Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


ĐI...

Ngay từ khi bắt đầu ta đã không hề bước cùng nhau.

Trên suốt quãng đường còn lại cũng không hề gặp nhau.

Nhưng niềm hạnh phúc nhất là có thể gặp em ở cuối con đường.

Em ở đó, và tình yêu cũng ở đó.

.

.

.

* * * * * * * *

.

.

.

.

.

.

Giữa cuộc đời, tôi bắt mình phải tất bật.

Luôn bắt cho mình phải suy nghĩ, không thể để đầu óc rỗng một chút nào.

Ngay cả trong lúc ngủ cũng không thể ngủ quá sâu.

Tôi sẽ rơi vào những giấc mơ mà mình không muốn.

Chỉ có thế mới bình yên mà sống qua những ngày tháng còn lại.

Tôi không cho phép mình thảnh thơi để bước đi trên đường dù cho khung cảnh có đẹp như thế nào đi chăng nữa.

Thay vào đó là những lần phóng xe bạt mạng, bất chấp tất cả.

Nhưng cuộc đời không thể mà bận rộn mãi được.

Vậy nên tại lúc này đây, tôi đang rất là rảnh rỗi rảo bước trên con đường về căn hộ.

Cũng chỉ tại chiếc xe bỗng nhiên dở chứng chết máy, đang tính tung cho 1 đá nhưng bỗng nghe trong gió giọng nói rất thân quen...

- Tae tae ak...

Tôi sững sờ không tin vào tai mình nữa.

Ơ kìa, đó chẳng phải là giọng nói ngọt ngào nhất, ấm áp nhất mà tôi từng biết sao.

Là giọng nói mà trong suốt những năm qua tôi đã rất vất vả để không nghĩ tới.

Là giọng nói tôi đã chôn sâu vào tận trong tim, tận trong những tiếng sóng, bãi cát vàng và những hoàng hôn.

Đó là những kỷ niệm, những hồi ức tôi đã để lại ở Jeonju.

.

.

.

.

.

* * * * * *

.

.

.

.

Tôi cứ bước đi như một con ngốc trên con đường này vậy.

Đi theo tiếng gọi của em, người con gái đã giữ trọn vẹn trái tim và tình yêu của tôi.

Để cho suốt những năm tháng tiếp theo và cho đến bây giờ, tôi không thể yêu ai ngoài em.

Con đường hôm nay thật lạ, sao mà có cảm giác thân quen đến thế.

Nhìn ở đâu cũng thấy hình ảnh em.

Từ những ánh mặt trời còn sót lại, tôi thấy đôi mắt em.

Cũng chẳng phải là đôi mắt, mà là hai mảnh trăng khuyết.

Hai mảnh trăng khuyết mà tôi rất yêu.

Tôi thấy nụ cười của em qua những chập chờn của buổi chiều tà.

Là hoàng hôn đó, như hoàng hôn trên biển.

Ngỡ như tôi đang lạc về quá khứ, với hình bóng em ở bên cạnh.

Lạc vào trong nụ cười đầy mê hoặc, niềm thích thú của em khi cùng tôi dạo trên bãi cát vàng.

Tình cảm vốn dĩ đã có từ hai phía mà tôi ngốc nghếch mãi chưa nhận ra.

Bởi thế nên mãi tôi không thể nói nổi ba từ tám chữ đầy ý nghĩa với em.

Tôi cứ bước tiếp trong vô thức.

Càng đi hình ảnh của em càng hiện hữu.

Thật ra thì vẫn cứ ở trong tôi đó thôi, không cách nào mà quên đi được.

Tôi yêu em nhiều hơn tất cả những gì hiện hữu trên đời.

Tôi yêu em nhiều đủ để ước mong mình là người hứng chịu hết những nỗi đau của em.

Sự đau đớn về thể xác giày vò em trong những ngày cuối của căn bệnh đáng sợ.

Chỉ những ngày cuối cùng đó thôi tôi mới cảm nhận hết được nỗi sợ hãi nhất của cuộc đời.

Nỗi sợ vào một ngày tỉnh dậy không còn được nhìn thấy khuôn mặt em, nụ cười em, không được nghe thấy giọng nói của em.

Những ngày cuối cùng, chỉ ở bên cạnh em, cũng không nói gì nhiều, chỉ im lặng và cảm nhận chút hạnh phúc mong manh, tựa có thể tan biến ngay lập tức.

Có thể nói gì vào lúc đó được nữa, khi những lời nói không còn quan trọng. Ta cảm nhận nhau bằng ánh mắt, bằng nụ cười, và bằng cả trái tim.

Rốt cuộc thì cũng không thể nào mà nói ra nổi ba từ. Nhưng cũng không lấy làm hối tiếc.

Những hồi ức là sự xen kẽ giữa hạnh phúc và đau thương.

Hạnh phúc là gì khi yêu nhau mà không nói...

Hạnh phúc là gì khi không thể cùng nhau bước đi...

Là gì khi luôn tồn tại những đau thương của ngày cuối...

Của những câu cuối cùng em dành cho tôi...

- tae phải sống thật tốt...em sẽ luôn hiện hữu qua những con đường mà tae đi...

Chỉ vẻn vẹn có thế nhưng tôi vẫn phải tiếp tục sống, để em luôn được sống.

Sống không có em, đối với tôi mà nói chỉ là nghĩa vụ.

Mong cho cái nghĩa vụ này mau chóng chấm dứt. biết đâu tôi có thể gặp em ở một nơi nào đó ở trên kia.

Giờ đây, em đang hiện hữu một cách rõ nét nhất, như trước đây, trước lúc tôi cố tình lãng quên.

.

.

.

.

.

.

* * * * * * *

.

.

.

.

Tôi đi theo tiếng gọi trong ký ức, căn bản điều duy nhất nghĩ được bây giờ là chỉ cần bước đi tôi sẽ lại gặp được em.

Thấy em, là thấy được hạnh phúc, là thấy được niềm vui trong cuộc đời mà bấy lâu nay tôi không hề cảm nhận được.

Khi những gì đang tồn tại và diễn ra ở đây không còn là quan trọng với tôi nữa.

Khi hình bóng em ngập đầy trong suy nghĩ, trong tâm trí của tôi thì xung quanh không hề hiện hữu.

Mờ ảo.

Em xuất hiện trong ánh sáng vàng chói lòa, nở nụ cười đẹp hơn tất cả, nụ cười xua tan bao đau đớn trong tôi.

Kỳ thật vốn dĩ từ đầu đã không bước cùng nhau. Trên suốt quãng đường này cũng là một mình tôi bước.

Nhưng cho đến kết thúc, việc gặp được em ở cuối con đường là niềm hạnh phúc nhất trong bao năm qua tôi sống.

Điểm cuối của con đường này là bắt đầu cho một con đường khác, từ bây giờ ta sẽ đi cùng nhau chứ, phải không em.

Chỉ có tôi và em, cùng đi trên con đường tình yêu của hai người, từ đầu và mãi mãi...

.

.

.

.

* * * * * *

.

.

.

Ở bên kia của con đường, người ta nhìn thấy hình dáng cô gái nhỏ đang vừa cười hạnh phúc vừa bước đến ánh đèn pha chói lòa của chiếc ô tô tải phía trước.

Có làm gì cũng không kịp nữa, mà cũng chẳng cần thiết.

Người con gái ấy đang đi về phía hạnh phúc của cô, về phía một con đường khác mà cô sẽ không còn đơn độc.

.

.

.

.

.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net