Chương 8: Kết thúc chính là khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nạn nhân tên Lộ Tịnh, hai mươi tư tuổi, đang làm phóng viên tại một cơ sở báo chí nhỏ. Gia đình khá nghèo, bố mẹ làm công nhân lao động, cũng đều mất từ tai nạn năm 2003 giống như bố mẹ Trần Cẩn Hoa, đây quả là một sự trùng hợp kì lạ.

Có lẽ ta nên xuất phát từ tai nạn năm đó.

Cứ lúc nào rảnh rỗi, Giang Tước Truy đều dẫn theo Miên Miên đi hỏi thăm người dân về tai nạn đáng tiếc ở công trường năm 2003. Tất cả bọn họ đều chung một câu trả lời là "không biết gì nhiều lắm", và đều nhắc tới cái tên Đinh Tấn.

Người tên Đinh Tấn này chỉ là một ông chú già mê cờ bạc, nghiện HIV.

" Chú biết gì về công trường xây dựng và tai nạn hi hữu năm 2003 không? "

Đinh Tấn châm thuốc lá, phì phò nhả khói: " Không biết thì cũng không hẳn. "

"Cụ thể thế nào ạ? " Giang Tước Truy hỏi.

" Năm đó tôi là tay sai vặt của chủ tịch công ty xây dựng đó, trưa thì mua đồ ăn, hàng ngày đến bữa là đi mua nước, pha cà phê. Có hai cặp vợ chồng làm ở đó thương tôi, hàng ngày đều đi mua hộ tôi, tôi chỉ cần xuống dưới lấy nên vô cùng cảm kích. Nhưng rồi tên chủ tịch đó biết được, hắn nhẫn tâm đánh họ đến mức nghỉ ở nhà một tuần trước mặt tôi và biết bao nhiêu nhân viên. Từ đó, tôi không dám nhờ vả gì nữa, tôi sợ họ lại bị đánh. Rồi sau đó vài ngày, công ty gặp sự cố, lò nung bỗng nhiên phát nổ, tôi may mắn lúc đó đang đi mua bữa trưa nên thoát nạn, nhưng cả cặp vợ chồng đó lẫn tên chủ tịch đều chết cả. Tôi... Đã không làm gì được ngoài việc trợ cấp cho con trai của họ, đó cũng là việc duy nhất tôi có thể làm để báo đáp. "

" Cháu có thể biết tên của người con trai đó không? "

Đinh Tấn ngoáy mũi thô bỉ, tỏ thái độ thờ ơ, coi thường, đáp: " Tôi cũng không biết, mọi lần đều gửi tiền vào ID của nó, nó đều trốn tránh khi tôi hỏi tên. Nhưng có một thứ tôi biết vì có lần ID của nó bị hạn chế, tôi phải đến tận địa chỉ có trong tài khoản, thì ra là một bệnh viện ở thành phố H. "

" Cậu ta làm gì ở đó? "

" Hình như là... Bác sĩ mổ? "

***

Có một điều mà mãi Giang Tước Truy vẫn không hiểu, chính là hung thủ có liên quan gì tới công ty Tần Chính? Nếu không có gì liên quan tới nó, thì hung thủ chỉ đơn giản là chọn ngẫu nhiên, nhưng ngẫu nhiên chọn địa điểm gây án thì sẽ không tốn công đích thân ra mặt lên kế hoạch đưa báo và hẹn gặp Dương Dạ làm gì, vì hắn biết thừa làm như vậy sẽ bị camera giao thông quay được, khả năng làm hỏng kế hoạch cao hơn.

Còn bộ phận sinh dục nam ở trong bình hoa thanh tú là của ai? Tại sao hắn phải giấu dưới thứ mà hắn bị ám ảnh cưỡng chế?

Để nói lên rằng người làm hắn thành bộ dạng như bây giờ là nam ư?

Nếu Trần Cẩn Hoa từng quen Dương Dạ thì tất nhiên sẽ quen cả Trần Lộ Mãn, có thể cũng sẽ liên quan cả cô gái tên Lộ Tịnh kia nữa. Mà hung thủ nắm chắc điểm yếu của Dương Dạ là mù thông tin, mù công nghệ, thì một là đã có tìm hiểu kĩ từ trước, hai là bọn họ từng quen nhau. Khả năng từng quen lớn hơn, vì hung thủ là người gây án vội vàng, rõ ràng không có ý định muốn gây án từ trước nên các vụ án mới sát nhau như vậy để làm khó cảnh sát. Hơn nữa, Trần Cẩn Hoa đã từng trêu chọc một cậu bạn là đồ không có bố mẹ, đây rất có thể là động cơ giết người nếu cậu bé bị trêu đó bị ám ảnh tâm lí quá lâu, con trai của cặp vợ chồng xấu số đó là một bác sĩ mổ của bệnh viện trung ương thành phố H, mà hung thủ cũng rất giỏi về khoan phanh thây lấy nội tạng. Và người này không có kiến thức về giết người, nên sai sót vẫn còn rất nhiều, lần này hắn giết Lộ Tịnh đã tự đào hố chôn mình, vì trên hoa tai của Lộ Tịnh có để lại dấu vân tay của kẻ sát nhân.

Hung thủ cũng rất khéo léo khi chọn giết bằng độc và thắt cổ nạn nhân cho đến chết, vì cách giết này không làm bắn máu lên người, khi mổ tử thi hắn dùng găng tay thì sẽ không sao cả, gây án xong hắn vẫn có thể trở lại làm bác sĩ bình thường, nếu có dính chút máu thì chỉ cần nói vừa mổ có chút sơ suất là ổn. Từ đó suy ra, tên sát nhân này vẫn còn công việc chứ chưa từ bỏ tất cả, hắn vẫn đang đội lốt một con người bình thường, thành đạt, nhân hậu.

Giang Tước Truy ghi lại hết những suy đoán và phác họa của mình ra một tờ giấy, gấp lại, đút trong túi áo bomber rồi ra ngoài.

Tay áo của anh bị Tần Tịch Duy kéo lại, cậu hắng giọng: " Khoan đã, anh định đến tìm Lý Trân để nói chuyện về mấy mớ suy luận kia? "

Giang Tước Truy cười: " Không, là chị Chu Dạ. "

" Tưởng anh định tới đó thì không được lắm, Lý Trân đang bị khiển trách vì tội dời lại vụ án này quá lâu. Có điều bù lại, phía anh ấy có một tin mừng. "

Giang Tước Truy phấn khích: " Tin gì nào? "

" Đã xác nhận chiều cao vóc dáng của hung thủ qua camera giao thông, họ còn biết hung thủ đã hẹn Dương Dạ đi uống cà phê nên không ăn mặc kín đáo, may mắn cho hắn là khuôn mặt đã bị biển báo giao thông che mất. Những chuyên gia phân tích đã vẽ lại hắn từ đằng sau, tóc bổ luống màu đen, mặc hoodie trắng, quần Jeans rách gối, cao khoảng 180cm, đi giày da bóng.

Ngoài ra, họ còn biết thêm một thông tin nữa về Lộ Tịnh và Trần Cẩn Hoa, hai người này không phải người yêu, mà là bạn bè cùng CLB mà thôi. Nhưng vẫn chưa chắc chắn được, nhỡ đâu là tình yêu thầm kín thì sao? Có thể Lộ Tịnh ngại công khai vì sợ Dương Dạ ghen, nhưng chắc chắn một điều, trong quá trình còn yêu Trần Cẩn Hoa, cô ta đã vô tình chọc giận phải hung thủ. Tuy người khởi xướng màn trêu đùa quá đáng này là Trần Cẩn Hoa, nhưng có lẽ Lộ Tịnh mới là người đùa ác liệt nhất, nên khi giết cô ta mới thảm nhất như vậy. "

Wow, mối tình tay tư, yêu nhiều người luôn luôn là một thử thách lớn. Mới nói anh chỉ yêu mỗi mình Tiểu Duy là chân lí rồi.

Hôm nay Chu Dạ dẫn theo một người quen. Nghe nói thì có vẻ như vô tình gặp anh bạn này trên đường đến đây, tiện thì dắt tới đây làm quen luôn.

Anh chàng này nhoẻn miệng cười, má phải có lúm đồng tiền rất duyên. Hàng mày dài rậm, đôi mắt trong veo như ngọc, mũi cao da trắng, mái tóc để bổ luống, chiều cao khá cân đối, ít nhất chỉ thấp hơn Giang Tước Truy một cái trán, mà anh cao 185cm.

Thoạt nhìn, Giang Tước Truy còn suýt nghĩ đây là hung thủ.

Nhưng khi nghe Chu Dạ giới thiệu, người này tên David, là nhà thiết kế thời trang, Giang Tước Truy mới thôi nghi ngờ.

Cách nói chuyện của David rất nhã nhặn, khiêm nhường, từ cách nâng cốc trà, cho đến cách chỉnh lại caravat, tất cả đều ôn nhu lịch sự đến mức tuyệt đối.

Ngay cả khi cáo từ cũng vô cùng trang trọng.

Không phải vì cái chất giọng của David hay, mà là vì cách anh ta dùng từ ngữ, toàn là những từ ngữ văn chương, chim sa cá lượn, rồng bay phượng múa, kết hợp với cử chỉ cơ thể nhịp nhàng uyển chuyển. Giang Tước Truy tâm phục khẩu phục, cách đối nhân xử thế của anh chưa bao giờ nho nhã như thế này, nếu có thì Tần Tịch Duy sẽ kêu anh bị bệnh hoặc trời lát nữa sẽ có bão.

Ánh mắt hòa nhã của David dừng lại trên bộ quần áo của Giang Tước Truy, hai mắt trong chốc lát đã đượm đầy ý cười. Còn với Giang Tước Truy, nó giống như một điệu cười mỉa mai về style ăn mặc của anh.

" Quần áo tôi không đẹp sao? " Giang Tước Truy nhướng mày.

David xua tay cười: " Không phải, chỉ là quần áo của anh màu sắc có hơi lòe loẹt quá cho một người đàn ông nam tính. "

Thì bởi bổn ông đây là gay mà.

Tất nhiên là Giang Tước Truy sẽ không nói thế, anh chỉ cười lấy lệ rồi vỏn vẹn đáp: " Ồ. "

Chu Dạ chống cằm hỏi: " Vậy cậu hẹn tôi ra đây là muốn nói gì? "

" Không có gì, chỉ là muốn bàn về Ma đạo tổ sư một chút, dạo này em đang nghiện phim đó. "

"...." Chu Dạ cạn lời, đồng tính thì thích phim đam mỹ cũng đúng.

Đến mùa quýt năm sau Giang Tước Truy mới tiết lộ hết suy luận ra cho cái tên David không rõ lai lịch kia nghe. Thay vào đó, anh đổi chủ đề.

" Vậy David, anh có thích hoa thanh tú không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC