[ONESHOT]In the heart that skip a beat [yunjae]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

fic này không thuộc về tôi, và cũng chưa đc phép của translator, just wanna share ^^

Author: Sanzo_yah

Translator: Narumi

Beta: em Hye

Title: In the heart that skips a beat.

Pairing/Characters: Yunjae, their dongseangs and family.

Rating: PG

Form: One-shot (3875 words).

Genre: Angst (character death) and fluff, maybe..

Summary: Tình yêu có nhiều loại, và đôi khi, chỉ đến lúc còn quá ít thời gian, hay số phận quá nghiệt ngã, người ta mới có thể hiểu được nó. Tình yêu của người em gái, của người anh trai, của người yêu dấu, người bạn, tình yeu của cha mẹ, của fan, và của Chúa trời.Những tình yêu ấy có trong tim những ai từng trải qua nó, và cho dù có lúc, trái tim có lỡ nhịp, trái tim vẫn không ngừng đập. Đó là tình yêu/

In the heart that skip a beat

Cậu biết, với anh, không gì bằng gia đình.Anh luôn mồm kể về họ mỗi khi ở bên cậu. Khi gặp anh lần đầu tiên cách đây 7 năm, điều hiếm hoi mà cậu biết về anh rằng là anh có cha mẹ và một cô em gái ở Kwangju

Khi anh thổ lộ với cậu, cậu đã cười phá lên và nói rằng mình cũng yêu anh. Và rồi anh đã đưa cậu về nhà, giới thiệu với gia đình với tư cách là một người ‘ không chỉ là bạn’. Cậu vẫn nhớ mẹ anh đã khóc nhiều thế nào và anh đã ôm bà cho đến khi bà nín hẳn. Còn bố anh, ông đã không nói chuyện với anh một lần nào trong suốt 3 tháng sau đó, và chỉ đến khi anh đưa cậu về mong nhận được lời chúc phúc từ cha mẹ, ông mới gật đầu “ Được”

Anh là một đứa con hiếu thảo, người mà cậu còn trân trọng hơn chính bản thân mình.

Một năm ư?

Cậu tự hỏi sao số phận lại quá nghiệt ngã với anh. Khi anh khóc trong vòng tay cậu cái đêm nhận được điện thoại của bố. Em gái anh mắc bệnh, một thứ bệnh mà đến giờ cậu vẫn không biết nó là gì, nhưng qua những lời nói trong làn nước mắt của anh, cậu hiểu, cuộc sống của cô bé sắp bị tước đoạt đi.

“ Con bé còn quá trẻ, tại sao lại vậy chứ, hả Jaejoong?”

Cậu không biết phải trả lời ra sao, chỉ biết ôm anh thật chặt, hôn lên tóc anh và an ủi anh bằng những từ ngữ dịu dàng nhất, dù cậu biết, chúng chẳng thay đổi được điều gì

Anh cười thật tươi, như một thiên thần, ngồi trò chuyện cùng cô bé. Cô bé trông xanh xao, nhưng vẫn thật xinh. Cô bé giống Yunho y hệt, tuy rằng ngoại hình lại là một cô gái, dịu dàng đến mức cậu tự hỏi sao số phận cô bé lại quá bất hạnh thế này.

Cậu vẫn nhớ anh đã cố gạt nước mắt, tự trấn an bản thân, để rồi bước vào phòng bệnh với một nụ cười tươi tắn trên môi, mặc dù trước đấy, khi còn trong xe với cậu, anh đã tỏ ra vô cùng buồn bã và bất lực

“ Em có thích gì không?” Yunho hỏi, thật dịu dàng “ Anh sẽ cho em mọi thứ em muốn”

“ Thật nhá?” cô nghi ngờ “ Kể cả là thứ mà anh thích nhất?”

“ Uhm, mọi thứ”

“ Oppa ah” cô nắm lấy tay anh nhưng lại nhìn cậu, mỉm cười và yêu cầu, giọng nói của cô bé khẽ đến mức cả anh và cậu phải lại gần mới nghe đuơcj

“ Em muốn lấy Jaejoong oppa”

Tim cậu dường như vừa đập trật nhịp.

Mắt anh mở to hơn nữa, nhưng vẫn mỉm cười đáp:

“ Em nghiêm túc đấy chư?” anh hỏi “ Em đừng có đùa với oppa như thế” anh nói, bàn tay vẫn tiếp tục vuốt tóc cô em

“ Em rất nghiêm túc đó”

Cậu biết chắc chắn anh đã nói cho Changmin, Junsu và Yoochun về yêu cầu của cô bé bởi khi cậu bước ra, mọi người đều nhìn chằm chằm cậu. Cậu muốn được nói chuyện riêng với cô bé nên anh đã để cậu lại, và bây giờ, cậu biết cậu thực sự muốn gì

“ Yunho” cậu gọi nhưng anh không đáp, phải để đến lần thứ hai cậu gọi, anh mới đứng dậy.

Anh cười, cậu sẽ không bao giờ có thể quên nụ cười ấy, nụ cười khiến tim cậu lạc nhịp. Anh đứng ngay ngắn trước mặt cậu, chỉ cách có vài inch, đủ để cậu có thể cảm nhận được hơi ấm của anh, làn hơi sưởi ấm cậu hằng đêm, mỗi khi cậu ở cùng anh, cho dù là khi ôm hay khi ân ái.

“ Chúng ta chia tay nhé!” cậu nói, đưa mắt nhìn những đứa em mình, bởi cậu không thể chịu đựng thêm ánh mắt nâu đen xoáy sâu vào tim cậu. Những đứa em của cậu, chúng nhìn cậu, đầy vô cảm. Cậu biết chúng đã chuẩn bị tư tưởng sẵn trước khi nghe cậu trả lời. Chúng cũng biết cậu có thể hi sinh cả thế giới vì hạnh phúc của Yunho, cũng như những gì Yunho sẽ làm vì người anh yêu vậy.

“ Được thôi” anh đáp, lời nói nhẹ đến mức cậu tưởng rằng, đó là lời của gió dành cho cậu

“ Tớ cần gọi cho bố mẹ tớ” cậu bước đi, rời khỏi anh, nhưng cậu vẫn nghe được tiếng tim anh đang đang vỡ ra thành từng mảnh

“ Hyung~” Junsu ôm lấy cậu từ đằng sau, cậu ngã khụỵu xuống sàn bệnh viên, và từ đằng xa nhìn lại, Changmin và Yoochun cũng đang ôm lấy tình yêu của cậu. Anh đang khóc.

Một tháng trôi qua, giờ cậu đang đứng đối diện với vị linh mục. Cậu vẫn nhớ các fan đã phản ứng ra sao, và cho dù cậu muốn giữ bí mật, họ vẫn biết sự thật. Họ chấp nhận điều đó, cho dù trong tận sâu thẳm trái tim mình, họ không muốn vậy. Nhưng vì cậu và vì em gái anh…

Yoochun nhìn cậu cười,những ngón tay đã sẵn sàng rồi. Junsu đứng kế bên cậu ta, còn Changmin đứng sau cậu, nâng chiếc nhẫn cưới lên. Và rồi cánh cửa bật mở

Cậu quay lại, đối diện với cô dâu của mình và anh trai cô

Cô bước thật chậm tới bên cậu, nắm lấy tay anh trai mình, mỉm cười với mọi người trong lễ đường. Gia đình cậu và gia đình cô

Bản nhạc của Yoochun vang lên, câu quay sang cậu ta , cười, nhưng Yoochun lại đang khóc. Junsu đặt tay lên vai cậu.

Cậu quay đi ngay tức khắp, chỉ nhìn cô. Trông cô thật lộng lẫy trong bộ váy cười và bó hoa trên tay.

Cuối cùng cô đến được bên cậu, Yunho nắm tay cô, anh nhìn cậu cười, trao tay cô em mình cho cậu

Mắt cậu và anh nhìn nhau, cậu biết, anh đã khóc suốt từ đên qua đến sang nay. Cậu biết, bởi cậu cũng vậy

“ Tớ trao con bé cho cậu” anh nói rồi quay bước đi

“ Em rất hạnh phúc, bởi anh đã cho em được làm vợ anh” cô nói khi cùng cậu bước từ lễ đường ra ô tô đưa về khách sạn

“ Đừng nói vậy” nói rồi cậu ẵm cô lên, nhưng ngay lập tức, bàn tay anh đặt dưới tay cậu

“ Đừng để con bé ngã” anh nói

“ Không bao giờ, Yunho ạ”

Tim cậu lỡ nhịp khi anh buông tay, cậu buộc phải nhìn thẳng về phía trước, cùng cô gái, giờ là cả thế giới đối với cậu

Cô thật gầy, mỏng manh và yếu đuối

Cô là cả thế giới của Yunho. Và giờ đây, là của cậu.

“ Jaejoong”

Anh gọi cậu ngay khi cậu đinh bước vào phòng. Cậu khép cửa lại,đứng tựa vào cửa và lắng nghe:

“ Uhm” cậu mỉm cười đáp lại, nhận ra anh đang nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu

“ Hãy dịu dàng với con bé nhé, vì là anh cả nên tớ hơi lo lắng~”Anh lắp bắp.

“ Đừng lo, Yunho ah~” cậu nắm lấy tay anh

Cậu ao ước sao có thể ôm và hôn anh như trước đây, mỗi khi anh nhìn cậu với ánh mắt ấy. Cậu ước sao có thể kéo anh vào phòng, nằm lên giường và an ủi anh như trước đây. Cậu ước gì số phận đừng quá nghiệt ngã như vậy, khiến cậu phải nhìn anh- đang cố gắng tìm mục tiêu để sống.

Cậu đang ngồi cạnh vợ mình, ăn sáng cùng gia đình cô, và giờ cũng là gia đình cậu.

Yunho ngồi ngay đối diện cậu, nói chuyện với appa và umma , còn cô nắm chặt tay cậu và thông báo tin mừng:

“ Con đã có thai, được 2 tháng rồi”

Yunho mắc nghẹn, mẹ khóc còn bố chỉ mỉm cười

“ Lạy chúa~” Yunho mừng rỡ, rồi đứng dậy, xin phép ra sau gọi điên cho những người kia

Cậu cũng xin phép theo sau anh

Cậu dừng lại đằng sau, anh không nhận ra sự có mặt của cậu khi quay số và ngồi xuống ghế đẩu mà hồi trước anh và vợ cậu cùng làm.

“ Yoochun ah~” cậu có thể nghe thấy anh đang hét lên “ Em gái tớ có thai rồi, Jaejoong sắp được làm cha rồi!” anh cười, cậu nghe được cả tiếng hét lên vui mừng của Yoochun đầu dây bên kia

“ Anh muốn khóc, Chunnie ah, anh rất hạnh phúc, nhưng sạo lại muốn khóc thế này~” anh chợt nói, dường như tim cậu đang vỡ ra nhìn nhìn anh khóc, tay ôm lấy mặt

“ Yunho ah~”

Câu quàng tay qua vai anh, khẽ cọ mũi lên tóc anh. Đã 3 tháng cậu chưa ôm anh như thế này. Hơi ấm của anh khiến lòng cậu như bình yên trở lại

Cậu nhớ anh. Anh luôn ở trước mặt cậu nhưng cậu vẫn nhớ.

Cậu khẽ giành lấy ống nghe, gác máy dù cậu biết đầu dây bên kia, Yoochun sẽ lo lắng đến chết nhưng không sao, cậu sẽ gọi lại sau

“ Oppa”

Một ai đó cũng đang ôm anh., rồi cô đặt đầu anh ghé lên bụng mình “ Em sắp được làm mẹ” cô khóc, nhưng anh khóc còn nhiều hơn “ dù chỉ là 1 hay 2 tháng thôi nhưng em cũng hạnh phúc rồi, nên oppa đừng khóc nữa nhé”

Cậu cảm nhận được bàn tay anh chạm khẽ tay cậu, khiến cậu mở mắt

Anh đang quỳ bên giường cậu, ngay bên cậu, như anh vẫn làm thế từ 4 tháng trước, khẽ xoa bụng em gái anh, giờ đã là một thai phụ sáu tháng.

“ Buổi sáng tốt lành~” cậu khẽ nói. Anh ở quá gần, gần đến mức cậu có thể cảm thấy mùi hương của anh, mùi hương khiến cậu phải tự kiềm chế bản thân để có thể không siết lấy anh trong vòng tay mình.

“ Càng ngày càng to rôi~” anh nói khi rút tay lại, nhìn cậu “ Nhìn thấy con bé ngủ bên cậu như vậy thật tuyệt~”

Cậu quay sang phía cô, mỉm cười. Cô vẫn thường gối đầu lên vai anh ngủ trước đây, và giờ cậu đ ã thay thế vị trí của anh.

“ Tớ đi siêu thị cùng umma, appa sắp xuống nhà rồi, nếu con bé cần gì thì gọi báo cho tớ nhé”

“ Được thôi~” Cậu cười đáp

Đã 7 tháng trôi qua, càng ngày cậu càng yêu anh nhiều hơn

Cậu cũng yêu cả người phụ nữ bên cạnh cậu. Bởi không quá khó để yêu cô.

Cậu bước ra mở cửa phòng, biết chắc anh đang đứng ngoài đó

Anh luôn muốn quan tâm đến cô, bởi thời gian càng ngày càng trôi qua thật nhanh.

“ Con bé đâu rồi?” anh hỏi khi nhận ra cô không nằm trên giường

“ Cô ấy tự nhiên muốn được ngủ cùng bố mẹ~” cậu nhận ra anh đang run “ Yunho, cô ấy vẫn ổn” câu đưa tay nắm lấy tay anh, chúng vẫn đang run lên trong tay cậu

Cậu kéo anh vào phòng, nhưng vẫn để cửa mở để anh khỏi cảm thấy ngượng ngập khi ở một mình bên cậu, để anh ngồi xuống chiếc sofa trong phòng

“ Jaejoong”

“ Tớ sẽ không đi xa hơn đâu, tớ hứa, dù sao tớ cũng là em rể của cậu” cậu nói khi thấy anh đang run lên trong lòng cậu. Cậu ôm anh chặt hơn, khẽ vuốt tóc anh, tim cậu tan nát khi biết rằng anh đang khóc

Đằng sau những nụ cười anh vẫn cố thế hiện ra trước mặt cậu và gia đình mình, khi mà định mệnh buộc cậu phải rời xa anh, và cả em gái anh, những giọt nước mắt ấy cũng là điều dễ hiểu

“ Cô ấy rất hạnh phúc, cô ấy tỏa sáng như mặt trời vậy “ Cậu cố an ủi anh

“ Con bé là mặt trời, nhưng nó chỉ đang cố tỏ ra hạnh phúc thôi, Jae ah”

“ Cô ấy sợ, Yunho ah, còn nếu cô ấy cố tỏ ra hạnh phúc, đó là bởi cô ấy muốn cậu được hạnh phúc~”

Anh không nói gì, nhưng dường như anh đã cảm thấy khá hơn, anh dựa đầu lên ngực cậu, thở đều đều rồi ngủ như một đứa trẻ.

Người yêu của cậu.

Anh vẫn thế, cậu biết.. Rồi cậu cũng thiếp đi, bên cạnh anh đến tận sáng hôm sau, khi có ai đó đang gọi cậu

“ Đừng oppa, anh sẽ làm anh ấy tỉnh giấc mất”

“ Anh đâu có định xoay người đâu “ cậu cười nhẹ khi cô khẽ xoa đầu anh trai mình

“ Chẳng phải anh ấy luôn dậy rất sớm để ngắm em ngủ hay sao?”

“ Ồ, em biết ah?”

“ Em biết chứ, cảm thấy anh anh ấy tr ê n bụng em “ cô cười, nhưng ngay sau đó lại khóc

“ Đừng, em yêu, em sẽ làm cậu ấy thức mất”

“ Chắc hẳn anh ấy rất buồn, những anh ấy chưa hề khóc trước mặt em sau khi em nói anh ấy đừng khóc, anh ấy có khóc trước mặt anh không?”

Cậu khẽ lau nước mắt cho cô, kéo cô xuống nằm lên ngực anh, rồi ôm lấy cả hai

Và giây phút sau đó, tay anh vòng qua ôm lấy cô, cậu nhận ra tim mình lại vừa lỡ nhịp

***

“ Thở đi~ đừng cố đẩy ra~” cậu nói bên tai cô, trong khi tay cô nắm lấy tay cậu và mẹ, còn Yunho đang nắm chặt lấy tay kia của bà, c ùng cầu nguyện

“ Oppa, đau quá~”

“ Thả lỏng đi, nào~ thở đi~” anh nói

Cậu khẽ hôn lên tay cô, hi vọng có thể truyền cho cô một chút sức mạnh

Và sau đó, cậu nghe thấy tiếng khóc của đứa bé. Con của cậu.

“ Chúa ơi, Jaejoong, cậu được làm bố rồi~” anh nói, đôi mắt vẫn ngập đầy nước “ Tớ là bác rồi~ umma, mẹ trở thành bà rồi~ appa, bố được là ông rồi~”

“ Là một bé trai~” bác sĩ nói khi đưa đứa bé cho một người y tá cạnh đó

Yunho ngã xuống giường, cả người anh đang run lên. Mẹ đang khóc còn bố ôm lấy cậu,khóc bên vai cậu.

Nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống từ khóe mắt cậu

“~ và một em bé nữa”

Cậu nhìn thấy đầu anh ngẩng lên, còn cô chỉ mỉm cười.

“ Không thể tin được là em lại sinh đôi” Yunho nói với Jihye

“ Em có 2 đứa con, em nói với anh không cần phải đi siêu âm vì em muốn gây ngạc nhiên” cô cười

“ Cậu thật tuyệt” anh nói với cậu khi hôn hai hài nhi trên tay cô

“ Em tưởng anh phải biết chứ, hai người từng làm chuyện đó rồi mà”

Căn phòng rơi vào im lặng, cậu khẽ liếc nhìn anh trong khi anh cố tránh ánh mắt của cậu

“ Oppa, anh còn yêu anh ấy không?”

“ Em cảm thấy ổn không?” Anh lảng tránh câu hỏi, khẽ ấn nhẹ lên trán cô

“ Nói cho em nghe, anh còn yêu anh ấy không?”

Cậu cúi gầm mặt xuống, chợt thấy sợ phải nghe câu trả lời của anh

“ Anh sẽ cho em câu trả lời em muốn nghe nhất”

“ Nhưng em muốn biết sự thật” Cô ôm chặt hai đứa bé vào lòng “ nếu anh trả lời thành thực, em có quà cho anh đấy”

Cô khóc, Yunho đưa tay lau nước mắt cho cô

“ Sao em phải làm thế?” anh vuốt nhẹ lên má em gái mình “Anh yêu em, em biết mà~” rồi anh hôn lên trán cô “ Anh yêu em hơn cả bản thân anh, anh có thể cho em mọi thứ~”

“ Em biết”

“ Nếu thế, đừng khóc nữa, mặt bọn trẻ ướt hết rồi kìa, vì nước mắt của em đấy”

“ Em đã đưa lại nhật kí của em cho appa, bố luôn muốn đọc chúng từ khi em bắt đầu viết đến giờ, còn umma không muốn gì cả, vậy nên em đã trao cho mẹ tình yêu của em từ thiên đường”

“ Đừng nói vậy”

“ Cho nên, em tự hỏi, em có thể cho oppa cái gì đây”

“ Không gì cả, để anh trao cho em tất cả, em là em gái bé nhỏ của anh”

“ Nhưng em sắp chết rồi”

“ Đừng” Yunho run lên, đưa tay ôm lấy mặt “ Em làm ơn, đừng nói vậy” anh vội lau đi nước mắt, mỉm cười với cô “ Đừng nói thế, con em sẽ buồn đấy”

“ Nhưng oppa, thật sự là em sắp chết rồi” cô khóc, nhưng r ồi lại c ười “ nhưng em rất vui, bởi khi chết, em đã có mọi thứ em muốn, vậy nên anh phải hạnh phúc vì em nhé” cô ngừng nói “ Anh sẽ hạnh phúc chứ, vì em?”

“ Erm~”

“ Oppa, hứa với em rằng sau khi em ra đi, anh sẽ không quá đau buồn nhé, em đã kết hôn cùng Jaejoong oppa và có những đứa con của anh ấy” cô nhìn cậu cười, cậu đáp lại bằng cách xoa đầu nhứng đứa con của cậu “ Em đã nói với appa và umma em yêu họ nhiều thế nào. Anh có nghĩ là Chúa trời rất thương em không? Ngài đã cho em biết khi nào em sẽ ra đi, để em có thể có được mọi thứ em muốn”

Yunho gật đầu “ Anh sẽ hạnh phúc, vì em” cuối cùng anh cũng nói ra đư ợc điều đó, nước mắt vẫn không ngừng rơi

“ Em và Jaejoong oppa chưa bao giờ làm chuyện ấy, em trả Jaejoong oppa lại cho anh, nguyên vẹn như khi em lấy anh ấy vậy”

Cậu nhận ra, anh bàng hoàng khi nghe cô nói

“ Và em trao chúng cho anh…” cô chuyền hai đứa trẻ vào lòng anh

“ Bởi anh luôn muốn có một gia đình” cô cười, khẽ gạt nước mắt nói tiếp “ Cũng như oppa~ em muốn cho anh mọi thứ~”

“ Jaejoong oppa, anh sẽ lấy em nhé?”

“ Có thật em yêu anh đến mức ấy không?”

“ Em chỉ còn sống được một năm nữa thôi, em muốn tất cả mơ ước của em đều thành hiện thực”

Cậu khóc, khóc bởi cô quá mạnh mẽ khi nói về cái chết đơn giản như vậy

“ Em đã thích anh ngay từ lúc em xem bìa album, nhưng em yêu anh khi oppa đưa anh về, trông anh rất đáng yêu khi cười ấy. Khi oppa giới thiệu anh với em trong tư cách là người yêu của anh ấy, em đã nhìn trộm hai người hôn nhau sau vườn và em nhận ra, anh sẽ không thể yêu em nên em từ bỏ” cô ngượng nghịu cười, cậu thấy dường như mặt cậu đang đỏ bừng lên “và rồi em nhận ra em thích nhìn anh và oppa ở bên nhau, em yêu cái cách oppa lén lút nắm tay anh dưới gầm bàn, khi oppa lén liếc nhìn anh lúc anh cố gắng thuyết phục appa” cô cuời, nhưng nước mắt đang rơi “ và em đã ước, ước gì em có thể sống lâu hơn để chứng kiến oppa hạnh phúc như thế” cậu lau nước mắt cho cô, nắm lấy tay cô bé” Em rất muốn nói với ba mẹ rằng em yêu họ, em muốn là một đứa con ngoan, và em muốn kết hôn với anh bởi em luốn có mơ ước là được thành thân trong nhà thờ gần nhà” cô vẫn mỉm cười trong làn nước mắt “ Và em muốn mang đến cho Yunho oppa những đứa con, những đứa con của anh~”

Tim cậu như ngừng đập.

“ Và em cũng muốn, được ra đi khi còn con gái”

Cậu đặt bó hoa hồng trắng lên mộ cô, mặc dù trên đó đã có rất nhiều hoa

Cậu đọc dòng chữ khắc trên mộ, mỉm cười

“ Kim/ Jung Jihye”

“ Em biết không, mỗi lần tim anh đập lỡ nhịp, đó là bởi nó đang nhớ đến em” cậu nói, và cậu cũng biết cô sẽ rất vui khi nghe điều đó.

“ Em thấy rồi nhé, anh nhìn chằm chằm lên môi oppa khi oppa ăn kem” cô nháy mắt với cậu

“ Anh không có”

“ Có thật là rất khó để kiềm chế không hôn anh ấy không?”

Cậu im lặng không nói gì. Cô lại cười

Cho dù bệnh tật và cái thai trong bụng khiến cô trở nên xanh xao, cô chưa bao giờ ngừng cười “ Thật tốt là em mang thai ngay lần cấy đầu tiên, em ghét phải làm thêm~” cô nhíu mày “ Và em thật sự mong sẽ là sinh đôi”

“ Tinh trùng của anh rất khỏe đấy”

“Eww~” cô cười “ Jaejoong oppa, anh với oppa đã bao giờ làm chuyện đó chưa?”

“ Em không cần biết~”

“ Chắc chắn anh nằm dưới, đúng không?”

“ Thôi nào, đứa bé đang nghe đấy~”

“ Anh ấy tuyệt chứ?”

“ Thôi nào~”

“ Em giống em gái anh hơn là vợ đấy, trả lời em đi~”

“ Đúng là…, em giống hệt cậu ấy”

“ Trả lời đi!”

“ Cậu ấy… được”

“ Được á?”

“ Cậu ấy rất tuyệt”

“Aww~”

“ Em đúng là rất giống cậu ấy” cậu đỏ mặt “ luôn khiến anh ngượng”

“ Anh chắn chắn rất yêu anh ấy, đến mức chịu hi sinh vì em cơ mà…” cô nói khẽ

Cậu quay lại nhìn thẳng vào mắt cô

“ Đây không phải là hi sinh, mà là giúp em hoàn thành mơ ước, vì anh cũng yêu em, rất yêu em~” cậu nói, hi vọng những từ ấy có thể in sâu trong lòng cô, bởi cậu đang nói sự thật

Khi Yunho gới thiệu cô cho cậu, cậu biết mình sẽ yêu cô như Yunho yêu cô vậy. Cô đã là em gái cậu ngay từ lúc cậu trở thành của anh. Bởi cậu biết, khoảnh khắc ấy, linh hồn cậu đã gắn liền với Yunho

Mọi thứ của Yunho đều là của cậu.

“ Em yêu anh, oppa. Em cũng yêu cả Yunho oppa nữa~” nước mắt chảy dài trên má cô “ Anh ấy là bức tường của cả gia đình , anh ấy là anh trai duy nhất của em” cô nấc lên “ Khi em ra đi, anh nhớ luôn hôn anh ấy, đừng để anh ấy cảm thấy thiếu thốn tình cảm bởi trong một năm em lấy anh, anh ấy đã trao anh cho em mà không cần đắn đo, anh ấy yêu em nhiều như em yêu anh ấy vậy. Em rất yêu anh ấy, yêu appa, yêu umma nữa ~”

“ Anh biết~”

Cậu trở lại với thực tại khi Yunho lại gần nắm tay cậu, rồi quỳ xuống đặt một bông hồng đỏ lên mộ

“Thật là, fan của chúng ta làm phiền con bé nhiều quá, chắc nó rất vui đấy, nó vốn rất yêu hoa mà”

Cô ấy yêu cậu nhiều hơn.

“ Bọn trẻ đang ngủ trong xe với appa và umma, chúng ta nên quay lại để bố mẹ có thể ra đây”

“ Uhm”

“Cậu quay lại trước nhé, Jae yêu”

“ Được rồi” cậu ôm và hôn anh, thật dịu dàng. Cậu muốn cô nhìn thấy cảnh này, khung cảnh mà cô yêu thích “ Tớ đợi câu trong xe nhé~”

Cậu quay bước đi, nhưng lại dừng lại, cậu nhìn thấy anh ngồi bệt xuống đất, rồi nhặt một bông hoa, đặt chúng lên bia mộ.

“ Jihye, 2 năm rồi em chưa thèm nói chuyện với anh”

“ Là sinh đôi đấy” cô nói khẽ với cậu

“ Sao em biết?”

“ Em cảm nhận được, là một trai một gái”

“ Nếu em đã nghĩ vậy”

“ Bé gái sẽ giống Jaejoong oppa, bé trai sẽ giống Yunho oppa~”

“ Rồi rồi~” cậu đáp, cô đang ngồi bên cậu, ăn bữa sáng và thích thú ngắm cảnh Yunho đào một cái hố thật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC