Chương 18: Tôi không tin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm đó trên đường về nhà, Giang Tước Truy rẽ vào siêu thị mua ít đồ ăn nhanh, mì gói rồi xúc xích trong nhà đều hết sạch cả rồi, Tần Tịch Duy cũng không còn ở nhà nhiều, mọi việc đều đến tay anh. Giang Tước Truy bước tới sạp cá, tính lựa chọn một con cá mè bự để dành ăn mấy ngày thì sẽ tiết kiệm vài lần đi chợ, rau cũng mua đủ loại để dành trong giỏ rồi. Đen đủi thay, hôm đó chủ sạp cá vừa bán hết cá mè xong mới tới lượt Giang Tước Truy, anh thở dài đầy tiếc nuối, vốn định chọn bừa một con cá chép về rán thì một người đàn ông tốt bụng, chính là người giành được con cá mè cuối cùng đã nhường cho anh.

" A woa, cám ơn... "

Giang Tước Truy sững người, giỏ đựng rau tuột khỏi tay anh rơi bộp xuống đất. Hai mắt anh trợn tròn, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào người kia, lóe lên những tia căm giận và sợ hãi. Giọng Giang Tước Truy run lên, lắp bắp: " À... Chào người quen cũ."

David nhặt hộ anh giỏ đựng rau, còn chu đáo nhặt lại rau: " Cẩn thận vào chứ, về nhà đằng nào cũng sẽ rửa thật đấy, nhưng vi khuẩn sẽ xâm nhập vào rau trong lúc cậu đem chúng về. "

" Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh đấy. " Giang Tước Truy gằn giọng.

" Xin mời. "

Vô cùng tự nhiên, David đi theo Giang Tước Truy một cách bình thản, ung dung tự tại, nhưng cái cảm giác hắn gây cho người khác vẫn là ghê tởm, sợ hãi. Giang Tước Truy muốn nói chuyện với hắn, chả khác nào chơi đùa với lửa. Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, Giang Tước Truy luôn hành động liều lĩnh như thế, đã thật sự gặp ma rồi.

Hai người ngồi xuống một chiếc ghế đá trong công viên, bây giờ đã vào khoảng xế chiều, trẻ con đã về hết. David ngước đầu lên nhìn trời, bầu trời xanh pha cam và hồng loáng thoáng thấy một vầng trăng tròn mờ nhạt, tâm trạng anh ta hôm nay không tốt cũng chẳng xấu, chỉ là cứ mỗi khi nhìn lên cao thế này lại bất giác thấy bình yên hơn. Một kẻ sát nhân có thể đã mất nhân tính, vĩnh viễn không bao giờ có thể trong sạch được như trời xanh. Việc anh ta làm, cũng có trời chứng giám. Người khác có thể không biết đích danh ai làm hàng loạt những vụ án đáng kinh tởm kia, nhưng họ lại biết một sự thật không thể chối bỏ, chính là kẻ này mãi mãi về sau sẽ không thể sống như một người bình thường. Rồi sẽ có ngày hắn phải chịu báo ứng, ngày đó sẽ tới và sắp tới, hắn cảm thấy như vậy khi nhìn lên bầu trời xanh bao la kia.

David cười nhếch môi, nụ cười phớt trên khuôn mặt xám ngoét. Anh ta không hề ăn uống điều độ, Giang Tước Truy biết rõ về căn bệnh trầm cảm của anh ta, có lẽ cái vẻ bình thường, an nhiên này chỉ là cái vỏ bọc nhất thời, đến cái lúc về nhà rồi thì có trời mới biết anh ta đối xử thế nào với bản thân.

" Cậu nói gì đi chứ? " David lại cười, nụ cười đem lại trong lòng Giang Tước Truy cảm giác băn khoăn, anh không thể hiểu nổi con người này, và rốt cục hắn là người như thế nào, hắn đang nghĩ gì nữa?

Giang Tước Truy vừa hít hà vừa mím môi, nói: " Có phải vụ án bắt cóc trẻ em vừa rồi là do anh gây ra không? "

David nhìn anh: " Anh thực sự nghĩ là tôi làm? "

Giang Tước Truy nhắm mắt lại, đầu ngửa ra sau: " Không hề. Hỏi cho chắc chắn vậy thôi. "

" Cơ sở gì không? "

Có lẽ ai mà biết đều không thể tin được rằng, thám tử lại đang ngồi ở công viên nói chuyện với tội phạm, hỏi hắn xem có phải là hắn đã gây ra tội ác hay không.

" Thứ nhất, motip thì có vẻ giống như cách anh gây án, có điều vài chỗ còn quá vô lý. Thậm chí chính tôi còn không hiểu nổi tại sao hắn lại chọn cách ấy, hắn mổ hộp sọ của nạn nhân nhưng cái xác có vẻ lại không đồng đều với thời gian mổ và phân hủy. Anh luôn chọn nội tạng, hắn lại dùng cách khó hơn. Thứ hai, anh gây án vì lí do thù hằn cá nhân, không phải là do thú tính bộc phát hay tương tự, nên anh không có lí do gì làm vậy với lũ trẻ. Thứ ba, anh hiện tại đang sống dưới vỏ bọc một bác sĩ và một nhà thiết kế thời trang, gây án nhiều và liên tiếp như vậy quá lộ liễu, nếu bị điều tra, thì danh tiếng của anh rất dễ bị lưu lại, đương nhiên sẽ dễ bị tìm ra hơn. "

" Thực ra về việc mổ lấy hộp sọ và thời gian phân hủy tôi có thể giải thích. Hắn rất dã man, gần như là không còn nhân tính nữa. Hắn không giết người trước rồi mới lấy nội tạng như tôi, mà là mổ hộp sọ trước cho nạn nhân chết đi, rồi suốt quá trình sau ngâm nửa người nạn nhân xuống nước lạnh -20°C trong trạng thái thoát y, nhiệt độ đủ để cái xác đông cứng, sẽ làm các tế bào và vi khuẩn ăn xác bị giữ lại di chuyển chậm hơn. Việc này đúng là khó hơn nhiều, vì nạn nhân là trẻ con còn sống, việc giãy đạp chống cự là điều tất nhiên, hắn phải trói chặt tứ chi đứa trẻ, ngay cả dùng thuốc mê thì hợp chất trong thuốc cũng góp phần tăng độ phân hủy của cái xác nên hắn mới mổ sống như vậy. "

" Ác nhân! " Giang Tước Truy nắm chặt các ngón tay, cắn chặt răng, hai mắt trừng to.

" Bắt chước kiểu gây án của tôi, để có thể đổ hết tội lỗi lên đầu tôi. "

Tối hôm đấy, Giang Tước Truy không tài nào ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là trong đầu anh lập tức hiện ra hình ảnh cái xác của đứa trẻ ấy, nó đang ôm lấy chân anh, nở nụ cười tươi rói, cầu xin anh hãy để cho nó gặp các cô tiên trên trời, nó không muốn ở đây nữa. Giang Tước Truy nằm quay mặt vào trong, mím chặt nửa môi dưới. Tần Tịch Duy vẫn chưa về, dạo này em ấy đang làm cái quái gì ngoài kia vậy chứ? Mỗi lần về nhà đều mệt mỏi, nằm ngủ ngay chỉ trong vài phút. Hỏi gì đều nói không sao cả, nếu là trước đây thì sẽ khác, em ấy chẳng giấu anh điều gì.

Bụp, tiếng động nhẹ giống như tiếng một chiếc giày bị ném xuống. Giang Tước Truy bật dậy, với tay bật chiếc đèn ngủ lên. Anh xỏ chân vào đôi dép ngủ dưới chân giường, quấn chăn ra ngoài phòng khách. Tần Tịch Duy đã về, như mọi hôm, bộ dạng cậu nhếch nhác, mệt mỏi, quầng thâm lộ rõ dù không gian tối mờ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, làn da trắng mịn màng sần sần những mụn li ti. Giang Tước Truy không kìm nổi mà gắt lên: " Là kẻ nào, kẻ nào??? "

Tần Tịch Duy ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong không gian mờ mờ ảo ảo ấy, gương mặt tuấn mỹ của Giang Tước Truy đang vẽ rõ hai chữ "lo lắng". Tần Tịch Duy cười mỉm: " Không sao, em tiếp khách quý của công ty, uống có chút bia thôi mà. "

" Tửu lượng của em không tốt, em biết mà? " Giang Tước Truy xót xa, vân vê khắp khuôn mặt của Tần Tịch Duy, anh đang khó chịu đến không thể tả nổi được. Biết là mình ích kỉ, nhưng anh không thể chịu đựng nổi nữa, anh đau lòng, tim anh giống như bị những lười dao cứa từng nhát.

" Chỉ là chút bia thôi, đâu có chết được. "

" ĐỪNG GIẤU ANH!!! " Giang Tước Truy gào to lên, anh không thể giữ nổi bình tĩnh nữa, quần áo xộc xệch, tiếp khách quý mà quần áo xộc xệch tới vậy sao. Cái mùi lạ này nữa, đây là cái mùi quỷ quái gì vậy? Mùi của con chó Choezy Chu Dạ nuôi ư? Giang Tước Truy thở dài, anh cáu thật sự, chưa bao giờ cáu như vậy.

" Ai đưa em về? " Giọng điệu của anh đã giảm tone một chút.

" Sếp. " Tần Tịch Duy không dám nhìn vào mắt anh mà nói.

Giang Tước Truy túm lấy hai bả vai cậu: " Nhìn thẳng vào mắt anh đây này, nói thật đi. Hắn ta chạm vào đâu rồi? Em định giấu một thám tử sao? "

" Vô vị. Anh ghen bóng ghen gió cái gì vậy chứ?! Đã nói là tiếp khách rồi, sếp thấy em say nên đưa về mà thôi. " Tần Tịch Duy hít một hơi sâu: " Em hơi mệt, để em ngủ đã, sáng mai hãy nói được không? "

" Là do kinh doanh nhiều quá nên cái não của em cũng chứa toàn tiền rồi hả? Em chẳng còn chút gì bộ dạng của một thám tử tài ba nữa rồi. " Đoạn, Giang Tước Truy bế ngang người Tần Tịch Duy vào trong phòng, mặc kệ cậu quẫy đạp và giãy dụa mạnh đến đâu.

" Tối nay, anh sẽ đòi lại tất cả những gì đáng lẽ phải thuộc về anh. " Giang Tước Truy đè Tần Tịch Duy xuống, nhanh chóng dùng dây chun cột đệm trói chân tay cậu lại bốn góc giường. Tần Tịch Duy hét lên, anh liền đè lên đôi môi đó một nụ hôn cháy bỏng ngăn cậu hét, lưỡi hai người quấn lấy nhau, từng hơi thở đều hòa quyện vào trong đó, cùng với nước bọt truyền xuống dưới cổ họng. Tần Tịch Duy gắng sức chống cự, nhưng càng chống cự, Giang Tước Truy càng cư xử mạnh bạo hơn. Anh xé toạc áo của cậu, đầu gối gì siết bên dưới cậu, môi không ngừng hôn, hôn tới mức cậu gần như thấy khó thở. Tần Tịch Duy cắn vào môi Giang Tước Truy khiến nó chảy máu: " Anh điên rồi!! Buông tôi ra! Buông ra!!! "

Giang Tước Truy bắt đầu tháo thắt lưng, chậm rãi, nhưng thô bạo rõ, nó hằn ở eo Tần Tịch Duy một vết tím hờ. Giang Tước Truy cúi xuống nhìn cậu, cơ thể cậu đang cong lên vì muốn giải thoát cho bản thân, xương quai xanh lộ ra gồ lên đầy quyến rũ, đôi môi đỏ mọng như một trái cherry chín, làn da trắng hồng quyến rũ bởi rượu. Đôi mắt to tròn ấy nhìn chằm chằm vào anh, khóe mắt đang ri rỉ nước...

" Rốt cuộc thì hắn ta đã chạm vào đâu? Anh xin em, nói anh biết đi. "

Đáy mắt Tần Tịch Duy ứa nước, môi cậu cắn chặt, mất một lúc mới bật được một câu khỏi miệng: " Hắn... Hắn...... Chỉ chạm vào mông em thôi, em đã kịp né rồi, không.. Nghiêm trọng lắm đâu. "

Khuôn mặt Giang Tước Truy gần như tối sầm lại, anh vén lớp áo mỏng bị xé lên trên, hai tay ôm lấy eo của Tần Tịch Duy, nhẹ giọng nói: " Anh xin lỗi em. "

Tần Tịch Duy chỉ thấy phía trước mắt không còn nhìn rõ nữa, nó giống như một cơn gió đang thổi qua mắt cậu, cũng có lúc giống như một mặt hồ gợn sóng, lung linh ánh đèn từ chiếc cửa sổ. Cậu khẽ rên lên, khoái cảm dần dần lan tỏa khắp cơ thể, cậu lại ngọ nguậy, cảm giác hưng phấn cực độ bắt đầu chiếm lấy tâm trí cậu. Ý thức Tần Tịch Duy dần trở nên mơ hồ, Giang Tước Truy không hề chuẩn bị trước nên phía dưới đau tới nỗi cậu gần như muốn ngất đi.

Cả hai đều thở hồng hộc, mái tóc Giang Tước Truy rủ xuống, chạm vào vầng trán cao cao của Tần Tịch Duy. Lần này lão công giận thật sự rồi, Tần Tịch Duy thầm nghĩ, mình phải làm gì đó, nếu cứ tiếp tục thế này cậu chắc chắn sẽ ngất đi mất.

" Làm ơn, dừng lại.... "

" Dừng lại đi mà. "

" Em chết mất... "

Bao nhiêu lời cầu xin cũng đều vô tác dụng.

" Nếu anh còn tiếp tục, từ nay về sau... có lẽ hai ta cũng không cầ...n ở bên nhau nữa. " Tần Tịch Duy thở dốc.

Lần này có vẻ như đã có tác dụng, Giang Tước Truy khựng lại, rút ra, rồi bước vào phòng tắm. Nước lạnh xối lên đầu, cũng làm nguội bớt cái đầu nóng của anh. Lúc tắm xong, Giang Tước Truy cũng bình tĩnh hơn đôi chút, anh lấy chăn quấn quanh người Tần Tịch Duy, pha cho cậu một ly sữa đặc nóng, sau đó thì nắm chặt tay cậu, miệng không ngừng xin lỗi.

" Em đánh anh đi, đánh đau đến mấy cũng được. Chỉ cần đừng buông tay anh... " Giọng nói của Giang Tước Truy chứa đầy sự xấu hổ và dằn vặt.

Tần Tịch Duy uống một hơi hết nửa ly sữa, cậu tựa đầu vào vai Giang Tước Truy. Lúc nào chỗ này cũng ấm áp như vậy, luôn có cảm giác như được che chở, bảo vệ.

" Ha ha, em xin lỗi, việc đó em làm không nổi rồi. "

Thực ra những thời gian vừa qua, công ty mà Tần Tịch Duy tin tưởng thả vốn đầu tư lên tới 32% vừa mới xảy ra chút tai nạn, dự án hàng trăm triệu tệ đã bị nhân viên trong công ty trộm mất, thiệt hại quá lớn, ảnh hưởng rất nhiều tới hoạt động của công ty sau này. Tiền của Tần Tịch Duy cũng không cánh mà bay, đáng lẽ số tiền lớn như vậy phải đòi lại bằng được, nhưng công ty đó vừa mới xảy ra lắm chuyện như vậy, xoay sở nhiều tiền trả nợ là việc trên trời. Tính tình cậu vốn không quan trọng tiền bạc, nên quyết định tính lãi suất trả nợ theo ngân hàng. Ai ngờ đúng vào tối hôm nay, trợ lí Phương báo tin tên tổng giám đốc của công ty kia đã lén lút thế chấp công ty lấy tiền cao chạy xa bay. Tần Tịch Duy bèn ra lệnh cho trợ lí Phương đi tóm cổ hắn về đây trước khi hắn ra khỏi biên giới. Không có trợ lý Phương kè kè bên cạnh nữa, tên tổng giám đốc của công ty thành phố phía Nam liền tiếp cận cậu, mời cậu đến một buổi tiệc chúc mừng giữa các nhà đầu tư và thành phần cốt cán trong kinh doanh để hợp tác làm ăn. Tần Tịch Duy không nghĩ đến buổi tiệc hợp tác chỉ là cái bẫy, còn cái chính là muốn dụ cậu xuống mồ. Tần Tịch Duy nhanh chóng phát hiện ra ở miệng ly có dính bột trắng, màu của rượu vang cũng khác, mùi hắc hơn, chỉ có thể là bị bỏ thuốc. Họ không biết cậu từng là thám tử, nên lơ là cho phép cậu vào phòng vệ sinh, rồi nhân cơ đó trốn thoát.

Dù rằng đã thoát được, nhưng lúc trong hội trường đông người, đúng là có ai đó lén đưa tay bóp mông Tần Tịch Duy, cậu nhanh chóng cảnh giác ngồi xuống một góc không đứng dậy nữa.

Trợ lí Phương trở về sau khi tóm gọn được tên giám đốc đang chạy trốn kia, Tần Tịch Duy đe dọa hắn mãi mới chịu nôn ra gần một trăm triệu, còn lại thì đợi hắn đi vay chỗ người quen. Sáng hôm sau, Tần Tịch Duy gọi điện cho trợ lý Phương nhờ anh ta thu xếp ổn thỏa, cậu sẽ rút khỏi giới kinh doanh. Cho đến khi tên giám đốc kia nôn hết tiền về cho cậu, thì cậu sẽ tạm thời nghỉ ngơi.

Nghe Giang Tước Truy kể lại, gần đây chỗ Lý Trân có một vụ án khá hóc búa, tên sát nhân bắt chước cách gây án của kẻ đứng sau vụ án "One step one heart" đã từng dậy sóng một thời, nhưng dã man và kinh tởm hơn. Chiều tối, Tần Tịch Duy lái xe riêng về nhà, trên đường đi cậu gặp một đôi tình nhân đang đi xe song song với nhau, cậu cũng chẳng quan tâm định lái vượt lên trước, không ngờ đúng lúc đó người bạn trai không rõ là mất lái hay cố tình đã đâm xe vào cô gái kia, làm cô ấy lao ra khỏi rào chắn xuống vực. Tần Tịch Duy còn chưa kịp hoàn hồn thì tên đó đã phóng xe đi mất, cậu nhanh chóng ghi nhớ biển số xe của hắn rồi gọi cho Lý Trân.

Sau khi giải thích tường tận vụ việc cho Lý Trân và Miên Miên, bên cứu hộ cũng đã tìm thấy xác của cô gái, cô ấy may mắn được cây cối bên dưới đỡ lại, nhưng đầu lại đập vào phần gồ lên của cây dẫn đến việc chấn thương sọ não, xe cứu thương tới liền đưa đi. Lý Trân liên lạc cho bên giao thông, nhờ họ tìm hộ biển số xe mà Tần Tịch Duy kịp ghi nhớ. Sau khi mọi việc khá ổn thỏa, Tần Tịch Duy được cho phép về nhà.

Vừa bước vào xe, Tần Tịch Duy chợt nhớ ra một việc chưa thông báo với Lý Trân. Anh vội gọi giật Lý Trân lại, mỉm cười: " Từ giờ, tôi và Giang Tước Truy sẽ lại cùng anh với Miên Miên phá vụ án bắt cóc trẻ em kia. "

Một làn gió thoảng qua tai Lý Trân, anh ta cười rộ lên: " Sau cùng thì, bốn chúng ta lại trở thành một team nhỉ? "

Tần Tịch Duy chỉ cười không nói.

Về đến nhà, đèn đóm vẫn bật sáng chưng, ti vi cũng bật, tiếng to tới mức đứng bên ngoài cũng nghe rõ chương trình gì đang phát. Tần Tịch Duy ngẩn người ra mất mấy giây, nghĩ rằng tốn điện quá. Cậu cởi được chiếc cà vạt đặt xuống ghế sô pha, tắt bớt điện và ti vi đi, người đàn ông có khuôn mặt nam tính, anh tuấn kia đang ngủ ngon lành, tay còn ôm chặt hộp bắp rang bơ. Chương trình hồi nãy là "Chào buổi tối, tôi là Thiếu Thiếu", là chương trình ru ngủ cho bọn con nít, không ngờ còn có tác dụng với cả người lớn. Nụ cười rạng rỡ hiện lên trên môi Tần Tịch Duy, cậu vẫn chưa thông báo cho Giang Tước Truy là mình sẽ rút khỏi giới kinh doanh. Số tiền còn lại trong tài khoản ngân hàng của cậu và số tiền chưa đòi được kia gộp lại, nếu tiết kiệm thêm một chút nữa là đủ sống an nhàn cả đời rồi.

Hàng mi dài và cong của Giang Tước Truy khẽ rung rinh, Tần Tịch Duy khẽ cười, cậu không thể bế anh vào như anh hay làm với cậu, nên cậu chỉ có thể đắp chăn cho anh. Cậu có thói quen cứ mỗi khi ngắm nhìn anh như thế này, trong đầu cứ bất giác hiện ra những hình ảnh trong quá khứ. Nơi mà con tim cậu tìm được nơi để hướng tới...

Đôi khi Tần Tịch Duy cảm thấy, cái tên One step one heart không chỉ là đặt cho một vụ án hóc búa, mà cứ như là nó sinh ra dành cho cả cậu nữa. "Một bước" cũng giống như một lần gặp tình cờ, hai người chạm mặt nhau trong một cuộc thi bình thường, cuộc thi mà Tần Tịch Duy vốn không hề muốn đi, nhưng trời xui đất khiến thế nào, hôm ấy cậu bỗng nhiên giống như có ai thúc đẩy đi đến đó. Cậu nhìn thấy Giang Tước Truy, chàng trai trẻ tuổi nhưng rất tài năng. Tuy có hơi thô lỗ, nói cũng hơi nhiều, đôi khi còn rắc rối. Nhưng mỗi khi phá án, người ấy lại như trở thành một con người hoàn toàn khác, chuyên tâm, tìm tòi những chi tiết bé nhỏ nhất, gan dạ, mạnh mẽ, đôi khi ngu ngốc, nhưng chính chút ngu ngốc đó mà vụ án đi tới kết thúc nhanh hơn. Càng làm việc cùng nhau, Tần Tịch Duy càng cảm thấy anh ấy còn rất nặng tình, một khi đã mắc nợ với ai thì phải trả ơn cho được. Ham tiền, nhưng không chê hoàn cảnh nghèo khó. Tài giỏi, nhưng chưa bao giờ nhìn người khác bằng nửa con mắt, cũng không một lần tự cao về chính mình. Cậu càng để ý càng thấy anh không còn đáng ghét nữa. Anh thích ăn gà rán, thích xem ti vi đêm khuya, sợ gián, sợ chuột, chỉ to xác chứ không biết đánh nhau, hát tệ thế nào cậu đều biết cả, dù bên ngoài tỏ ra lạnh nhạt như vậy, nhưng sự thật là sâu tận đáy lòng, bản thân cậu từ lâu đã biết mình không thể ngừng yêu Giang Tước Truy được.

Nhớ có một lần, khi hai người vô tình mặc áo cặp đi dạo trên đường, một cô gái khá xinh xắn chạy đến xin wechat của Giang Tước Truy. Anh có liếc qua nhìn cậu, thấy cậu gật đầu mới dám cho. Mà lúc đó giữa hai người họ chưa xảy ra mối quan hệ gì, cô gái kia thấy vậy lập tức xin lỗi rồi chúc cậu và anh sống đến đầu bạc răng long. Chỉ nhớ cảm xúc lúc đó rất khó tả, muốn giải thích nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, vì thấy nói cái gì ra cũng không chuẩn.

Rồi cũng có một lần, Giang Tước Truy lần đầu tiên dồn được hết dũng khí gửi voice chat cho Tần Tịch Duy. Cậu đã replay nó hàng tá lần, dù nó chỉ là xin cậu mời một bữa gà rán, nhưng cũng thấy cực kì ấm lòng. Không biết tại sao, Tần Tịch Duy gửi một cái voice khác cho Giang Tước Truy, nội dung là: " Tôi sẽ rán cho cậu ăn. Ăn đồ ngoài nhiều không tốt tẹo nào. "

Đêm hôm đó, những giấc mơ của Tần Tịch Duy thật đẹp, vì nó lấp đầy bởi những kí ức vui vẻ. Trên đời này, thứ dối trá nhất chính là tình yêu. Vì khi ta thực sự yêu ai đó, ta lại chỉ tìm cách giấu giếm tình cảm này. Còn khi đã đạt được mục đích rồi, ta lạnh nhạt với họ nhưng lại cố tỏ ra rằng ta vẫn còn yêu và quan tâm họ rất nhiều. Dù rằng điều này không xảy ra với cậu, nhưng lại xảy ra với cặp đôi tối hôm qua. Chàng trai và cô gái kia là bạn hổi cao trung, chàng trai thích cô gái suốt tám năm trời, mãi tới nửa tháng trước đây cô ấy mới đồng ý. Vậy mà khi cô ấy đồng ý rồi, anh chàng ấy ngay lập tức trở mặt nói không yêu cô ấy, còn cô thì đã lỡ yêu anh quá nhiều. Cô bám riết lấy anh, bất kể bị chửi là điên hay phiền phức, cô ấy vẫn đuổi theo tình yêu của mình. Và rồi hậu quả là gì, bị chính người mình tin yêu tông ngã từ đoạn đường trên cao, bị chấn thương sọ não, mất trí nhớ, mất luôn cả tình yêu mà cô tự cho là tuyệt vời. Mà có lẽ rằng kể cả cô có nhớ được mọi thứ, cô cũng chẳng muốn nhớ nữa. Mất trí thực sự phải là yêu loại người bị mắc hội chứng Lithromantic như hắn. Không phải người mắc hội chứng này thì đều là lũ đểu cáng, mà là họ không nên gieo hi vọng vào lòng người khác trong khi hội chứng này chưa dứt, đó là cái sai của mình họ mà thôi. Tần Tịch Duy cảm thấy tiếc cho cô gái, cũng lấy việc này ra để rút kinh nghiệm cho mình, dù chỉ là một hội chứng nhỏ thôi cũng suýt giết chết được một mạng người. Không phải cái hội chứng đó đáng sợ, mà thứ nó bắt nguồn từ mới đáng sợ.

Những vỏ bọc hào nhoáng, hoa lệ tới đâu mà tâm thối nát thì đều không xứng đáng có được tình yêu.

Như vụ án One step one heart cũng vậy, hai cô gái liên quan tới một người đàn ông tồi, kết quả tự chuốc họa vào thân, bị tên sát nhân giết không thương tiếc. Rồi Triệu Ly Thâm cũng vậy, vốn đã nghĩ tình yêu cô ấy dành cho mình là thật tâm, ai ngờ cũng chỉ là để báo thù cho anh trai.

Tại sao con người lại cứ phải làm khổ mình như vậy, thay vì đùa giỡn với tình yêu, thì hãy thật lòng. Vì thứ tốt nhất để đối phó với giả dối vẫn luôn chỉ có sự thật. Nếu cảm thấy bản thân không thể, thì coi như kiếp này duyên chưa tới, ôm hoàng thượng mà sống an nhiên một mình đi, đừng tạo nghiệp nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC