Chương 19: David giả mạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây trên bản tin thời sự, vụ án giết hàng loạt trẻ em gần như là một hiện tượng phủ sóng, vì chương trình nào cũng đưa tin lên. Có tin nói, sát nhân liên hoàn One step one heart đã trở lại và tiếp tục giết người, thậm chí còn có một tờ báo viết, hai thám tử Giang - Tần vừa trở lại thì tên sát nhân cũng bắt đầu ra tay, phải chăng đây là một lời thách đấu lộ liễu. Họ không phải người trong cuộc mà đã dám tung tin như vậy, David khi biết chuyện sẽ có phản ứng gì? Giang Tước Truy cười nhạt, tên khốn David đó, giết người xong còn có thể sống như không có chuyện gì, anh cũng không làm cách nào khống chế được hắn, David quá thông minh và khôn khéo, hắn biết cách để đi trước người khác một bước. Tuy hắn nguy hiểm, nhưng Giang Tước Truy vẫn chưa muốn nói ra mọi thứ vội. Vụ án giết trẻ em này, rất cần có người như David giúp sức, hắn là phiên bản thật, chắc chắn sẽ phân biệt được những gì khác lạ ở phiên bản giả.

Hai người Lý Trân và Miên Miên đều rối như tơ vò, không thể chắc chắn liệu có phải tên sát nhân One step one heart quay lại thật hay không. Chiều hôm đó, Lý Trân đến nhà Tần Tịch Duy và Giang Tước Truy hỏi thăm vài điều, dắt theo cả Miên Miên để ghi chép lại một số thứ. Lý Trân bấm chuông cửa, trong nhà liền phát ra một tiếng "bịch", sau đó thì Giang Tước Truy ra mở cửa. Miên Miên ngó đầu vào nhìn, thấy Tần Tịch Duy đang ôm thắt lưng suýt xoa, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, quay sang nhìn Lý Trân bằng đôi mắt cầu cứu.

Lý Trân mở to mắt, cố gắng đoán ra điều mà Miên Miên muốn nói. Giang Tước Truy đảo mắt nhìn hai bọn họ một hồi, nói: " Vào đi, còn chần chừ gì vậy? "

Miên Miên mím môi, lò dò bước theo sau Lý Trân. Lý Trân vừa mới bước vào nhìn thấy Tần Tịch Duy liền hiểu ra, anh xoay người lại thì thào gì đó với Miên Miên, mặt cô càng đỏ hơn, giống một quả cà chua sắp nổ tung. Giang Tước Truy nhướn mày, đưa tay lên gãi gãi mũi, nhìn Tần Tịch Duy đầy nghi vấn. Tần Tịch Duy ngơ ra, nhún vai.

Mãi một lúc sau, Lý Trân sau khi bàn bạc xong với Miên Miên thì đồng thanh đếm " 1 2 3!" rồi xoay người lại, đứng thẳng lưng, dáng vẻ nghiêm trang nói: " Thất lễ rồi, hẹn hai người dịp khác. "

Giang Tước Truy vội hỏi: " Có phải anh hiểu lầm chuyện gì rồi không Lý Trân? "

" Giang tiên sinh, Tần ca ca có vẻ không khỏe?" Miên Miên cắn môi hỏi, hỏi xong còn tự cốc đầu mình một cái, hai chân cứ cọ cọ vào nhau.

" Cái đó... " Tần Tịch Duy bấy giờ mới lên tiếng: " Tôi vừa mới tập lắc vòng, dạo gần đây phát hiện mình tăng cân nhiều quá, sợ sẽ mất sự nhanh nhẹn nên luyện tập một chút ở nhà để tăng cường sức khỏe. Có điều... Tập không đúng cách nên bị đau vùng thắt lưng quá. "

" Anh đã bảo em là mập một chút tốt mà, giảm làm gì cơ chứ? " Giang Tước Truy phụng phịu.

Tần Tịch Duy: " Kệ em. "

Miên Miên, Lý Trân: "...."

" Thực ra chúng tôi đến là để bàn về việc hàng loạt xác trẻ em được tìm thấy gần đây. "

Trong tài liệu ghi chép mà Miên Miên mang đến có viết, đứa bé được phát hiện đầu tiên tên là Hoàng A Phát, 7 tuổi, học ở trường nội trú quốc tế Adam B, cha làm giám đốc của một công ty bất động sản, mẹ làm giám đốc của một công ty mỹ phẩm nổi tiếng, nghe chừng đã thấy gia thế không hề nhỏ. Ở trường, do được tiếp xúc với văn hóa dạy của nước ngoài nên từ bé A Phát đã rất hiểu chuyện, bạn bè cũng rất quý và thích chơi với cậu bé. Có một chi tiết, vào hôm Hoàng A Phát mất tích, cậu bé mặc quần đỏ áo xám, nhưng lúc phát hiện xác, trên người cậu bé chỉ mặc đúng một cái quần lót đùi cho trẻ em. Hàng ngày đi học đều do thầy giáo chủ nhiệm đến đón, sau đó còn đến đón các bạn khác nữa mới đến trường học. Tần Tịch Duy nhíu mày, hỏi Miên Miên về chi tiết này. Miên Miên nói: " Các giáo viên chủ nhiệm được giao nhiệm vụ đưa đón học sinh, sau đó lên lớp dạy học luôn để tiết kiệm thời gian. Trường rất quan trọng về giờ giấc vào học, chỉ cần có học sinh đi muộn hay làm chậm trễ thầy cô chủ nhiệm đều sẽ bị phạt đứng trong nước ngập đến quá miệng đến hết hai tiếng. Hình phạt này có bị phản ánh rồi, nhưng nhà trường phản bác rằng phải có sự răn đe thì học sinh mới sợ và biết tự giác hơn. "

Điều này cũng là thứ làm cho Hoàng A Phát sợ nhất, vì bố mẹ cậu bé rất bận. Có nhiều khi cậu bé còn phải đặt báo thức, tự thắt cà vạt, tự nướng bánh mì ăn rồi xếp sách vở vào cặp, sửa soạn quần áo chờ xe tới đón. Những lúc cậu bé lỡ ngủ quên, không kịp chuẩn bị mọi thứ, Hoàng A Phát đã phải chịu hình phạt này, cậu bé vừa khóc vừa xin thầy chủ nhiệm tha cho mình, chân cậu bé đứng dưới nước lạnh lâu đã tê cứng và nhăn nheo lại. Thầy chủ nhiệm sau đó tha cho A Phát sớm ba mươi phút rồi dắt cậu bé đi lau khô người trong nhà vệ sinh. Sau khi trở ra, bạn học thấy A Phát trở nên sợ sệt, ít nói hơn. Đoán rằng Hoàng A Phát lần đầu bị phạt nên mới sợ như vậy, mấy đứa trẻ khác an ủi A Phát rất nhiều, nhưng có vẻ như cậu bé còn trở nên sợ hãi hơn, hai chân quắp lại, tay ôm lấy vai, cả người run lên cầm cập.

Giang Tước Truy nhíu mày, giơ tay nói: " Là một đứa trẻ mới 7 tuổi, nếu chỉ bị phạt thông thường, chắc chắn sẽ khóc và kể lể với bạn bè. Nhưng Hoàng A Phát thì khác, cậu bé không chịu nói, chỉ im lặng chịu đựng nỗi sợ hãi một mình, cũng không rơi giọt nước mắt nào. Điều này không kì lạ sao? "

Ý kiến của Giang Tước Truy đã hợp lí rồi. Tần Tịch Duy còn phát hiện ra một điểm bất bình thường hơn: " Hình phạt của nhà trường đề ra, thầy chủ nhiệm đâu có quyền lực gì lớn lao mà dám tha cho Hoàng A Phát? Một ngôi trường đã xem trọng kỉ luật như vậy, thầy giáo lén lút tha cho học sinh không phải là sẽ bị phạt nặng làm gương sao? Nhưng đằng này không những không thấy ông ta bị phạt, Hoàng A Phát cũng không hề hấn gì. Cứ như chính ông ta đó là người phạt Hoàng A Phát vậy. "

Miên Miên thốt lên: " Nói mới nhớ đó. Trước đây có một nữ giáo viên ở trường đó bị đuổi việc vì động lòng thương mà tha tội cho học sinh của mình, nhớ không nhầm thì tên là Trương Đình Phi. "

Cô giáo Trương Đình Phi này sau vụ việc đó đã chuyển nhà đi, may mắn là trước lúc đi đã để lại số điện thoại mới ở chỗ bà chủ nhà cũ nên Giang Tước Truy có thể dễ dàng liên lạc. Chiều hôm ấy, anh và Tần Tịch Duy đến nhà của Trương Đình Phi. Cô ta ngồi thẫn thờ ở nhà, trong tay là tấm ảnh đã cũ của một đứa bé chừng năm sáu tuổi. Giang Tước Truy bước vào cửa, gõ gõ lên cánh cửa gỗ, liếc nhìn Tần Tịch Duy một cái rồi hỏi: " Xin lỗi, chúng tôi vào được chứ? "

Trương Đình Phi ngẩng đầu nhìn: " Hai cậu là ai? "

" Chúng tôi là thám tử của sở cảnh sát Z, hiện tại đang nhận trách nhiệm điều tra vụ án giết hàng loạt trẻ em. Có thể chia sẻ những gì cô biết cho chúng tôi nghe không? " Giang Tước Truy dịu dàng hỏi.

Cô ta vừa nghe xong lập tức nhận ra hai người, liền ôm lấy đầu gối giật nảy lùi lại, mặt xám ngoét, sợ đến rưng rưng nước mắt. Hai tay cô cấu chặt vào chiếc chiếu vải, ngồi co quắp như một bà già. Miên Miên vội vàng đặt sổ ghi chép xuống đất, bước tới nói: " Chúng tôi sẽ đem lại công bằng thích đáng cho con trai cô "

Cả Giang Tước Truy lẫn Tần Tịch Duy đều mắt chữ A mồm chữ O nhìn Miên Miên, cô mím môi nhìn hai người rồi giơ tay ra dấu ok, ý nói cứ để cô ý lo.

" Cậu bé trong bức ảnh kia là con trai của cô đúng chứ? "

Trương Đình Phi lắp bắp: " Làm cách nào cô biết? "

" Xác của cậu bé ấy được tìm thấy chỉ sau Hoàng A Phát một ngày, cách giết tương tự, có thể chắc chắn là do cùng một người làm. Đồng thời, cậu bé đó cũng chính là người được cô tha phạt cho vào mùa đông năm ngoái, vì nước mùa đông lạnh, cậu bé có thể sẽ chết vì hình phạt. Nhưng sau đó cô lại bị sa thải và cậu bé thì mất tích vào khoảng đầu mùa hè năm nay, đến bây giờ mới tìm thấy xác. Cô có thể nói là cô tiếc thương cho học sinh của mình, nhưng không có học sinh nào lại được cô giáo đóng khung ảnh đàng hoàng để mỗi ngày đều lôi ra ngắm nghía thế này đâu. Chưa kể còn bao nhiêu học sinh khác cùng chung số phận mà ảnh của chúng đều không có. "

Giọng điệu của Miên Miên tuy từ tốn nhưng rất có sức truyền cảm, khiến hình ảnh năm nào như tua lại trong đầu Trương Đình Phi, chậm rãi, từ tốn như một thước phim cũ sắp hỏng. Cô rơi nước mắt, giọt nước mắt nóng hôi hổi lăn chầm chậm trên gò má gầy trơ xương rồi nhỏ xuống chiếu. Miên Miên tiến đến ngồi cạnh, khẽ dựa đầu của Trương Đình Phi vào vai mình: " Hai người này là thám tử rất giỏi, họ chắc chắn sẽ tìm ra đáp án thật sự cho cô, và cho cả con trai cô. Cô chỉ cần cung cấp cho chúng tôi những mảnh ghép còn thiếu của vụ án, từ đó họ sẽ có manh mối để khiến cho bộ xếp hình đẫm máu này trở nên đầy đủ hơn. "

Trương Đình Phi ngẩng đầu nhìn Giang Tước Truy, mắt anh kiên định và đầy quyết tâm khiến lòng cô chợt an tâm hơn, cô nói: " Tôi có nghe qua danh tiếng của họ trước đây. Vụ án One step one heart của họ thật sự rất kì bí, nhưng tôi biết chắc chắn hung thủ của vụ án này không phải là một với vụ án kia. "

Giang Tước Truy: " Tại sao? "

Trương Đình Phi lau nước mắt, mặt hiện đầy vẻ căm phẫn: " Vì hung thủ của vụ án này, chính là thầy chủ nhiệm Tạ Quang Châu! "

Theo lời Trương Đình Phi, thầy chủ nhiệm Tạ Quang Châu là thầy chủ nhiệm chính của lớp Hoàng A Phát cùng con trai Trương Đình Phi học, ngoài ra còn dạy thay cho một số lớp khác nữa, tuy nhiên là lớp nào thì rất khó nhớ. Hắn ta mang vẻ mặt của một con người đứng đắn, nghiêm chỉnh, đầu tóc bóng bẩy, quần áo thẳng thớm, nước hoa thơm phảng phất cả phòng, đi tới đâu ám mùi tới đó. Nhưng chỉ có mình Trương Đình Phi là biết bộ mặt thật của hắn ta, hắn là một con quỷ đội lốt người. Bé Lục - con trai của Trương Đình Phi, hôm nào về nhà cũng vương vấn mùi nước hoa của lão, càng ngày cậu bé càng có dấu hiệu của sự "lớn trước tuổi". Mới sáu bảy tuổi đầu mà đã biết xem phim người lớn, rồi tự cởi quần thỏa mãn cho chính mình. Một lần Trương Đình Phi bắt được, đã phạt đánh cậu bé ba mươi roi, sau đó A Lục bỏ nhà ra đi, đêm đó không thấy về nhà. Cậu bé trước khi đi còn khóc lóc, nói mẹ không hiểu. Trương Đình Phi cũng thấy có lỗi, hôm sau đi dạy, cũng không thấy con trai lên lớp. Trương Đình Phi mới đi hỏi khắp nơi, có người nói cậu bé đã chạy vào phòng y tế từ sớm, cô mới bước đến. Chưa kịp cả mở cửa, mới chỉ cầm vào tay nắm, bên tai Trương Đình Phi đã vang lên những tiếng rên của trẻ con, cộng thêm hơi thở hồng hộc của người lớn. Cô bị sốc, lùi ra sau, tiếng giày cao gót khiến mọi thứ diễn ra bên trong phải ngừng lại. Lúc đó cô đã nghĩ, mình phải giết tên bỉ ổi nào làm như thế với con mình. Cô dùng sức đập cửa, cho đến khi có người đi ra và mở cửa cho cô. Người đó là Tạ Quang Châu, hắn khác xa với vẻ ngoài điềm đạm mọi ngày, một quý ông hiền lành, chất phác, bây giờ nhìn như một con thú không hơn không kém. Trương Đình Phi định đẩy hắn sang một bên để xông vào, nhưng kết quả lại bị hắn vật ngã đến trật cả chân. Tạ Quang Châu trừng mắt nhìn Trương Đình Phi khiến cô lạnh cả sống lưng, hắn ngồi xổm xuống, tay gác lên đầu gối, dùng giọng điệu đầy ám ảnh nói: " Nếu cô không muốn gặp thần chết sớm, thì tốt nhất đừng có nói cho ai. Bằng không, cái đầu này cũng khó giữ. Dù sao thì chuyện này cũng chả liên quan đến cô. "

Hắn ta nghiến răng, từng âm thanh kèn kẹt như đè nặng lên chân của Trương Đình Phi. Cô không thể nói A Lục là con trai mình, vì nếu như nói, con cô chắc chắn sẽ bị đuổi đi. Trường này cấm tuyệt đối giáo viên có con học trong trường, lúc trước cô đã phải khổ sở giấu giếm như thế nào, thậm chí lúc về cũng không được ôm hôn con lấy một cái. Thằng bé dần mất đi tình yêu với mẹ, bởi nó nghĩ mẹ lạnh nhạt, mẹ chán ghét nó. Trương Đình Phi vẫn luôn hối hận, nếu khoảnh khắc đó cô mà xông vào trong, có lẽ con cô cũng không phải nhận kết cục như bây giờ.

Tạ Quang Châu hừ lạnh, ánh mắt sắc lẹm lướt qua Trương Đình Phi rồi trở vào trong. Cô cắn chặt môi, hai tay vòng ra sau đan vào nhau, nước mắt ri rỉ. Thằng bé kêu la, rồi lại bị bịt miệng lại, tên cầm thú đó đã đánh A Lục, âm thanh vang ra cả bên ngoài. Hắn không sợ bị phát hiện, bởi vì nếu có người biết cũng sẽ không dám làm gì hắn. Con người không cần phải sợ bất kì điều gì, vì tất cả những thứ đáng sợ khác đều không bằng chính con người. Kẻ yếu hơn là kẻ thua cuộc, kẻ nhát hơn thì sẽ bị kẻ ác chiếm thế thượng phong. Tạ Quang Châu hắn ngang nhiên đè học sinh của mình còn chưa đủ tuổi dậy thì ra trong trường, mà tại sao không phải là bất kì ai mà phải là con trai bé bỏng của cô?

Sau đó... Thằng bé vô thần trở về nhà. Trương Đình Phi xót xa định ôm con vào lòng thì bị thằng bé đẩy ra, thằng bé trách móc: " Tại sao mẹ không cứu con? " Khoảnh khắc đó Trương Đình Phi thấy rất hổ thẹn, cô cũng chỉ vì muốn thằng bé được đi học, việc bị hãm hiếp cũng không khiến thằng bé có bầu, nhưng bị đuổi học thì sẽ bị dị nghị rất nhiều, đây là ngôi trường tốt nhất thành phố, con cô phải được học ở môi trường này. A Lục nhìn cô một hồi rồi dùng dằng ném cặp, xông vào phòng tắm. Trương Đình Phi lại như thường lệ, mang quần áo đến đặt ngoài cửa rồi vào tắm cho thằng bé. Cô vừa cởi quần A Lục ra thì thấy phía dưới có một cái nút, cô vừa rút cái nút ra thì bao nhiêu tinh dịch mà tên không bằng cầm thú đó bắn vào trong đều tràn đầy ra ngoài, A Lục vội vã xoay người lại, hai tay che mông, ngạc nhiên tột độ. Trương Đình Phi tối sầm mặt, cô sắp bị ép đến điên rồi.

Giang Tước Truy nắm chặt tay, anh tức giận đến đỏ cả mắt, trong phút chốc liền không kiềm chế được mà đập bàn một cái. Tần Tịch Duy nắm lấy tay anh, nhìn anh lắc đầu, rồi lại quay qua nhìn Trương Đình Phi hỏi: " Vậy cô không định làm gì Tạ Quang Châu ư? Như là tìm bằng chứng buộc tội hắn chẳng hạn. "

" Tôi không thể. Lúc đó tôi sợ hãi và đau đớn, tâm trạng của một người mẹ khi biết con mình bị xâm hại mà không thể làm gì, nó quẫn trí và rối ren như một búi chỉ rối tung rối mù không thể gỡ ra vậy. Tôi hèn nhát, tôi biết. Đã có lúc tôi muốn giết hắn, chiếc dây diều ở ngay trong tay tôi, tôi đi theo sau hắn, nhưng cuối cùng lại không dám. "

Không có người mẹ nào là không yêu con, xót con cả, nhưng mẹ của A Lục lại biến tình yêu con trở thành quyền lợi cho con, yêu... Nhưng là yêu sai cách.

Sau cái ngày Trương Đình Phi định giết Tạ Quang Châu đó, tên sát nhân có vẻ cũng cảm nhận được sát khí từ ánh mắt của cô. Tuy nhiên hắn lại không làm gì, có lẽ hắn biết là hắn còn A Lục trong tay. Cậu bé A Lục đáng thương sau này bị tên sát nhân lôi ra hãm hiếp lần cuối cùng, rồi bị giết và tìm thấy xác trong rừng sau Hoàng A Phát một ngày, tức ngày 5/6.

Trong lúc đi trên đường, Tần Tịch Duy cứ mãi nhớ về những lời kể của Trương Đình Phi. Rốt cục bà ta có bao giờ yêu con mình không? Tình yêu chỉ nhỏ bé như vậy thôi sao?

Cha mẹ của cậu, chắc cũng không yêu cậu nhiều như cậu vẫn nghĩ. Nếu họ thật sự yêu thương cậu, hẳn họ sẽ không bỏ cậu lại một mình như bây giờ.

Tần Tịch Duy tựa đầu vào cửa kính xe, lười biếng nhìn dòng người xô bồ ngoài kia, họ được chiếu lên bởi ánh đèn pha của ô tô, đèn đường, đèn điện trong các nhà hàng, tạp hóa, siêu thị. Rồi cậu lại quay sang nhìn người đàn ông đang ngủ gật gù bên cạnh mình, khuôn mặt anh tuấn ấy đã già đi, ta đã cùng nhau trải qua biết bao niềm vui, nỗi buồn. Yêu nhau bao lâu nay, chưa bao giờ giữa hai ta có suy nghĩ muốn buông bỏ nhau. Giang Tước Truy đã ba mươi mốt, Tần Tịch Duy hai mươi chín, vẫn còn sức khỏe, nhưng không còn trẻ như xưa nữa. Vượt qua ngưỡng ba mươi, Giang Tước Truy đã thực sự là một người đàn ông trưởng thành rồi. Xã hội tuy vẫn còn nhiều kì thị về người đồng tính, song chỉ cần người xung quanh chúng ta chấp nhận, thì thế giới nhỏ bé của cả hai người vẫn rất đẹp.

Bất giác, Tần Tịch Duy muốn dựa vào Giang Tước Truy một chút.

Yêu nhau ba năm, xa cách năm năm. Đến bây giờ vẫn không thể tin là lại được cùng anh về căn nhà ấy, ngủ cùng nhau, được ăn bữa sáng anh làm, cùng nhau phá án.

Cảm nhận được sức nặng, Giang Tước Truy chầm chậm mở mắt tỉnh dậy. Anh thấy một cái đầu tròn tròn, mái tóc đen óng, mềm mại và khuôn mặt xinh đẹp nhất mà anh từng thấy trong cuộc đời này, đang dựa vào lòng anh, nở nụ cười mãn nguyện.

" Có gì mà bảo bối vui vậy?" Giang Tước Truy xoa đầu cậu, trìu mến nói.

Miên Miên đang lái xe cũng phải đỏ mặt. Oa, thật ngọt ngào...

Ha ha, Tần Tịch Duy cười khúc khích đáp: " Em chỉ cảm thấy mọi thứ giống như mơ vậy, giống như chỉ cần tỉnh dậy là bên cạnh sẽ không còn anh nữa. "

Tay Tần Tịch Duy vòng ra sau ôm eo Giang Tước Truy, anh hôn lên trán cậu, mắng yêu: " Không được nói như vậy. Nếu đây là mơ, em còn cảm nhận được nụ hôn này sao? "

" Hai người bớt ân ái đi ha, tôi vẫn còn là cẩu độc thân đấy. Tôi không có nhu cầu ăn cẩu lương. " Miên Miên cười đùa.

Không khí trong chiếc xe bỗng vui vẻ đến lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC