2. Chàng trai vai rộng của miền đất Gwacheon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
gì cả.

Dù thế thì đâu đó trong lòng vẫn thoảng qua mong muốn 'bị' khám phá.

"Vậy sao..." chỉ vỏn vẹn hai chữ, nhưng sao vụt vào tai Seok Jin lại mang theo sắc thái thấu hiểu, như thể đang rất kiên nhẫn chờ đợi anh thật lòng giãi bày chính anh, như đang dịu dàng ôm lấy anh và nói, một mình đủ rồi, anh không một mình...

Một khoảng im lặng kéo tới.

Jin trấn giữ cho cơ thể mình không run lên, vô thức cúi đầu che giấu vành mắt đỏ ửng cũng đang cố bao che cho những nhịp xao động bên trong đồng tử đen láy, Kim Seok Jin chính là đang sợ. Sợ khi bất ngờ đối mặt với sáu con người không quen cũng chẳng biết. Sợ khi anh mơ hồ cảm nhận được ánh nhìn xuyên thấu qua cuộc đối thoại chưa nhiều nhưng lại rất sâu kia. Sợ khi anh càng cố tỏ ra bình tĩnh lại như có tật giật mình mà phô hết bản thân ra ngoài.

Sợ, khi những gì anh muốn lãng quên, lại đang bị những người lạ lại chẳng lạ tóm chặt và giữ nó lại với ánh sáng, để nó nguyên vẹn mà hiện ra. Mặt tối trong anh.

"Jin hyung" Min Yoongi bất ngờ gọi khiến Seok Jin bất an rùng mình, nhưng sau đó anh không tiếp tục căng thẳng nữa, trái tim không còn bùm bụp những nhịp run rẩy, trong lòng cũng lắng lại bình yên đến bất ngờ, tựa như từ lâu vốn đã luôn trông đợi ai đó cất tiếng gọi mình.

"Em biết anh đang nghĩ gì. Suốt một năm nay, chúng em chỉ muốn anh hiểu điều này. Đừng sợ... con người chúng ta ai cũng có mặt tối ở bên trong mình, đó có thể là ghét bỏ, căm thù, hay thậm chí là sợ hãi. Nhưng anh à, anh cũng là con người mà... đâu ai ép anh không được có những khoảng lắng cho riêng mình đâu"

Seok Jin định nói, cậu thì biết gì chứ, nhưng cuối cùng thế nào lại không dám lên tiếng. Tiếp tục vùi mình vào khoảng trống của riêng anh, chỉ ước mình hóa hư vô để không phải nghe thêm bất cứ điều gì.

"Jin à, đừng trốn tránh" không phải là giọng của người ngồi cạnh nữa, giọng nói trầm với chất âm khác lần này vang trên đỉnh đầu Seok Jin. Là giọng của Kim Nam Joon.

Tách!

Bông lệ đẫm nhiệt không báo trước mà trượt dài khỏi quỹ đạo điều khiển của tuyến lệ, nhẹ bẫng buông mình vào thinh không. Kim Seok Jin ấy vậy mà lại khóc, dù chỉ rơi đúng một giọt nước mắt, nhưng cổ họng anh lại nghẹn đắng những xót xa, vành mắt đau rát những xúc cảm cay cay truyền tới từ sống mũi, hai vai khẽ run.

Suốt bao năm qua luôn tự ép mình mang tới nụ cười, chưa một lần buông bỏ lớp áo vui tươi và lạc quan xuống. Vậy mà chỉ trong một khắc, chỉ qua vài ba từ của một người mới quen còn chưa tới một giờ đồng hồ lại có thể xót xa đến thế này.

Có lẽ, sâu trong tâm khảm anh đã chờ đợi một ai đó, đến bên và nói với anh như vậy

Từ ngày đầu biết đến và làm quen với năng lực của mình, cho tới khi tiếp đón những vị khách đầu tiên vào cửa tiệm, Kim Seok Jin vẫn luôn nghĩ: Sứ mệnh của anh chính là như thế, sinh ra đã mang trong mình nhiệm vụ như vậy, tất cả, là nhiệm vụ. Nhận được món quà đặc biệt này từ số phận, anh phải làm gì đó thật xứng đáng. Mang tới cho nhân gian hạnh phúc họ xứng đáng có được, xoa dịu tâm hồn và nỗi niềm của mọi người, để họ có thể sống an yên không một điều vướng bận. Chẳng có gì là quá khó.

Có điều, anh chưa bao giờ nhận ra - hoặc cũng có thể là đang tận lực né tránh hiện thực, rằng bản thân anh cũng đang khát cầu một phép màu.

Anh hằng ngày, mỗi giờ mỗi khắc chứng kiến màu đen u tối giằng xé và tham lam xâm chiếm từng cánh bướm anh yêu thương. Anh mỗi đêm một mình chịu đựng những cơn đau vô cớ ập xuống như một hình phạt oan ức. Anh không một lời than trách, cứ thế duy trì nụ cười đem đến cảm giác bình yên dù nỗi sợ đang núp sâu dưới đáy lòng và dày vò anh ngày một mạnh mẽ. Anh cầu chúc mọi người hạnh phúc rồi ôm về trong tay những chiếc gai nhọn họ bỏ lại, cô độc gặm nhấm nỗi đau từ vết thương lòng bị đâm đến rỉ máu thương tâm. Anh đánh liều cả tương lai và sinh mạng của mình để nụ cười được vẽ lên những khuôn mặt tươi tắn ngoài kia.

Cuối cùng đôi lần thổn thức tự hỏi trong nỗi sợ bản thân mình quá ích kỉ, rằng: Anh đánh đổi nhiều như thế, nhưng rồi ai thấu hiểu và bảo vệ cho anh?

"Tôi không oán giận hay trách móc, tôi sẵn sàng giúp đỡ mọi người và lắng nghe câu chuyện của họ. Nhưng tại sao...? Điều tôi làm sai trái sao? Tội lỗi sao? Vì cái gì lại phải đổi về... Tôi lắng nghe người khác, nhưng rồi ai có thể ngồi xuống trao tôi chút quan tâm và nghe tôi nói? Tôi thương cảm cho cơn đau của người khác, nhưng rồi ai có thể lau đi nước mắt và xua đi bóng tối đang tàn nhẫn ăn mòn tôi? Tôi tạo ra con đường thẳng tắp cho những người ngồi trên những chiếc xe chao đảo bước chạy, nhưng rồi... con đường của tôi vỡ ngược dần?"

"Tôi còn chưa tới ba mươi, tôi có quyền được sống. Tôi còn muốn được một lần cắt bánh sinh nhật dưới những làn tuyết đầu mùa, thời điểm này đâu đã có tuyết. Tôi còn nhiều điều chưa thể làm, vì cái gì, có quyền gì... lại tước đi sinh mạng của tôi?"

Kim Seok Jin chậm rãi nói ra từng dòng tâm sự bị chôn vùi tận đáy lòng bấy lâu nay, dù cho giọng nói vẫn toát lên nét trầm tĩnh, hạt ngọc đen láy lại không ngừng nhấp nhô những bất ổn cảm xúc.

Park Jimin cong đôi mắt xuyến của mình, cánh môi nhỏ mãn nguyện mím lại trong niềm vui sướng, cậu nắm chặt lấy đôi tay người bạn đồng trang đồng lứa đang đứng cạnh mình, day day nơi các khớp ngón rồi vòng thêm một vòng siết, đan lấy từng kẽ hở giữa hai bàn tay. Rồi cậu nhóc nhẹ giọng nói:

"Thật may quá... Cuối cùng anh cũng chịu tâm sự cùng tụi em. Em cứ tưởng... mọi chuyện sẽ cứ vậy kết thúc trong tuyệt vọng. Jinie hyung, không cần phải nhớ ra tụi em là ai, chỉ cần biết, dù là một năm, hay thêm một năm nữa, tụi em vẫn ở đây để lắng nghe câu chuyện của anh, để kéo anh ra khỏi bóng tối. Nào...!"

Bàn tay nhỏ bé múp míp hiện lên trước tầm mắt, tiếp đó là lần lượt năm bàn tay khác nữa.

"Nắm lấy tay tụi em này"

4.

"Tuyết?" Kim Seok Jin khó hiểu giữ lấy tấm rèm che cửa đứng ngây ra bên cửa sổ kính.

Trải dọc những miền không gian dịu màu nắng đông, những hạt xốp tự nhiên trắng tinh khôi phiêu đãng dệt nên tấm màn tuyết đầu đông. Tuyết đầu mùa đầu tiên mà Seok Jin được chứng kiến trong sinh nhật mình.

Chàng chủ tiệm vuốt ngược mái tóc nâu bạc của mình, kéo lại tấm rèm nâu phấn. Anh tiến lại mở rộng cánh cửa chính của tiệm, rồi đứng tựa mình yên lặng ngắm cảnh.

Một làn khói trắng vờn vào từng giọt không khí đẫm hơi lạnh. Kim Seok Jin có cảm giác như mình vừa tỉnh dậy từ một cơn mơ dài. Kí ức của anh triền miên chạy dọc tới thời khắc bảy bàn tay chụm vào một chỗ.

Sau đó, không gian xung quanh lóa lên những tia sáng, anh được giấc mộng kể cho nghe một câu chuyện. Câu chuyện về "bảy mảnh ghép"

Những người đàn ông của dòng họ Kim có một khả năng thần kì, họ có thể chữa lành cho những tâm hồn bị sứt sẹo, kết nối những vệt đứt không lành lặn gây ra bởi sự tổn thương.

Nhưng họ lại bị số phận trêu ngươi khi bị chính lòng tốt của mình kết thúc cuộc sống. Từ những tiền nhân cho những hậu hệ, bất kì ai nối dõi năng lực ấy đều dần tiến tới cái chết trong đau đớn.

Thật may mắn, số phận lấy của họ cái này, lại đền bù cho họ một điều kì diệu khác. Những cánh bướm họ tạo ra, sáu trong số đó, sẽ là những cánh bướm đặc biệt chỉ dành riêng cho họ. Đến một thời khắc nhất định, những cánh bướm ấy sẽ hóa thành sáu chàng trai để cùng người ban cho họ sinh mệnh bước về phía mặt trời. Bảy đôi bàn tay kết nối với nhau trong một cái nắm, tất cả những gì đen tối sẽ lui bước, một món quà đẹp nhất họ từng thấy...

Những cánh bướm được ban cho cuộc sống, cùng người sở hữu bàn tay tuyệt vời kia đi qua hết bao tháng ngày, vừa lạ lẫm lại vừa thân quen, lặng lẽ gắn bó với nhau, vô thức trao nhau sự kết nối và đồng điệu tâm hồn.

Kiếp này qua kiếp khác, đời này qua đời khác, sẽ luôn có sáu mảnh ghép được sinh ra cho một mảnh ghép còn lại. Chỉ cần còn có một người dùng sự kì diệu của mình thầm lặng bảo vệ cho hạnh phúc nhân gian, sẽ luôn có những mảnh diệu kì khác che chở cho người đó.

Dòng họ Kim gọi câu chuyện này là "bảy mảnh ghép". Không bao giờ có thể tách rời, còn hơn cả một gia đình, cùng nhau vẽ nên một bức tranh đẹp, một bức tranh ngập tràn hạnh phúc và sức sống.

Một câu chuyện đẹp.

Kim Seok Jin rung nhẹ trong cuống họng một âm cười dịu dàng. Vậy ra họ là những cánh bướm anh hằng yêu thương và bảo vệ trong bất lực để chúng không bị nuốt chửng vào thế giới tăm tối. Trong muôn vàn cánh bướm vút lên từ hình dáng một cánh hoa ấy, chỉ có sáu người họ là duy nhất. Không phải là những cánh bướm ngẫu nhiên đã hóa đen, duy chỉ những cậu trai ấy, là luôn mang trên mình lớp cánh trắng muốt. Và cũng là những người, trao cho anh đôi cánh trắng của mình.

Họ và anh sinh ra đã định sẵn là gắn bó với nhau, bảy cái tên mãi không tách rời. Kim Nam Joon, Kim Seok Jin, Min Yoongi, Jung Hoseok, Park Jimin, Kim Taehyung, Jeon Jungkook.

Có thể trước đó anh không hề có một chút kỉ niệm hay kí ức gì về họ, nhưng bên trong linh hồn anh luôn dành ra một khoảng trống, chờ những mảnh ghép đặc biệt ấy tới bên và lấp đầy vào, kết nối trọn vẹn những âm hưởng. Khi thời khắc đó tới, trái tim Kim Seok Jin sẽ vô thức đếm thấy những nhịp lẻ mởi mẻ, cảm nhận niềm yêu thương chảy dọc xúc cảm. Nhìn ra xung quanh, chiếc xe cô đơn trên đoạn đường giờ đây tràn ngập tiếng cười và giọng nói, bảy chiếc bóng phản chiếu những lớp dài dưới ánh mặt trời rực rỡ, cùng chờ đợi bầu trời trong xanh đang dần mở ra phía trước.

Kim Seok Jin chỉ nhớ khi anh tỉnh lại, thời gian đã bị kéo ngược. Tất cả quay về trước thời điểm đó một tháng, sáu người em ấy cũng biến mất, không còn sót lại một chút gì, cứ như chưa từng có gì xảy ra vậy. Thoáng đầu Seok Jin đã hoảng sợ, không phải là nỗi sợ cũ, mà là một nỗi sợ lần đầu xuất hiện. Anh sợ rằng tất cả chỉ là một cơn mơ, rằng phần trống rỗng trong linh hồn của anh lại bị đục khoét sâu hơn, sợ rằng... sáu bóng hình ấy, chỉ là một cơn mộng mị lướt qua.

Nhưng sự biến mất của những cơn đau lại như nhắn gửi tới anh điều gì đó, về những gì đã xảy ra, về sự thật. Và anh lựa chọn chờ đợi, bởi vì anh tin vào câu chuyện đẹp đẽ ấy.

Kiếp này qua kiếp khác, đời này qua đời khác, sẽ luôn có sáu mảnh ghép được sinh ra cho một mảnh ghép còn lại. Chỉ cần còn có một người dùng sự kì diệu của mình thầm lặng bảo vệ cho hạnh phúc nhân gian, sẽ luôn có những mảnh diệu kì khác che chở cho người đó.

Nhưng kì lạ một chỗ, những cánh bướm đen trước đó vốn đang ở trong căn phòng hoa dây của anh, sau lần ấy bỗng biến mất, tất cả còn lại chỉ là muôn vàn cánh hoa li trắng dày đặc ngập ứ trong căn phòng, tựa như những điều đen tối ấy thực sự biến mất chứ không chỉ còn là truyền từ linh hồn này qua linh hồn khác nữa, và mọi thứ quay về vẻ nguyên thủy trong veo của nó.

Trầm mặc một lúc, Seok Jin xoay gót bỏ vào trong.

Ngay lúc ấy, một giọng nói lanh lảnh tiến đến gõ lên cánh cửa ra vào của cửa tiệm, cũng tựa như gõ lên cánh cửa trái tim hỏi về một lối vào, không gian phút chốc bừng lên một gam màu tươi hơn.

"Nghe bảo chàng chủ tiệm đẹp trai nơi này muốn được cắt bánh sinh nhật dưới tuyết đầu mùa một lần trong đời."

Kim Seok Jin khựng lại bước chân, không thể tin nổi mà cứng nhắc quay đầu lại, mắt mở tròn sửng sốt nhìn vào những người vừa xuất hiện trước mắt mình.

Những cánh bướm vốn đang tự do phấp phới trong không gian bỗng dập dìu tiến về cùng một phía, trên những nốt họa trên thân chúng là những lớp ánh sáng hư ảo, cả căn phòng bừng lên sắc nắng, rạng rỡ chiếu lên khung hình trọn vẹn bảy bóng người, đẹp tới nao lòng.

"Chào anh, Seok Jinie" Jung Hoseok lặp lại lời chào đã quen thuộc tới từng âm điệu với Seok Jin, kéo lên trên gò má chiếc lúm đồng điếu cong theo nụ cười.

"Này..." Seok Jin cất tiếng gọi.

"Chúc mừng sinh nhật, anh chủ tiệm đẹp trai!" sáu cậu trai kia làm bộ không nghe thấy tiếng gọi kia, cùng nhau đi về phía Seok Jin mà nói lớn lời chúc mừng.

"Các cậu... có biết một tháng rồi không hả?"

"Yeah, chúc mừng sinh nhật nhé!"

"Này, có nghe tôi nói không hả?"

"Haha, xem ra ý kiến cùng nhau chung sống tới cuối đời không tệ nhỉ? Happy ending, yay!"

Kim Seok Jin bất lực nở một nụ cười, được rồi, không trách móc cũng không tệ. Xem ra đây là một gia đình kì lạ nhất mà anh từng được biết đến, không rõ ông nội và bố anh đã cùng sáu mảnh ghép của họ gắn kết với nhau thế nào, cơ mà anh nghĩ, là một phần của gia đình này, là một điều may mắn nhất anh có được.

Bánh sinh nhật cùng hai mươi bảy ngọn nến đang hửng lửa lập lòe trước mắt, Kim Seok Jin một hơi thổi đi điều ước của mình vào không khí, để gió, để nắng, mang mong ước ấy bay cao thật cao. Ước gì, những người trước mặt anh, sẽ luôn là một phần báu vật của anh.

"Này..." anh cất tiếng gọi.

"Hửm?" một từ biểu đạt ý thắc mắc được rung lên bởi nhiều chất giọng khác nhau, gợi nên cảm giác lâng lâng khó tả.

"Con dơi ăn cơm bằng gì?" một câu đùa ông chú.

. . .

Ah, lại là mình đây. Đọc hết câu chuyện này, mọi người chắc cũng biết rồi, đây là món quà sinh nhật mình dành tặng cho Kim Seok Jin của chúng ta. Ý tưởng này mình có được là khi đọc một bài viết về Jin, không nhớ rõ chi tiết thế nào, nhưng có khúc Jinie đã nói - theo mình nhớ đại khái ý chính là như này, không phải từng từ từng chữ chính xác "Nhìn anh hay cười thế thôi, nhưng anh cũng phải có khoảng lắng cho riêng mình mà". Mình không chắc câu chuyện này có quá u tối không, nhưng mình viết nên nó, bằng cả tấm lòng. Ngôn từ còn chưa trọn vẹn, văn phong chưa thể nói là tốt, nhưng chỉ muốn qua đây cảm ơn Jinie. Cảm ơn một Kim Seok Jin đã là một người anh thật tuyệt vời, một mảnh ghép đẹp diệu kì của Bangtan. Cầu ước cho anh qua bao lần sinh nhật nữa, vẫn luôn thật hạnh phúc, con người ai cũng có khoảng lắng, chỉ mong đôi khi anh có thể giữ cho mình chút gì đó riêng, có thể nghĩ cho mình nhiều hơn. Cuối cùng, chúc anh một sinh nhật thật hạnh phúc bên gia đình của mình, em và mọi người yêu thương anh.

Đây là một câu chuyện có nhiều tình tiết phi lý và hơi trống vài nét mới gọi là trọn vẹn, nhưng phi lý như vậy, cũng chỉ muốn, câu chuyện trên đẹp theo cách riêng của nó thật tuyệt.

Anh vai rộng miền Gwacheon, tuổi hai mươi bảy thật rực rỡ.

( https://www.facebook.com/notes/just-eat-it-bts-jin-vietnamese-fanpage/nh%E1%BB%AFng-c%C3%A2u-n%C3%B3i-c%E1%BB%A7a-kim-seokjin/2137660623120398/ ) - bài viết này sẽ khiến mọi người hiểu thêm vì sao mình lại nghĩ về hình tượng của Jinie trong truyện theo hướng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net