Astray

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: White_lies

Note: Fic nằm trong Project mừng sinh nhật Tae Yeon do __The27th__ tổ chức. Mọi thông tin chi tiết có tại Profile của __The27th__

Astray


Astray, nghĩa là lạc lối.


Cô gái trẻ tựa người vào tường, tiếp tục cuốn mình vào dòng cảm xúc trầm lặng của một kẻ lạ hờ hững. Quán café vắng hơn mọi ngày trong tuần, như thể người ta đã bỏ qua cái thú vui thưởng thức những chiều Seoul nhàn nhạt, quay lại với những con số, những món tiền, những nhu cầu.

-Sao không order đi?

Người đối diện lên tiếng, nhẹ đẩy quyển sổ xanh nhạt về phía cô. Cười gượng gạo, Tiffany kéo chiếc mũ lưỡi trai che khuất gương mặt, ngón tay chậm rãi lật nhẹ từng trang giấy trong cuốn Menu mỏng tanh. Đôi mắt lướt nhanh hờ hững qua phần chữ nghiêng, thoáng lưỡng lự rồi dừng hẳn.

-Cho tôi một Tiramisu và một café sữa.

-::::-

Khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, bối rối bao trùm lên không gian một lớp sương mỏng. Cánh ngực cậu phập phồng bởi hơi thở gấp gáp mà cậu cố kìm giữ, bất chấp gương mặt gần như vô cảm của mình phản chiếu lên bàn kính.

Nhói.

Tôi chưa từng quen một Kim Tae Yeon thế này, bình tĩnh, cam chịu, cố gò ép bản thân theo người khác, dùng bản thân để thõa mãn đòi hỏi của những kẻ ngoài kia, có thể là người hâm mộ, cũng có khi là nhà thiết kế, hay đơn giản hơn là nhà sản xuất.

Những kẻ như chúng tôi trong mắt họ chỉ là những cỗ máy hoạt động bằng "tiền". Chỉ cần quăng một đống tiền ra, Idea-seller* sẽ tạo cho chúng tôi một concept, stylist sẽ vây quanh chúng tôi, paparazzi sẽ rình rập chúng tôi,...

Trong cái dòng người ngược xuôi hối hả đó, Kim Tae Yeon đó đã tìm đến tôi.

-::::-

Đó là một cô gái đầu đội mũ len đỏ ca rô, gương mặt bị chiếc khẩu trang da che kín. Một thoáng dao động lướt qua trong mắt Tiffany, gương mặt chếch nghiêng không biểu cảm, chỉ im lặng chờ.

-Tae Yeon.

Nhấp một ngụm café ngọt lịm, cô ấy ngước lên nhìn cô. Ánh nhìn hờ hững bất động, lặng lẽ thu về.

-Cậu có yêu mình không?

Giọng ấm áp vang khẽ. Nét mặt lại bình thản như thường, cô ấy đang nhìn cô chăm chú với ánh mắt quan tâm, không chứa chút nể nang ngại ngùng. Như thể cô ấy chưa nghe rõ, hay giả như, cố tình không nghe rõ.

-Cậu yêu mình chứ, Tae Yeon?

Từ tốn hỏi lại, Tiffany nhìn vào khoảng không sau lưng cô ấy, vẽ một nụ cười nhẹ rồi nhìn xuống đĩa bánh. Ánh nhìn ngây dại đó làm cô xem mình như một đứa ngốc. Như thể màn độc thoại chỉ có một diễn viên và dành riêng cho một khán giả duy nhất. Cô biết cô ấy chưa bao giờ hỏi những điều mà cô vừa hỏi, bây giờ và sau này cũng không.

-Cậu đã quyết định rồi à?

Tiffany cảm thấy bàn tay ấm áp của cô ấy vươn đến, áp vào má cô thật nhẹ và dịu dàng nâng gương mặt cô buộc phải nhìn thẳng vào đối phương. Khoảnh khắc ấy, đôi mắt cô ấy nhìn cô không phải cái nhìn của một người đang thắc mắc mà là một người đã biết rõ câu trả lời từ lâu.

-Ừ.

-::::-

Tôi là một đứa ích kỷ. Ngay từ khi bắt đầu mệt mỏi và chóng vánh, tôi đã lo sợ. Với tình yêu đó, cậu ấy sẽ níu kéo gì đây?

Hay, chỉ một cử động môi đơn giản.

"Chúng ta dừng ở đây thôi."

Tôi biết, Tae Yeon của tôi sẽ không níu kéo. Nếu lát nữa tôi là người rời khỏi nơi đây và cậu ấy đuổi theo, tôi chắc đó không phải là Kim Tae Yeon mà tôi biết.

Kim Tae Yeon của tôi không phải kẻ hay lăng xăng trên sân khấu với nụ cười thường trực, kẻ cho tôi những cử chỉ ấm áp, kẻ cố tỏ ra dễ thương để lấy lòng fan boy.

Trong mắt tôi, cậu luôn là một người trầm lặng, tận tụy và bao dung. Những hạt sạn trong cuộc đời cậu hình thành cũng là do những kẻ ngoài kia bất chấp tất cả, nói yêu thương cậu nhưng vẫn làm đau cậu.

Giữa những ngày tháng ngập ngụa trong bận rộn, Kim Tae Yeon đó đã tìm đến tôi.

-::::-

-Chặng đường này quá xa, Tae Yeon à... Mình không thể.

Giọng cô cất lên nhẹ hẫng giữa khoảng không trầm lắng. Vết thương vô hình đau nhói cứa sâu mãi tận cùng những mảnh kí ức vỡ vụn. Bàn tay cô ríu chặt vào vạt áo khuất sau cạnh bàn. Một tích tắc duy nhất, cô nhìn thấy môi cô ấy mím chặt đau đớn.

Mưa bắt đầu lắc rắc bên ngoài.

Tae Yeon nhìn ra cửa sổ một lát rồi quay lại nhìn vào màn hình điện thoại đang hiển thị tin nhắn, bình thản nói.

-Hôm nay YoonA chắc không về kịp. Cậu hát thay phần của em ấy nhé, Fany.

-Được.

Cô nhắm mắt nuốt trôi mẩu bánh xuống thực quản. Ngay từ đầu cô chưa từng bỏ qua trường hợp này, hay đúng hơn, ánh mắt bình lặng trong veo kia là thứ duy nhất cô hình dung ra, ngay lúc này, ngay tại đây.

-Mình có hẹn với dàn staff. Mình về trước đây.

Từng bước... từng bước cô ấy đặt chân xuống sàn âm vang thành tiếng ngân dài trong tiềm thức tĩnh lặng. Tất cả như thước phim quay chầm chậm thành kí ức đọng lại sâu thẳm, chôn vùi mãi nơi tận cùng trái tim... Đẩy cánh cửa mở ra thế giới bên ngoài quán café im lìm, cô ấy đã không ngoái nhìn dù chỉ để thấy dáng lưng cô quen thuộc. Và bình thản khép lại cánh cửa ấy phía sau, cũng nhẹ nhàng như khi mở nó ra.

Cô ấy đã thật sự bước ra khỏi trái tim cô, nhẹ nhàng như khi cô ấy từng bước vào.

-::::-

Tôi chưa một lần ngừng yêu cậu. Chỉ là, tôi đang học cách kiềm chế tình cảm của mình. Học yêu thương mà không cần nhận lại. Học yêu thương không chung đụng, không chiếm hữu.

Cậu vẫn yêu tôi bằng cách mà thích, trầm lặng, hờ hững và khô khan. Tôi cảm nhận được tình yêu đó qua ánh mắt không chút cảm thương, bằng sự xa cách rõ rệt, bằng những câu nói đầy ngụ ý, bằng sự chiếm hữu vô hình. Khoảnh khắc ở cạnh cậu vẫn là sự yêu chiều tuyệt vời nhất, cho dù chưa từng nói thành lời.

-::::-

Vào ngày cuối cùng của mùa thu – cái thời điểm tuyết bắt đầu rơi chứng tỏ mùa đông đến sớm hơn mọi khi, cô "thực sự" gặp lại cô ấy. Khoảnh khắc đó chẳng phải cái kiểu mà các đôi cặp đôi trong các bộ phim thần tượng gặp được "người ta", cũng không phải là cuộc chạm trán nảy lửa của các loại khắc tinh, hiển nhiên lại không phải một nụ hôn vô tình của hai kẻ chẳng quen biết. Nói trắng ra, chẳng có gì đặc biệt.

Cô và cô ấy chỉ nhìn nhau một khoảng chết lặng.

Rồi cô ấy lẳng lặng quay đầu tiếp tục bước về hướng ngược lại.

-::::-

Chúng tôi vẫn yêu nhau.

Don't ever change

Cause I love... you the way that you are

No matter how dark it may be

I still think you are a star

And if you break

I will come and mend your sweet heart

And no higher feeling

I don't need a reason to reveal it

Remember to breath in

Never stop believing

You're extraordinary

(Kiss You Up – Shontelle)

...

The End.

*Idea-seller: Là người bán ý tưởng. Khi các nhà sản xuất bí ý tưởng, họ sẽ tìm đến các Idea-sellers và được tư vấn nhiều khía cạnh trong lĩnh vực nghệ thuật: âm nhạc, trang phục, vũ đạo,... Có thể nói nôm na là một nghề bán tri thức.

=============================

ღ To Tae Yeon with love:

"Khoảnh khắc tôi bật khóc vì cậu, tôi biết tôi yêu cậu, thật sự rất yêu cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net