Đoạn kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author:. Goo.

ĐOẠN KẾT

Sân bay 4 giờ chiều, một ngày cuối tuần, Taeyeon nắm chiếc vé trong tay, bước qua cửa soát vé và hành lý. Chẳng có gì trong chiếc ba lô nhẹ tênh nên không mất qá 2 phút để xong thủ tục kiểm tra. Xốc ba lô lên vai, Taeyeon bước vào phòng chờ lao xao người

Cô chọn chiếc ghế dãy cuối, thả người xuống và đặt chiếc ba lô bên cạnh, ngồi tựa lưng vào thành ghế, nhìn quanh quất vào đám hành khách đang lạo xạo qua lại, lượn lờ trong mấy quầy bán đồ lưu niệm. Taeyeon chợt đứng dậy, đến quầy bán đồ lưu niệm và bán báo, chọn hú họa một tờ báo để giết thời gian. Cô trở lại chỗ ngồi, đọc một lượt hết năm trang báo, không bỏ sót một mẩu tin nào. đến cuối trang thứ năm, Cô mới nhận ra, cô đang đọc những dòng tin của một tuần trước đó. Báo cũ.

Cô thấy thật tệ hại khủng khiếp với sự lựa chọn nhầm lẫn của mình. Tại sao lại mất đến mấy mươi phút để nhận ra rằng mình đang đọc một tờ báo cũ ?Cảm giác ấy khiến Taeyeon đôi chút khó chịu. Bất giác, Cô nhớ, có lần, Sooyeon nói với cô, "nhìn cậu cứ như đang trôi trên cuộc sống chứ không hề sống. Mọi thứ cứ trôi tuồn tuột qua cậu và cậu cũng trôi tuồn tuột qua chúng không tiếc nuối "

Dường như Taeyeon cứ để mình trôi, mãi miết đi tìm kiếm gì đó. Mình cần tìm kiếm gì ? Taeyeon tự hỏi mình song không có câu trả lời. Cô đã bọc cho cuộc tìm kiếm ấy lớp vỏ ngụy trang hoàn hảo được định danh bằng nhà cửa, tiền bạc, địa vị xã hộ. Song rốt, Taeyeon biết, đó không phải là thứ cô cần. Tình yêu với Sooyeon, cuộc hôn nhân với Sooyeon cũng không phải là thứ cô cần

- Tae có biết vì sao Hajime luôn nhớ Shimamoto- san dù trong đời anh ta, đã có nhiều người phụ nữ, đã có vợ con và anh ta rất yêu vợ con không?

Phía nam biên giới, phía tây mặt trời của Haruki Murakami là cuốn sách mà Sooyeon yêu thích. điều đó khiến Sooyeon nhìn nhận vấn đề khá dễ chịu, kể cả những biến cố trong hôn nhân của hai người. Sooyeon không ghen tuông, không ngờ vực. Thậm chí, khi Taeyeon kể cho cô nghe về sự tồn tại của Miyoung trong tâm trí cô nhiều năm trời, cho đến tận ngày đã lấy Sooyeon, và khi Taeyon nói với Sooyeon rằng, Cô không thể từ bỏ cuộc tìm kiếm Miyoung, cô phải ra đi, Sooyeon vẫn giữ thái độ bình thản đáng kinh ngạc

- Vì Tae mải miết đi tìm tình yêu nguyên sơ, Tae cũng giống Hanjime, nếu em ngăn cản Tae, em cũng không thể giữ Tae bên cạnh mình

Lúc này đây, giữa chốn xa lạ này, bỗng dưng Taeyeon lại nghĩ đến Sooyeon rõ ràng hơn bào giờ hết. Khá lâu rồi, kí ức về Sooyeon không trở lại, hoặc, kí ức đã trở thành khoảng cách kinh khủng ngăn cách Cô và Sooyeon. Cô nhớ, vào buổi tối mùa hè ấy, Cô đã làm tổn thương Sooyeon. Cô nghĩ, ít nhất Sooyeon sẽ khóc lóc, la hét, hay hành động nào đó, song, nàng chỉ im lặng nhìn Cô

Cô không đủ can đảm hồi tưởng lại những gì đã xảy ra giữa cuộc hôn nhân của hai người nhưng lúc này kí ức trở lại qua chuyện Cô nhầm lẫn mua phải một tờ báo cũ. Thật là kỳ lạ, cảm giác chờ đợi khiến cô nôn nóng, cáu bẳn vô cớ với chính mình. Cô không hiểu sao mình lại rơi vào trạng thái này ? Cô đã từng chờ đợi những chuyến bay dài dặc, có đêm ngủ luôn tại hàng ghế chờ ở sân bay một đất nước xa lạ để sáng ra bay chuyến bay sớm nhất. Giờ phút đó, chỉ đơn giản là chờ đợi. chỉ đơn giản là Cô đang đợi và nuôi cảm giác về dòng chảy thời gian cho đến khi sự chờ đợi ấy kết thúc ở cái mốc đả mặc định sẵn. Còn bây giờ ?

Tháng trước, Taeyeon nhận được lá thứ viết tay của Miyoung gửi qua đường bưu điện. Phong thư màu vàng cũ, nét chữ trẻ con đổ về bên trái, Taeyeon nhanh chóng nhận ra đó là nét chữ Miyoung, dù cô không viết tên bên ngoài. Mấy năm học tiểu học với nhau, Taeyeon đã quen với nét chữ đó.

Cô còn nhớ, ngày đầu tiên nhìn thấy Miyoung mái tóc ngắn áp sát khuôn mặt trắng trẻo, tròn trịa, đôi môi luôn nở nụ cười. buổi học đầu tiên, cô giáo giới thiệu, Miyoung chuyển về học cùng lớp với cô từ một thành phố Bắc Mỹ nào đó mà cô không nhớ tên, và cũng không biết nó nằm ở đâu. Miyoung học giỏi các môn xã hội, thông minh, nghịch ngợm, hay đi chơi cùng lũ bạn với Taeyeon nhưng lại rất ít nói. lên cấp hai, Cô và Miyoung vẫn học chung lớp, giữa cô và miyoung có sự gắn kết kỳ lạ. Mười ba tuổi, cô và miyoung trao đổi các lá thư trong ngăn bàn, kể lại những việc đã xảy ra trong ngày, nói về ước mơ, về lũ bạn trong lớp, song tuyệt nhiên, Miyoung vẫn không nói gì về cuộc sống của mình. Taeyon không biết gì về cuộc sống bên ngoài lớp học của Miyoung cả. Miyoung vừa mang dáng dấp của một tiểu thư với dáng người nhỏ nhắn nhưng vừa có sự mạnh mẽ, quyết đoán đến kinh ngạc.

Mãi đến sau này, Taeyeon mới biết, cha Cô bỏ lại mẹ con nàng, đi theo người phụ nữ khác. Có lẽ dấu ấn bị bỏ rơi quá đậm nét trong lòng nên khi bước vào tuổi yêu, Miyoung luôn tìm kiếm cho mình những người có thể chở che cho nàng. Họ xuất hiện trong cuộc sống nàng, dày vò nàng, làm nàng tổn thương nhưng nàng lại không thể sống thiếu họ. Suốt tuổi thanh xuân Taeyeon vẫn lặng lẽ bên Miyoung. Cô nhớ mãi buổi chiều thành phố mưa như trút, cô cõng Miyoung trên vai, băng qua đoạn nước chảy xiết,

- Tae yêu em đúng không?

Có lần, Miyoung hỏi Taeyeon, cô im lặng. Cô biết, Miyoung không yêu cô, hoặc giữa cô và Miyoung là thứ gì đó cao cả hơn tình yêu

- đến giờ, em vẫn không thể yêu Tae. nhưng biết đâu, bao nhiêu con đường vòng, chúng ta gặp nhau ở đoan kết, , Tae tin không ?

Taeyon xem đó là lời hứa và cô chờ đợi, mặc cho sau khi học xong đại học, Miyoung đã rời khỏi thành phố này, ra nước ngoài với người mà cô chọn, và bặt tin từ đó ...

Giờ Taeyon đã hơn 25 tuổi, Khi 25, cuộc sống đã chuyển sang một hướng khác. Các câu chuyện của tuổi 25 chỉ xoay quanh đất đai, công ty, nhà cửa, nhậu nhẹt...... Giữa đám đông ồn ã ấy, cô đẩy sâu mình vào sự lạc lõng. cuộc hôn nhân giữa cô và Sooyeon đã không mang lại kết quả như mong đợi. Cô và Sooyeon cùng chơi trò chốn tìm với nhau, tránh chạm vào thế giới ẩn giấu bên trong nhau

- Miyoung tìm Tae, Cô ấy đã xuất hiện và tìm Tae

Taeyeon tần ngần, giọng cô ngắt quãng nói với Sooyeon. Cô biết mình không có quyền lừa dối một người vợ tốt đến mức gần như hoàn hảo. Sooyeon xoay xoay ly café trên tay và bảo, dù cô lựa chọn thế nào, Sooyeon vẫn tôn trọng,

- Ước muốn ra đi chính là ước muốn được trở về Tae ạ, ! Em sẽ chờ

Sooyeon nói, lúc ngoái đầu nhìn lại Taeyon sau lần cửa kính. Sự vị tha đáng kinh ngạc của Sooyeon đẩy Taeyon vào trạng thái ngột ngạt, song cô không thể ngừng cuộc tìm kiếm này, Cô phải đến với Miyoung.

Miyoung không đón cô ở sân bay, Một người phụ nữ lạ đón cô, dáng điệu vội vã và nói Miyoung đang chờ cô. Taeyeon đan các ngón tay vào nhau, lien tục nhìn qua cửa kính Taxi, cảm giác căng thẳng tột độ bơi linh cảm bất an hiện hữu trong đầu

- Miyoung sắp đi rồi!Ung thư! Tôi nói, để cô gặp cô ấy không quá sốc

Miyoung thay đổi qá nhiều, gầy sọp, đôi môi khô rốc, vì các loại thuốc đặc trị, tóc lưa thưa. Cô nhìn Miyoung nằm lọt thỏm giựa chiếc giường rộng, trắng buốt, lòng quặn đau. yuri, bạn thân của Miyoung, người đã đón Cô ở sân bay nói với cô rằng, chỉ cho đến khi biết mình sắp đi rồi, nàng mới viết thư cho cô.

Nàng không còn ai cả, Chồng nàng- người đàn ông nàng từ bỏ tất cả để theo anh ta đã phản bội nàng. Ba ngày trước, anh ta ngang nhiên mang người phụ nữ khác về nhà, mặc cho bé hyunie con nàng gào khóc, nhắc tới mẹ đang nằm trong bệnh viện và nhất quyết đòi đuổi người phụ nữ ra khỏi nhà. Miyoung biết điều đó, nàng đón taxi từ bệnh viện về nhà, đủ sức leo lên hơn trăm bậc thang của chung cư, ném đồ đạc của anh ta ra khỏi phòng và giáng cái tát vào người chồng khốn nạn.

Khi anh ta đi khỏi, nàng quỵ xuống, không thể đứng lên được nữa, nàng không quay lại bệnh viện mà ở nhà bảo vệ con. Nàng biết anh ta và người đàn bà kia sẽ quay lại và dày vò đứa bé. Nàng nằm trên giường, nhìn ra bầu trời rộng lớn và chờ đợi cô

- Tae có thể mang huynie về, chăm sóc nó, cho nó ở cạnh Tae được không?

Giữa ranh giới sự sống và cái chết, Miyoung thì thào. Taeyeon gật đầu, Miyoung nắm lấy tay Cô, bàn tay nàng lạnh buốt

Lúc Miyoung nhắm mắt, đi mãi, Cô không khóc, đứa bé không khóc. Nó nắm lấy bàn tay cô, đầy tin tưởng. Cô nhìn nó thật lâu, thật sâu như thấy lại Miyoung của năm nào. Giọt nước mắt nóng hổi lúc này chảy xuống từ khóe mi Taeyeon, xuống môi, mặn chát. Cô ngước nhìn qua cửa sổ, trời vẫn xanh, trời vẫn trong và xanh, tịnh không vệt mây, xanh đến ngạt thở ....

Đó phải chăng là đoạn kết mà Miyoung đã nói ...

END. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net