Promate

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Sẽ không có nàng Lọ Lem nào bỗng chốc trở thành giai nhân, bước ra từ câu chuyện cổ tích mà ta vẫn thường nghe. Bởi ở Le Bal, mỗi thiếu nữ đã là một nàng công chúa, hoặc sẽ là một nhà lãnh đạo tài ba của tương lai.

__________________________

Cinderella - nàng công chúa xinh đẹp, tốt bụng nhưng số phận đáng thương. Nàng từng có một gia đình hạnh phúc, cho đến khi mẹ nàng mất, cha nàng tái giá với một người phụ nữ khác, người phụ nữ ấy có hai đứa con riêng. Khi cha qua đời, mẹ kế coi Cinderella như kẻ tôi tớ trong nhà, hành hạ, mắng chửi và đối xử bất công với nàng.

Và đến ngày kia, nhà vua tổ chức dạ hội để chọn vợ cho hoàng tử. Nhờ sự giúp đỡ của bà tiên đỡ đầu, Cinderella đến buổi dạ hội với bộ váy lung linh và tuyệt đẹp, nàng bỗng chốc trở thành một cô công chúa mĩ lệ.

Chàng hoàng tử đã khiêu vũ với nàng cho đến khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm. Cinderella bỏ chạy và đánh rơi chiếc giày thủy tinh. Sau 12 giờ đêm, phép màu biến mất, nàng trở về thân phận cô gái nghèo khổ và rách rưới. Đến cuối cùng, chàng hoàng tử đã tìm ra Cinderella.

Câu chuyện kết thúc có hậu như bao cổ tích khác, hoàng tử và Cinderella cưới nhau, và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Đáng tiếc, đó chỉ là câu chuyện cổ tích. Sẽ chẳng có con vịt nào có thể hóa thành thiên nga chỉ với một chiếc giày.

'Cốc' 'Cốc'

"Công chúa Mary, sắp đến giờ dự tiệc rồi."

Người phụ nữ mở cửa, bà chậm rãi bước đến gần giường nơi em đang ngồi, cúi đầu nhắc nhở.

"Vâng."

Em đóng cuốn truyện còn đang đọc dở trên tay, đưa đôi chân chạm xuống sàn. Người phụ nữ quay lưng và biến mất sau cánh cửa.

Em ngồi trước bàn trang điểm, ngắm mình trong gương. Nắng chiều xuyên qua cửa sổ, rơi lên mái tóc em, từng lọn tóc màu nâu sồi rũ trên đôi vai trắng trẻo. Em cầm chiếc lược nhỏ, để từng chiếc răng lược lướt qua sợi tóc mềm. Khẽ cầm lọn tóc vừa chải, em vân vê nó rồi nghĩ xa xăm.

Mãi cho đến khi tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, kéo em ra khỏi mớ suy nghĩ trong đầu.

"Công chúa Mary à, xe đã đến rồi."

Tiếng người phụ nữ lúc nãy vọng qua cửa có chút vội vã.

"Ra ngay ạ."

Em đứng dậy, cầm váy lên rồi lại nhìn vào gương một lần nữa. Hôm nay, em khoác trên mình chiếc crinoline màu xanh dương, chân mang đôi cao gót làm bằng pha lê. Nở nụ cười tươi rói, em hài lòng với dung mạo của bản thân.

Một "Cinderella" đầy diễm lệ.

...

Băng qua những hành lang dài của tòa cung điện, em bước theo sau người phụ nữ. Túm lấy chiếc váy cồng kềnh, cố gắng đi thật nhanh để theo kịp bước chân của bà như sợ bị bỏ lại phía sau.

Nếu để người ngoài biết được rằng, công chúa Mary bị lạc đường trong chính ngôi nhà của mình thì thật nhục nhã làm sao. Mary bé nhỏ từng ước có một ngôi nhà nhỏ trên một thảo nguyên rộng lớn, như vậy em sẽ không sợ bị lạc đường nữa.

Đang mải chìm trong suy nghĩ của mình, em đâm sầm vào lưng người phụ nữ. Cú va chạm này khiến mũi em có chút đau, em lấy tay xoa xoa lên cái mũi nhỏ của mình.

"Ôi ta xin lỗi công chúa Mary."

Người phụ nữ hơi giật mình, cúi xuống nhìn Mary, bàn tay có chút vụng về chạm lên gương mặt hơi đỏ của em do cú va chạm vừa nãy.

"Không sao đâu ạ."

Em lắc đầu tỏ vẻ không sao rồi leo lên xe ngựa đã mở cửa sẵn. Khi đã yên vị trong xe, em ngó qua cửa kính vẫy tay với người phụ nữ.

Chiếc xe ngựa bắt đầu chạy theo con đường đất đá phía trước, mỗi chuyển động của cỗ xe đều vang tiếng lộc cộc, khiến người ngồi bên trong cũng xóc nảy theo.

Mary nhìn sắc trời đỏ rực phía cuối chân trời qua cửa kính. Hoàng hôn hôm nay thật đẹp. Em thích nhìn bầu trời lúc cuối chiều, nó khiến lòng em thấy bình yên...nhưng cũng thật cô đơn. Mary muốn có người cùng em ngắm hoàng hôn trên sông Thames, đi một vòng hết London cùng em vào mùa đông. Và có lẽ đêm dạ hội hôm nay, em sẽ tìm thấy người ấy, tìm được dấu yêu của đời em.

Chiếc xe ngựa cứ lăn bánh, kéo theo những suy nghĩ mộng mơ của em đến cung điện William.

...

Le Bal - dạ vũ hoàng gia được tổ chức vào tháng 11 hàng năm. Chỉ có giới quý tộc cao và người của hoàng gia mới được tham dự. Dạ tiệc này dành cho những thiếu nữ từ 14-20 tuổi, tìm kiếm tình yêu của mình. Mary cũng không ngoại lệ.

Cỗ xe ngựa của em vừa dừng lại trước cổng cung điện William, đã có thị vệ chờ sẵn ở đó, mở cửa cho em. Mary cùng đoàn người bước lên cầu thang tiến vào cung điện.

Các quý bà, quý cô đều lộng lẫy trong những bộ cánh xinh đẹp, bước đi thanh lịch, nụ cười duyên dáng. Những quý ông diện trên mình những bộ suit sang trọng, cử chỉ lịch thiệp. Tất cả đều là những tài tử giai nhân.

Le Bal không có chỗ cho những quý tộc thấp, càng không có chỗ cho những tầng lớp trung lưu hay hạ lưu. Vậy nên sẽ chẳng có cô Lọ Lem nào được may mắn bước chân vào buổi dạ tiệc này. Bởi mỗi thiếu nữ xuất hiện ở Le Bel đều đã là một nàng công chúa, hoặc có khi là hơn cả một công chúa.

Mary đi qua các hành lang, theo dòng người tìm tới phòng khiêu vũ. Nơi đây vô cùng xa hoa, mang một vẻ cổ điển thơ mộng với tông cam vàng. Trên trần nhà treo dày đặc đèn trùm pha lê. Mỗi món trang trí đều được chạm khắc hoàn toàn bằng pha lê.

...

Dạ tiệc bắt đầu.

Các âm thanh của nhạc cụ hòa với nhau bởi bàn tay của những người nhạc công, tạo thành bản nhạc giao hưởng du dương lan tỏa khắp căn phòng.

Tiếng leng keng của những ly rượu va vào nhau. Dường như hôm nay, tâm trạng họ đều vui vẻ.

Mary đứng gần cửa sổ, lặng lẽ nhìn lên bầu trời đầy sao. Em không thích dạ hội, nó khiến em mệt mỏi. Những bữa tiệc của giới thượng lưu dường như muốn hút cạn sinh lực của em.

Và đây cũng là lần đầu tiên em tham gia Le Bal. Trái với những mong đợi của Mary, em đã nghĩ ở buổi dạ tiệc này, em sẽ tìm được tình yêu của mình và nhảy một điệu với người ấy như cha mẹ em đã từng.

Nhưng em đã lầm.

Nơi này thật nhàm chán.

Khi em vẫn còn đang mải mê giương đôi mắt xanh lam trong vắt ngắm nhìn bầu trời đêm, đã có một người ngồi trên cao, thu hết dáng vẻ yêu kiều của em vào trong tầm mắt.

Em như một đóa hoa nhỏ, đứng giữa muôn vàn loài hoa sặc sỡ. Nhưng điều đó cũng chẳng thể khiến đóa hoa nhỏ ấy chìm xuống, trái lại còn nổi bật vô cùng. Một đóa hoa xinh đẹp khiến người khác phải ngoái lại nhìn mà đem lòng yêu hoa.

"Cinderella à, nàng có muốn cùng ta khiêu vũ hết đêm nay không?"

Em nhìn về phía người vừa cất tiếng. Chàng trai ấy hơi cúi người, vươn tay về phía em. Em chưa từng gặp người này trước đây.

Chàng trai này thật sự rất đẹp, một dung mạo đẹp như tạc tượng. Và thật không ngoa khi nói rằng chàng chính là bản người thật của bức tượng David do danh họa Michelangelo tạo nên.

"Ta là Henry William, còn nàng?"

Hoàng tử Henry, con trai út của hoàng thất William. Chàng là người đã khiến bao trái tim của thiếu nữ phải rung động. Bất cứ cô gái nào trong căn phòng này cũng mong muốn được một lần cầm tay và khiêu vũ cùng chàng. Thậm chí là làm vợ của chàng. Và Mary lại may mắn được hoàng tử mời khiêu vũ. Xem ra nơi này không còn nhàm chán nữa rồi.

"Vâng."

"Em là Mary, hoặc ngài có thể gọi em là Cinderella."

Em cười tinh nghịch, đặt bàn tay của mình lên tay chàng.

Chàng một tay nắm lấy tay em, một tay đặt sau eo, hòa với tiếng nhạc cùng nhảy một điệu.

Trước những con mắt ngưỡng mộ, cũng như ghen tị của các cô gái xung quanh, em và chàng, tay trong tay, mặt đối mặt. Từng bước chân như cuốn theo tiếng nhạc.

Chàng đã hoàn toàn chìm đắm vào biển trời trong veo của đôi mắt em. Từ hai kẻ xa lạ, bỗng chốc cùng nhịp đập, em có thể thấy trong mắt chàng chỉ toàn hình bóng em và trong mắt em cũng chỉ còn hình bóng chàng. Tựa như chìm vào thế giới riêng, chỉ mình hai ta, em và chàng.

Theo từng chuyển động, chiếc crinoline cũng nhảy múa theo rồi xòe ra như đóa hoa khiến em càng trông rực rỡ.

Và khi bản nhạc gần đến hồi kết, chàng cúi xuống, ghé sát tai em thủ thỉ.

"Sắp 12 giờ đêm rồi, nàng đừng bỏ ta nhé Cinderella."

Tiếng đồng hồ vừa điểm 12 giờ, cùng lúc tiếng nhạc vừa dứt, chàng ôm lấy eo em, ngả người cả hai ra sau, đôi tay em choàng lấy cổ chàng làm điểm tựa. Và rồi em vươn lên, đặt lên môi chàng một nụ hôn phớt qua như cánh hoa khẽ đậu lên mặt hồ.

"Em sẽ là Cinderella, còn ngài sẽ là hoàng tử của lòng em."

Mary cười tươi, nụ cười đã khiến cho trái tim của chàng hoàng tử nọ bỗng nở rộ. Cái rung động đầu tiên khiến chàng bất giác đỏ mặt, hai vệt hồng xuất hiện trên má. Kể từ đó chàng hoàng tử đã biết tương tư.

Em tách ra khỏi cái ôm của chàng rồi đan tay hai người vào nhau, rời khỏi phòng khiêu vũ.

"Em không chắc chúng ta có thể hạnh phúc mãi mãi về sau. Nhưng em chắc rằng, hiện tại, ngay bây giờ, em sẽ là cô gái hạnh phúc nhất."

Mary - nàng thơ của lòng ta, em đã đánh cắp trái tim ta mất rồi. Vậy nên quãng đời về sau, em phải chịu trách nhiệm giữ lấy trái tim ta đấy nhé.

Kể từ khoảnh khắc chàng hoàng tử nhìn thấy em, chàng đã rơi vào bể tình của em và nguyện yêu em đến suốt đời.

Cho đến khi tất cả lụi tàn,

Ta vẫn sẽ yêu em cho đến khi cái chết.

_____________________

*) Crinoline: một loại váy lót có cấu trúc hoặc cứng được thiết kế để giữ váy của phụ nữ, phổ biến vào nhiều thời điểm khác nhau kể từ giữa thế kỷ 19. Ban đầu, crinoline mô tả một loại vải cứng làm từ lông đuôi ngựa và bông hoặc vải lanh được sử dụng để làm áo lót và làm lớp lót váy.

*) Le Bal: Le Bal des debutantes, được tổ chức tại Paris vào tháng 11 hàng năm, gần dịp Lễ Tạ ơn. Hai mươi thiếu nữ xinh đẹp nhất, giàu có nhất và hẳn nhiên có trí thức và đầy tham vọng, được Ophélie Renouard - nhà sáng lập ra sự kiện Le Bal, đặc biệt mời tham dự vũ hội sau quá trình tuyển chọn gắt gao.

Năm 1992, Ophélie Reounard cải tiến lại kiểu tiệc ra mắt truyền thống này và nâng lên thành một hình thức dạ tiệc đẳng cấp chỉ dành riêng cho những khách mời đảm bảo hội đủ ba yếu tố: nhan sắc, trí tuệ và các hoạt động xã hội. Bà đặt tên cho sự kiện mang phong cách hoàng gia này là "Le Bal", kèm theo nhiều ý nghĩa thiện nguyện đáng trân trọng khác chứ không đơn thuần chỉ là một buổi khiêu vũ và ra mắt giới nhà giàu của các thiếu nữ.

"Le Bal" trong truyện đã được lấy cảm hứng theo dạ tiệc này và được thay đổi một vài hình thức để phù hợp với bối cảnh truyện.

*) Tượng David: một bức tượng do Michelangelo điêu khắc từ năm 1501 đến 1504, là một kiệt tác của nghệ thuật điêu khắc thời Phục Hưng và là một trong hai tác phẩm điêu khắc vĩ đại nhất của Michelangelo ( cùng với Pietà ). Riêng tượng David hầu như chắc chắn giữ danh hiệu bức tượng được công nhận nhất trong lịch sử nghệ thuật. Bức tượng này đã được xem như là một biểu tượng của vẻ đẹp con người trẻ trung và sức mạnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net