Chap 103 : Nếu như chúng ta biến mất ... (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

' Croco , những ngày qua bọn ta rời đi , ngươi không có làm việc quá sức đúng không ? Ta không mong muốn khi bọn ta trở lại để nhìn thấy ngươi thức trắng đêm nhiều ngày ... ' Crocodile vừa nhìn những đống giấy tờ trước mặt vừa nói chuyện với cô . Đây chính là cuộc gọi đầu tiên giữa hai người kể từ khi anh em nhà Sakumi rời đi , cảm giác khó chịu và không quen thuộc cũng dần được giảm đi . Có lẽ bởi vì hắn đã quen với sự hiện diện của hai người bên cạnh và chăm sóc hắn nên khi cả hai rời đi trong nhiều ngày khiến cho hắn cảm thấy khó chịu . Nhưng nghe được giọng nói của cô thì tâm trạng xấu của hắn cũng dần được cải thiện , tuy nhiên hắn lại không nghe thấy giọng của Haruto .

" Haruto ca không ở cùng ngươi sao ? " Crocodile khó hiểu nhìn con Den Den Mushi khi không nghe thấy tiếng trả lời , hắn thậm chí còn nghĩ rằng cuộc gọi đã kết thúc mà không hay biết nhưng khi hắn nhìn lại thì nó vẫn đang được kết nối .

' ... Anh hai có việc cần phải làm ... Ta chỉ trở về khách sạn một mình ... ' Hắn có thể nghe được sự ngập ngừng trong giọng của Haruki .

" Đã có chuyện gì sao ? Cuộc gặp mặt của các ngươi ngày hôm nay rất mệt mỏi sao ? "

' Ừ ... Nhưng ngươi không cần lo lắng cho bọn ta ... Chỉ là ngày hôm nay có một việc việc khiến cho ta cần phải suy nghĩ khá nhiều ... '

" Haruki tỷ ... Ngươi biết là nếu như có chuyện gì thì ngươi đều có thể nói chuyện với ta được mà đúng không ? Ta dù sao cũng là em trai ngươi ... "

' Ta biết ... ' Cô hơi ngừng một lát trước khi thở dài .

' Croco , ta có một điều muốn hỏi ngươi ... Ta cần ngươi trả lời thật lòng , được chứ ? ' Crocodile dừng lại việc kí các giấy tờ rồi nhìn sang con Den Den Mushi .'

" Được ... " Hắn đột nhiên có cảm giác rằng câu hỏi mà cô đang muốn nói không hề có mục đích gì tốt đẹp .

' Croco ... Nếu như một ngày bọn ta biến mất thì ngươi sẽ làm gì ? ' Hắn đứng người , bàn tay đang nắm cây bút vô thức thả ra khiến cho nó rơi xuống mặt đất .

" Ngươi ... Ngươi nói cái gì ? Tại sao ngươi lại hỏi điều này ? Đã có chuyện gì xảy ra sao ?- " Hắn bị cắt ngang bởi tiếng cười nhẹ của cô .

' Không không ... Ngươi đây là quá lo lắng cho ta rồi ... Không sao đâu , chỉ là một vấn đề trong cuộc gặp mặt ngày hôm nay khiến cho ta thắc mắc như vậy .'

" Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời của ngươi ? "

' Này , Croco . Dù sao thì ta cũng là chị gái của ngươi , ngươi làm sao có thể nói như vậy chứ ? ' Tiếng cười quen thuộc của cô vang lên bên tai hắn . Crocodile không hề cảm thấy có bất cứ điều gì hài hước ở đây để cười cả , đặc biệt là khi cô nói điều đó với một giọng đầy buồn bã ...

" Haruki tỷ , ta có thể không phải cùng ruột thịt với ngươi nhưng ta đây chính là ở với ngươi bao nhiêu năm ah... " Hai tay của hắn run rẩy nắm chặt lại .

' Croco , ta biết nhưng đây không phải là điều gì nghiêm trọng ... Ta chỉ là đang tò mò muốn biết câu trả lời của ngươi là gì thôi ... '

" Ngươi hứa với ta rằng các ngươi sẽ không rời bỏ ta được chứ ? Ta chỉ còn lại các ngươi là người thân còn lại của ta ... Ta không muốn ... " Crocoidle vương tay cầm lên con Den Den Mushi , nắm chặt nó trong tay . Hắn không thể nào tưởng tượng được rằng nếu như hai người biến mất thì cuộc sống của hắn sẽ ra sao . Hắn biết rằng hắn có đủ khả năng để sống sót ở thế giới này nhưng chỗ trống mà hai người để lại khi biến mất có lẽ sẽ khiến cho hắn phát điên mất ...

' Ta hứa ... Và ta tin rằng anh hai cũng sẽ như vậy ...'

" Haruki tỷ ... Nếu như các ngươi biến mất ... " Crocodile ngừng lại một lúc , trong cổ họng của hắn dường như bị nghẹn lại bởi một thứ gì đó .

' Hmm ? '

" Ta sẽ trở nên điên mất ... Ta không biết phải làm gì ... "

' Croco , ngươi đang nói như ngươi là một đứa trẻ - '

" Ta đang nói sự thật ... Các ngươi đã ở bên cạnh ta khi ta còn nhỏ , bảo vệ và chăm sóc ta như một người em trai ruột thịt và ta đã dựa dẫm vào các ngươi kể từ đó ... Ta có thể vẫn sống sót và làm việc như thường nhưng ta không thể nào chấp nhận được các ngươi đã biến mất ... Các ngươi không thể làm điều đó đối với ta ... "

' Vậy thì nếu như ngươi quên đi bọn ta thì tốt hơn đúng không ? ' Crocodile lần này thật sự rất tức giận khi nghe cô nói như vậy , hắn giận dữ siết chặt cạnh bàn và gầm lên .

" Ngươi đang muốn rời bỏ ta đúng không ?! Đó là lý do ngươi hỏi câu hỏi chết tiệt này đúng không ?! Ta biết ngươi có năng lực xâm nhập vào kí ức của người khác và ngươi đây là muốn sử dụng nó lên ta đúng không !? "

' Croco- '

" Ngươi không thể làm như vậy với ta ! Lời hứa các ngươi nói rằng các ngươi sẽ giúp đỡ và ở bên cạnh ta khi giấc mộng của ta hoàn thành là giả sao ?! "

' Croco , ta đã nói rằng ta sẽ không làm điều đó với ngươi . Kể từ khi ngươi chấp nhận trở thành gia đình của bọn ta thì ta đã đích thân giải thích năng lực này cho người và chính ta cũng đã hứa rằng ta sẽ không sử dụng nó lên ngươi . Câu hỏi kia chỉ là một vấn đề trong cuộc gặp mặt hôm nay của ta và ta muốn có câu trả lời của ngươi ... '

" Ngươi đã có câu trả lời của ta và ta hiện giờ cũng cần câu trả lời của ngươi ... Ngươi có thật sự đang muốn rời bỏ ta ?

' Không .' Một câu trả lời nhanh chóng và ngắn gọn , tuy vậy cũng đã đủ để khiến cho hắn dịu lại con tức giận .

" Cảm ơn ... "

' Nếu như anh hai trở về sớm thì ta sẽ gọi lại cho ngươi , ngay bây giờ ta có việc cần phái làm .'

" Vâng , tạm biệt ."

' Tạm biệt , Croco . Nhớ đừng có làm việc quá sức .'

" Ngươi cũng vậy ." Và cuộc gọi kết thúc ở đó .

Crocodile không thể nào hiểu được cuộc gặp mặt giữa những người quen lại có thể đưa ra vấn đề nhạy cảm này . Tại sao cô lại đột nhiên thắc mắc về điều này nếu như chỉ là cuộc gặp mặt bình thường ?

Hắn không tin rằng những người quen của hai người là những người bình thường ... Và hắn có một cảm giác chắc chắn rằng bất cứ ai dính dáng đến hai người đều có những thân phận sau đây ...

Có thể là một người có thực lực mạnh như hai người ...

Hoặc cũng có thể là người thân trong gia đình ...

Hoặc cũng có thể là người đã chết ...

Và hắn cho rằng những người quen trong miệng của hai người lần này không thuộc vào hai diện sau mà thiên về diện đầu tiên hơn ...

Và hắn đã bắt đầu khá tò mò với thân phận thật sự của những người đó ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net