

Haruki giật nảy mình khi cảm nhận được con Den Den Mushi càng kêu lên to hơn trước . Trên con Dem Den Mushi hiện lên gương mặt đầy nóng ruột và lo lắng khiến cho cô cười khẽ , không chần chừ , cô chấp nhận cuộc gọi .

' Haruki tỷ , có chuyện gì đang xảy ra ở bên đó sao ? ' Chưa kịp nói lời chào thì Doflamingo đã ngay lập tức nói khiến cho cô hơi ngẩn người .

" Doffy , bên này không có chuyện gì xảy ra hết . Chỉ là ta hơi mất tập trung nên chưa kịp chấp nhận cuộc gọi của ngươi mà thôi."

' Haruki tỷ , ngươi biết rằng ta không thể nào tin được lời nói đó của ngươi ... Thật sự đã có chuyện gì xảy ra ở bên kia sao ? '

" Ta nói rồi , ở bên đây không có chuyện gì xảy ra . Ta chỉ là vừa mới trở về từ cuộc gặp mặt và đang suy nghĩ một vài thứ ." Cô mỉm cười khi nghe thấy Doflamingo tỏ ra lo lắng cho cô và anh hai như vậy , điều đó khiến cho những suy nghĩ kia của cô có phần nào tan biến .

' Mặc dù ta không thể nào tin được lời của ngươi nhưng ... ta cũng không thể nào làm gì được ... ' Cô có thể nghe thấy tiếng thở dài của Doflamingo ở bên kia .

' Haruto ca đâu ? ' Nụ cười trên môi cô dân biến mất và trở thành một đường thẳng . Cô bậm môi lại , đôi mắt vốn đã khô một lần nữa rơm rớm nước mắt .

" Anh hai có việc cần phải làm nên không thể về cùng với ta ... Ngươi có chuyện gì muốn nói với anh ấy sao ? "

' Không có gì ... Chỉ là ta thấy lạ khi không nghe thấy giọng của Haruto ca ... '

" ... " Haruki trầm mặt nhìn chằm chằm con Den Den Mushi , cả người của cô bắt đầu run rẩy không ngừng và không thể nào ngăn lại được một tiếng nấc phát ra . Và tiếng nấc nhỏ đó không thể nào không nghe được từ người bên kia .

' Haruki tỷ ! Ngươi đang khóc sao !? Ta biết là bên kia đã có chuyện gì đó xảy ra ! ' Giọng nói giận dữ và lo lắng của Doflamingo vang lên bên tai cô . Tay cô siết chặt con Den Den Mushi tới mức gương mặt của nó gần như đã biến sắc trước khi thả lỏng và thả nó xuống giường . Cô đưa hai tay lên che mắt lại , từng tiếng khóc nấc vang lên khắp căn phòng .

Cô có thể nghe được giọng la hét bên kia của Doffy ... Cô có thể nghe được những giọng nói khác bên cạnh ... Law ... Vergo ... Diamante ...

Cô khóc cho đến khi đôi mắt của cô đã đỏ rát , cho đến khi cô không thể nào khóc được nữa và cho đến khi cô không thể nào nghĩ được gì khác ngoài câu hỏi mà cô đã tự đặt ra trước đó .

Nếu như cô và anh hai biến mất thì bọn hắn sẽ làm gì ?

Bọn hắn sẽ vượt qua sự biến mất của hai người và bắt đầu một cuộc sống mới ...

Hay là bọn hắn sẽ buồn vì sự biến mất đó ?

Cô không biết được câu trả lời nhưng người có thể trả lời câu hỏi đó đang ở ngay chính bên cạnh cô và tất cả những gì cô cần chính là hỏi ...

" Doffy ... Ta có một câu hỏi cho ngươi ... Ngươi có thể thật lòng trả lời cho ta được chứ ? "

' Haruki tỷ , ngươi chắc chắn phải nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra ở bên kia ? Ai đã làm cho ngươi khóc ? Tại sao Haruto ca lại để cho ngươi một mình ? Ngươi- '

" Doflamingo ! Ngươi nghe ta nói ! " Haruki gằn giọng khiến cho Doflamingo im bặt . Hắn sững người khi nghe thấy tên của hắn , cô đã không gọi hắn bên tên đó kể từ lúc còn nhỏ và cho dù là lớn lên thì cô vẫn chỉ gọi hắn bằng biệt danh 'Doffy' ...

' ... Được , ta đang nghe .' Cô thở dài rồi hít một hơi trước khi từ từ tiếp tục cuộc gọi.

" Doffy ... Ngươi sẽ làm gì nếu như bọn ta biến mất ? " Và mọi thứ trở nên mất kiểm soát khi cô nghe thấy tiếng đổ vỡ ở phía bên kia và tiếng la hét của vô số giọng nói .

' Chết tiệt ! Ngươi đây là muốn nói gì ! Ngươi muốn rời bỏ ta sao ?! Ngươi muốn biến mất sao !? ' Doflamingo giận dữ hét lên .

" Doffy ... Ta muốn câu trả lời ngay bây giờ ."

' Ngươi ... Ngươi ... '

' Ngươi không phải đã hứa rồi sao ? Không phải Haruto ca đã hứa rồi sao ? Các ngươi không phải đã hứa rằng các ngươi sẽ không bỏ rơi bọn ta sao ? Vì cái gì các ngươi lại đổi ý ? '

" Doffy ... Bọn ta không rời bỏ các ngươi ... Chỉ là có một số chuyện khiến cho ta đột nhiên suy nghĩ ra câu hỏi đó ... " Haruki chậm rãi cùng từ từ nói , cố gắng trấn an Doflamingo .

' Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời của ngươi nói sao !? Ta không phải là một kẻ ngu ! '

" Doffy , ngươi có lời thề của ta . Ta thề rằng bọn ta sẽ không bao giờ rời bỏ các ngươi nếu như các ngươi không muốn ."

' Không muốn ? Nếu như không muốn !? Ngươi nói như rằng bọn ta không hề yêu thích các ngươi ! Các ngươi là anh chị của ta ! Là người đã bảo vệ và chăm sóc cho ta từ nhỏ ! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ chán ghét các ngươi sao !? '

' Ngươi hiện giờ có thể không muốn ... Nhưng nếu như ngươi đã quên đi bọn ta thì sao ?... Nếu như ngươi đã không còn biết bọn ta là ai nữa thì sao ? '

" Doffy , ta cần ngươi trả lời ta ngay lập tức . Ngươi không cần lo lắng rằng bọn ta sẽ bỏ rơi các ngươi , ngươi cần phải biết rằng ... " Cô ngừng lại một lúc .

" Bọn ta rất yêu các ngươi . Các ngươi là những người em trai của bọn ta , là người bọn ta đã dành nhiều năm để chăm sóc và dõi theo các ngươi từng bước từng bước trưởng thành cho đến hiện giờ ... Ngươi đừng bao giờ cho rằng bọn ta sẽ bỏ rơi các ngươi ... Bọn ta cũng đã hứa với cha mẹ rằng bọn ta sẽ luôn bảo vệ và ở bên cạnh các ngươi ... "

" Doffy , ngươi chính là đứa em trai mà bọn ta yêu thương nhất cùng với Roci , cho dù các ngươi không phải là em ruột cùng với bọn ta nhưng điều đó đâu có nghĩa là gì đâu đúng không ? "

' ... '

" Doffy , trả lời câu hỏi câu ta ... Làm ơn ... "

' Ta sẽ đi tìm các ngươi ... Ta sẽ đi tìm các ngươi cho đến khi ta nhìn thấy các ngươi ... Cho đến khi các ngươi quay trở lại với bọn ta ... ' Cô mỉm cười nhẹ rồi nhắm mắt lại .

" Cảm ơn Doffy ... Cảm ơn ... "

" Bọn ta sẽ quay trở về sớm thôi ... Một vài ngày nữa thôi ... "

' Được ... Nhớ lời ngươi đã nói ngày hôm nay ... '

" Ta nhớ rồi ... " Haruki ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ , cô có thể nhìn thấy được bên ngoài trời đã bắt đầu trở tối và vẫn chưa có dấu hiệu là anh sẽ quay trở về .

" Ta phải kết thúc cuộc gọi ở đây ... Khi nào anh hai trở về sớm thì ta sẽ gọi lại cho ngươi được chứ ? "

' Được ... Nhớ chăm sóc bản thân các ngươi .'

" Đã nhớ ... Ngươi cũng vậy ."

' Tạm biệt , Haruki tỷ .'

" Tạm biệt , Doffy ."

Haruki đặt con Den Den Mushi lên bàn giường rồi ngồi dậy , rời khỏi chiếc giường và tiến đến chỗ anh thường ngồi bên cửa sổ . Cô cầm chiếc gối trên chiếc ghế lên rồi ngồi xuống , ôm chặt nó . Haruki nhẹ nhàng đẩy hai cánh cửa sổ ra và đưa mắt nhìn xuống dòng người bên dưới . Cho dù đã từng có sự kiện những Thiên Long Nhân và một nhóm người của khu vực 35 bị giết một cách dã man nhưng ngay ngày hôm sau mọi thứ sẽ được dọn dẹp sạch sẽ và toàn bộ thông tin về sự kiện đó đều được giữ bí mật đối với những người ở khu vực xa hơn . Đồng thời những hải quân cũng sát sao truy lùng kẻ đã gây nên sự kiện kinh hoàng đó nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có kết quả tốt .

' Doffy , ta không cần các ngươi phải đi tìm bọn ta khi bọn ta biến mất ... '

' Tất cả những gì ta cần chỉ là các ngươi có được một cuộc sống tốt nhất ... '

' Không phải đó chính là mục đích chính của kế hoạch này sao ? '

-----------------

Lời của tác giả :

Nè nè , ta có điều muốn hỏi các ngươi .

Nếu như các ngươi chính là một trong những nhân vật ở trong truyện này và các ngươi cũng chính là một phần trong kế hoạch của anh em nhà Haru thì khi hai người bọn chúng biến mất thì các ngươi sẽ làm gì ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net