Falling Slowly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Bee

FALLING SLOWLY

Nếu tôi phải kể một câu chuyện, đây sẽ là câu chuyện cuối cùng mà tôi muốn các bạn nghe.

Đúng thế, hôm nay, tôi-Kim Taeyeon, kẻ đáng bị khinh bỉ nhất thế gian sẽ kể câu chuyện của đời mình.

Tôi là Kim Taeyeon. Đó không chỉ đơn thuần là một cái tên, đó còn là một quyền lực. Đúng thế, tôi, Kim Taeyeon, chính xác là quyền lực lớn nhất trong các quyền lực. Có ai mà mới chỉ 18 tuổi đã trở thành ca sĩ không-có-đối-thủ, lúc 22 tuổi đã nắm quyền điều hành của một công ty ca nhạc hàng đầu, và trên hết, là tỉ phú trẻ nhất nước khi chỉ mới 24 tuổi 3 tháng 15 ngày?

Không ai có thể làm được điều đó, ngoại trừ Kim Taeyeon này ra. Người ta con bảo tôi có thể dời non lấp biển ấy chứ. Tôi thì cười khẩy trước những lời tán tụng ấy. Thật vớ vẩn, Ai chẳng biết tôi là người giỏi nhất. Và tất nhiên những kẻ ghen ghét cũng không hề ít. Chúng chửi rủa tôi vì đã nẫng tay trên những hợp đồng béo bở nhất; hàng tháng cũng luôn có những bài bình luận sôi nổi hay những câu thơ châm biếm về sự độc quyền của tôi trong âm nhạc. Tôi thường đọc chúng để giải trí.

Muốn biết nguyên tắc làm việc của tôi không? Kim Taeyeon luôn là số 1. Vì thế, muốn thành ca sĩ nổi tiếng ư? Hoặc là đầu quân cho tôi, hoặc là không-gì-cả. Rất đơn giản, phải không?

Đó là một ngày đẹp trời vào tháng 5. Tôi đang cố gắng sắp xếp lại lịch thu âm của Gyuri-một trong những nữ ca sĩ nổi tiếng nhất ở chỗ tôi. Cho dù cô ta có một ngoại hình và giọng hát chỉ ở tầm trung, vũ đạo thì dở ẹc, nhưng chỉ cần có sự có mặt của tôi trong vài buổi họp báo, một vài CF và photoshoot, cô ta đã nghiễm nhiên trở thành một trong những nghệ sĩ đắt giá nhất ở đất nước HQ này. Tôi đã bảo rồi mà, quyền lực của tôi rất khủng khiếp. Tôi có thể dời non lấp biển thật ấy chứ.

- Sếp, lại là cô ta.

Có một cô nàng gì đó cứ nhất định đòi gặp tôi đã một tuần nay. Có vẻ ngày nào cô ta cũng đến, cũng đòi gặp tôi bằng được và cứ ngồi đó mãi từ sáng đến tối. Có lẽ lại là một trong những kẻ hâm mộ tôi đến cuồng nhiệt. May cho cô ta là hôm đó tôi đang cần giải trí.

Cánh cửa phòng chầm chậm mở ra. Phải nói là tôi hơi thất vọng một chút vì cô ta trông chẳng giống một người hâm mộ tôi chút nào. Cô ta có mái tóc đen dài và được búi cao gọn ghẽ, khuôn mặt hơi dài và đanh lại đầy nghiêm túc ; còn nữa, đôi mắt nâu to tròn của cô ta cứ nhìn chòng chọc vào tôi như đang soi xét tôi vậy. Nhìn cô ta như vây khiến tôi thầm hối hận vì đã cho cô ta vào, nó khiến cho nỗi bực bội của tôi không những không giảm đi mà lại còn tăng lên. Và thế là tôi buông xẵng một câu, hỏi cô ta muốn gì, rồi tựa lưng vào ghế đầy chán nản.

- Tôi muốn cậu giúp đỡ Jessica Jung.

Cô ta ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói với cái giọng đều đều như thế. Tôi cười khẩy, cô ta là ai mà dám nói với tôi cái giọng như thế, lại còn nhìn chòng chọc vào tôi nữa, mà Jessica Jung là ai nhỉ ? Có lẽ là môt trong vô vàn kẻ cứng đầu muốn hoạt động độc lập. Những kẻ như thế trên đời này chẳng thiếu, vì cớ gì mà tôi phải giúp đỡ Jessica Jung ?

- Tôi sẽ đến đây hàng ngày, cho tới khi nào cậu bỏ qua cho Jessica Jung- cô ta nói trước khi biến mất sau cánh cửa. Giờ lại còn định đe dọa Kim Taeyeon này sao ?

Cô gái đó quả nhiên giữ đúng lời hứa. Không những thế, cô ta còn là 1 cái đuôi rất dai, hễ nhìn thấy mặt tôi là cô ta bám theo, tôi đi họp cô ta cũng theo, cho đến khi nào không được bước tiếp nữa mới chịu dừng lại. Hễ cứ xuống sảnh là tôi lại nhìn thấy cô ta, lại phải chịu đựng ánh nhìn trực diện của cô ta, cho đến một hôm tôi phát bực đến mức phải thốt lên cô ta muốn gì mới chịu để yên cho tôi, thậm chí tôi còn đe dọa là sẽ báo cảnh sát.

- Tôi đã nói rồi, tôi muốn cậu giúp đỡ Jessica Jung.

Vẫn là cái giọng đều đều không cảm xúc đến phát bực ấy và cô ta vẫn nhìn thẳng vào mặt tôi. Lần này tôi thấy có chút gì đó như van nài trong đôi mắt ấy, và tự nhiên một lòng thương hại hiếm có trào lên trong cơ thể tôi và rạo rực ở bụng tôi. Điều hiếm thấy, bởi tôi đã thương hại đôi mắt ấy. Tôi, Kim Taeyeon, kẻ nổi tiếng lạnh lùng và độc đoán, lúc đó lại thương hại một đôi mắt.

Về sau, tôi mới biết, đó là giây phút sai lầm nhất cuộc đời tôi.

« Jessica Jung

24 tuổi. . . »

Tôi nhìn vào bức ảnh ở đầu trang, một cô gái dễ thương với mái tóc vàng. Xem ra cô ta có ngoại hình rất khá. Tôi lẳng tập hồ sơ lên bàn và hỏi cô gái ngồi đối diện rằng nếu tôi chịu giúp Jessica thì tôi sẽ được gì. Tôi mà, tôi không cho không ai một điều gì cả.

- Tôi sẽ không đến đây nữa.

Tôi phá ra cười sằng sặc, rồi ngửa đầu cả vào ghế mà cười, « tôi mà lại phải sợ cô đến mức giúp cô chỉ để cô không đến đây nữa thôi sao ? », rôi ngồi thẳng dậy và nhìn thằng vào mắt cô ta « tôi thương hại cô »

Trong một giây, tôi có thể cảm thấy đôi mắt ấy nheo lại, mí mắt cô ta giật giật, đôi lông mày cau lại đầy khổ sở như đang cố ngăn không cho những giọt nước mắt trào ra. Tôi không chắc là lúc đó cô ta có khóc không nữa.

- Tôi sẽ làm trợ lý cho cậu.

Tôi lại phá ra cười một lần nữa, cô nghĩ cô là ai mà dám đòi làm trợ lý cho tôi ? Có biết là có bao nhiều kẻ sẵn sàng quỳ xuống dưới chân tôi chỉ để được làm một nhân viên quèn ở đây không ?

Cô gái đó mím môi lại, đôi mắt nâu xoáy thẳng vào đôi mắt chế giễu của tôi, buống lời rành rọt và rõ ràng :

- Tôi là Tiffany. Stephanie Hwang.

Có lẽ là lúc đó tôi đã há mồm, hoặc trợn mắt, hoặc làm một vẻ mặt gì đó ngớ ngẩn lắm mà thề là tôi đã nhìn thấy Tiffany nhếch mép cười chế giễu tôi. Tôi nhớ như in là mình đã sững sờ đến cứng đờ cả chân tay cơ, cậu ta. . . Stephanie Hwang, quản lý số 1 của Los Angeles, đã tốt nghiệp HTC, so với tôi thì coi như xuất phát điểm cao hơn một bậc, niềm mong ước của mọi công ty trên cái đất nước khốn kiếp này, người mà tôi đã từng một lần gửi thư mời làm việc với mức giá trên trời và đã bị từ chối một cách thẳng thừng, giờ đang ngồi đây, trước mặt tôi, cầu xin tôi giúp đỡ một cô nàng vớ vẫn nào đó, và đổi lại sẽ làm việc cho tôi ? Có nằm mơ tôi cũng chẳng nghĩ ra một câu chuyện hoang đường như thế. Chết tiệt, sao cô ta không giới thiệu từ sớm chứ . Tôi đã thương hại cô ta. Tôi đã thương hại Tiffany Hwang. Thật không thể nào tin được.

- Đừng có trách nhân viên của cô, là tôi đã tự giấu mình trước.

Tôi im lặng quan sát cậu ta. So với những gì mà tôi quan sát trên báo chí thì có vẻ gần đây cậu ta đã thay đổi khá nhiều. Mái tóc nâu đỏ sang trọng đã được duỗi lại và nhuộm đen nhánh; cậu ta không trang điểm nhiều và không cố xóa đi sự mệt mỏi trên khuôn mặt. Trong cậu ta có vẻ nhợt nhạt và yếu ớt, điều này khác xa so với sự ồn ào nổi tiếng của cậu ta.

- Đưa tôi đến gặp Jessica.

Tối hôm đó, tôi và Tiffany đã đến gặp Jessica ở một quán cafe nhỏ trong góc đường, Khi chúng tôi đến thì cũng vừa lúc đến lượt Jessica. Tiffany ra hiệu cho tôi ngồi xuống và giữ yên lặng.

Jessica quả thật có một giọng hát chất lượng, ít nhất là chất lượng hơn cả tỉ lần so với cô nàng Gyuri của tôi. Nó đặc biêt một cách kì lạ, rất trong và rất cao. Tôi đã bị hút vào bài hát của cậu ta lúc nào không hay. Liếc sang Tiffany, thấy cậu ta cũng đang im lặng dõi mắt lên sân khấu với một sự chăm chú kì la. Từ góc độ này, tôi không thể nhìn rõ đôi mắt cậu ta, nhưng kì lạ là tôi đã nhìn thấy vầng hào hào quang trong đôi mắt ấy. Đúng thế, tôi đảm bảo với các bạn rằng lúc đó đôi mắt cậu ta đã sáng rực lên, đôi lông mày giãn ra và đôi môi thì khẽ nhếch lên đầy thích thú, có lẽ là đang lẩm nhẩm theo lời bài hát trên kia. Quan trọng hơn, tôi quả quyết rằng cậu ta đã cười, theo một cách nào đó ; đúng thế, lần đầu tiên, tôi đã thấy được niềm vui nơi con người này.

Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay không ngớt của khán giả. Một cô gái trẻ đi lên, ôm lấy Jessica và đưa cô ấy xuống sân khấu. Gần như ngay lập tức tôi bị Tiffany kéo ra ngoài, vẫn bằng cái giọng đều đều đó :

- Đi thôi.

Tôi im lặng tản bộ trên phố cùng cậu ta. Có rất nhiều điều tôi thắc mắc về con người này. Rằng tại sao một người như cậu ta lại phải cầu xin tôi giúp đỡ một cô gái, tại sao lúc trước cậu ta lại kéo tôi ra ngoài mà không thèm nói với Jessica một lời nào, tại sao cậu ta lại thay đổi nhiều đến thế. . . . Nhưng tất nhiên là tôi sẽ chẳng bao giờ hỏi hết. Tôi không bao giờ cần hỏi quá nhiều về người khác. Và thế là tôi im lặng đi trên phố cùng cậu ta, bụng rủa thầm cái xe chết tiệt của tôi. Vì thế mà tôi mới phải đi bộ.

- Chúng ta đi ăn chút gì đã.

Tiffany lặng lẽ nói, kéo tôi vào một hàng gần nhất và goi hai tô mì.

Okay, nói thế này có vẻ hơi kì nhưng thật tình, tôi chưa bao giờ ăn mì cho đến lúc đó. Tôi, Kim Taeyeon, vốn quen với dao, nĩa và các đồ Tây, thật chưa bao giờ ăn mì. Và thế là, trong khi Tiffany đang xì sụp bên cạnh, tôi vẫn tròn mắt nhìn chòng chọc vào phần của mình, không biết làm sao để lôi những sợi mì chết tiệt từ cái bát nóng hôi hổi ở dưới kia lên. Tôi cố học theo Tiffany, cặp những sợi mì vào 2 chiếc đũa và lôi lên, nhưng chúng lại trơn tuột và ngay lập tức trôi xuống dưới. Thế là tôi đành bất lực chọc chọc đũa xuống tô mì, hy vọng tìm được chút gì đó có thể lôi lên được. Tôi đói sắp chết rồi.

Cùng với lúc tôi nản chí và ngẩng đầu lên tính gọi món khác, tôi bắt gặp ánh mắt Tiffany nhìn mình, nửa ngạc nhiên, nửa thích thú, và tôi thề là có chút gì đó giễu cợt trong cái hấp háy mắt kia :

- Cậu chưa bao giờ ăn mì à ?

Thế nào cũng được, Tôi cảm thấy nhột nhột vì cậu ta cứ nhìn thẳng vào mắt tôi nên ngó lơ, quay qua chỗ khác :

- Tôi sẽ gọi món khác.

Rồi đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó rất nhanh đang cuộn lên trong lòng, quay sang Tiffany, cậu ta đang nhe răng cười và nhìn tôi thích thú, đôi mắt hơi cong lên và bé lại. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đôi mắt cười nổi tiếng của cậu ta. Phải nói là tôi đã khá bất ngờ và sững sờ, thế nên, khi cậu ta đề nghị đút cho tôi, rồi cũng chẳng cần chờ tôi đồng ý, quay qua gắp lên một gắp mì và đưa lên cho tôi, tôi đã ngoan ngoãn há mồm cho cậu ta đưa mì vào. Hơi kì cục một chút, nhưng tôi nghĩ là tôi đã vâng lời cậu ta theo kiểu một đứa con với một người mẹ. Tôi, Kim Taeyeon, có ngày lại ăn mì do người khác đút, thật hay ho làm sao !

- Nhuộm lại tóc đi, tôi không muốn trợ lý của mình có dáng vẻ như một bà cô 40 đâu.

.

.

.

Tiffany chuyển qua làm trợ lý cho tôi ngay khi tôi giúp Jessica có được hợp đồng thu âm đầu tiên. Tôi đã giao kèo với cậu ta, khả năng làm việc của cậu ta sẽ tương ứng với sự can thiệp của tôi vào sự nghiệp của Jessica Jung. Và quả thật Tiffany Hwang là một trợ lý xuất sắc. Chỉ trong vòng một tháng rưỡi làm việc ở đây, cậu ta đã lôi về cho tôi khoảng

20 hợp đồng lớn nhỏ, không những thế, giá trị thực của chúng tôi đã tăng khoảng 5% kể từ khi cậu ta đến đây, Còn tôi, kể từ ngày có thêm một chiếc bàn làm việc đối diện trong phòng, cũng cảm thấy nhẹ nhõm và thư thái hơn hẳn.

Chắc các bạn sẽ hỏi tôi, vì sao một trợ lý lại được ngồi cùng phòng với CEO ? Đúng thế, đây chính là điều duy nhất tôi không hài lòng ở cậu ta : một trợ lý không biết nghe lời.

Còn nhớ tôi đã bảo cậu ta nhuộm tóc chứ, và ngày hôm sau cậu ta xuất hiện ở công ty với mái tóc cắt ngắn trên vai. Tôi bảo cậu ta sắp xếp một cuộc gặp với đối tác quan trọng, cậu ta liền đặt cả một bữa ăn tối với gia đình ông ta. Thế nên, khi tôi chỉ cho cậu ta phòng trợ lý ở cuối hành lang, cậu ta chẳng nói chẳng rằng bê bàn lên thẳng phòng làm việc của tôi ở đầu hành lang. Tôi hay uống cà phê cào buổi sáng và bảo cậu ta đi pha, một lát sau cậu ta mang lên cho tôi một chai sữa dâu to đùng, Khi làm tất cả những việc đó mà không cần sự cho phép của tôi, cậu ta luôn nói : « Thế này tốt hơn », khuyến mại thêm nụ cười khoe đôi mắt nổi tiếng của cậu ta. Tệ nhất là, có vẻ như mọi thứ đều tốt lên thật.

Đối tác của tôi, sau bữa ăn tối đó đã trở thành một trong những nhà tài trợ lớn nhất, bản thân tôi cũng thấy nhẹ nhõm khi làm việc mà luôn có hỗ trợ bên cạnh, mái tóc ngắn của cậu ta trở thành mốt trong công ty, và okay, nói thế này hơi ngại nhưng tôi đã bắt đầu nghiện sữa dâu. Vì tất cả những lý do đó mà tôi không đuổi việc cậu ta, dù cho ngoài miệng luôn nói những lời như cắt lương hay phá hoại Jessica. Có lẽ Tiffany cũng hoàn toàn ý thức được điều đó, cho nên mỗi khi nói chuyện với tôi đều nhìn thẳng vào tôi rất tự nhiên, cứ như thể quyền lực của tôi không là gì với cậu ta. Tôi giữ cậu ta lại là còn muốn đặt quyền lực của mình lên cậu ta nữa.

Có một điều mà tôi thấy rất kì lạ về người trọ lý của mình là cậu ta luôn biến mất một cách khó hiểu sau 6h chiều. Không phải tôi là người để ý hay soi xét gì nhân viên, có điều cậu ta không bao giờ ở lại làm thêm, dù công ty có đang bận trối chết đi nữa. Chính vì điều đó mà một hôm tôi đã quyết định đi theo cậu ta. Phải khá khó khăn tôi mới có thế bám sau Tiffany, cậu ta lái nhanh kinh khủng ; và tôi đã rất bất ngờ khi cậu ta lái xe vào bệnh viện Seoul. Trong một thoáng, trong lòng tôi bỗng hiện lên một nỗi sợ hãi vô hình khi bỗng nhớ lại vẻ ủ rũ của cậu ta những ngày đầu.

Phải khá lâu sau đó Tiffany mới bước ra từ bệnh viện. Tôi liền chớp lấy thơi cơ chặn đầu cậu ta, ra mặt đắc ý hỏi cậu ta làm gì ở bệnh viện, sao không ở lại hoàn thành công việc tôi đã giao. Tôi chắc là gương mặt tôi lúc đó hả hê lắm, vì tôi đã có thể nắm được một điều gì đó về Tifany, do đó có thể bắt chẹt cậu ta. Ấy vây mà Tiffany chỉ hơi khựng lại một chút, rồi hỏi tôi tai sao lại theo dõi cậu ta với một vẻ thản nhiên làm tôi phát điên lên.

- Tôi phải biết cấp dưới của tôi làm gì mà không ở lại công ty ! Cẩn thận tôi cắt lương cậu đấy !

Tiffany chỉ mỉm cười trước câu nói của tôi, và chẳng cần giải thích, cậu ta lôi tôi vào trong bệnh viện.

.

.

.

Đó là lần đầu tiên trong đời Kim Taeyeon này ở giữa nhiều trẻ con đến thế.

« Tôi có nhiệm vụ trông chúng với bác Choi mỗi chiều. Hôm nay bác ốm nên tôi định ra ngoài gọi người giúp. Giờ có cậu thì tốt rồi »

Có một điều mà tôi không thể giải thích được, đó là khi tôi bước vào căn phòng này, lắng nghe lời giải thích của Tiffany bên tai, tôi. . . tôi thực sự đã thở phào nhẹ nhõm, đầu óc cũng sáng hẳn ra. Mà. . . có tôi thì tốt rồi ư ?

- Unnie, em muốn unnie làm con gà.

- . . . Ngoan nào Yoona, unnie không biết làm con gà, hay để unnie đọc truyện cho Yoona nghe nhé.

- Ứ, Yoona thích gà cơ !!! Mà Tifany unnie bảo với Yoona là cái gì unnie cũng làm được mà ! Không biết ! Gà. . gà cơ !!

Tôi nhìn đứa trẻ đang mếu xệch miệng trước mắt tôi mà dở khóc dở cười. Đươc lắm Tiffany, cậu ta đã chuyển từ thế bị tấn công sang thế phản công một cách không thể nào nhanh chóng hơn được nữa. Tôi liếc nhìn Tiffany, thấy cậu ta đang khoanh tay đứng nhìn và cười thích thú. Được lắm, Kim Taeyeon này, đến dời non lấp biển còn có thể làm được, thì làm một con gà có gì mà không dám !

Và thế là tôi làm gà thật. Tôi không nhớ rõ mình làm nó như thế nào, kêu quác quáchay là vỗ cánh bồm bộp, tôi chỉ nhớ là tôi cảm thấy nóng phừng phừng khi bế từng đứa nhỏ trên tay chạy qua chạy lại với màn « gà bay »' liếc nhìn thấy Tifany đang cười tít mắt, thế là toi hùng dũng tuyên bố, các em muốn gì unnie làm được hết, và trong buổi tối hôm đó, tôi không nhớ nổi mình đã hóa thân thành những con gì nữa. Có một đứa nhỏ đề nghị tôi làm hươu cao cổ, và Tiffany đã hét lên là tôi không thể làm được vì chiều cao của mình ; và tôi nhớ là tôi đã rượt cậu ta chạy quanh phòng, miệng la hét dọa cắt lương, trong tiếng cười to của lũ trẻ. Thật kì lạ nhưng tôi đã cười rất nhiều trong buối tối hôm đó.

.

.

.

Buổi biểu diễn đầu tiên của Jessica diễn ra trong một nhà hát tầm trung. Cậu ta nên cảm ơn Tiffany vì điều này. Sự xuất sắc của Tiffany trong công việc buộc tôi phải thực hiện lời hứa của mình. Có một điều lạ là Tiffany chưa bao giờ cho tôi nói chuyện với Jessica, cũng như cậu ta chưa bao giờ nhắc quá nhiều về Jessica trước mặt tôi, nếu có thì chỉ là những lời đề nghị giúp đỡ. Không hơn. Và buổi tối hôm đó , cậu ta đã chọn cho chúng tôi chỗ khuất nhất của sân khấu, và dù đến từ khá sớm, chúng tôi cũng chỉ ngồi trên đó và quan sát Jessica tập dượt. Ngay khi kết thúc phần biểu diễn của Jessica, cậu ta đứng dậy và lôi tôi ra ngoài không một lời giải thích.

Chúng tôi im lặng chuồn ra ngoài. Seoul hôm đó tẻ ngắt và nhạt nhẽo. Vài đốm sáng hắt lại từ góc phố không đủ để thắp lên niềm vui nơi những con đường vắng người qua lại. Tiffany im lặng đi bên tôi, im lặng như hôm đầu tiên dẫn tôi đi gặp Jessica. Cứ như thể cậu ta đã cất sự ồn ào náo nhiệt cùng đôi mắt cười của mình vào một nơi nào đó vậy.

- Uống một chút không ? Mừng cho thành công của bạn cậu.

Tiếng nhạc chát chúa vang từ những chiếc loa thùng dội thẳng vào tai tôi khác xa so với không khí nhạt thếch ngoài kia, tôi kéo Tiffany vào và gọi 2 cocktail. Tiffany ngăn lại và gọi thêm rượu. Tôi hơi ngạc nhiên một chút, hỏi cậu ta muốn đổi gió à, cậu ta không nói gì và phá ra cười ngặt nghẽo.

Tiffany không uống được rượu, tôi quả quyết thế, vì chỉ sau có vài ba ly với tôi mà cậu ta đã say mèm. Cậu ta vẫn còn muốn uống tiếp và hét lên với tôi điều gi đó- tôi không nghe được vì tiếng nhạc quá to, nhưng tôi đã ngăn lại và lôi cậu ta lên taxi, miệng lẩm bẩm dọa đuổi việc cậu ta. Cậu ta cười to và ngả đầu sâu hơn vào bờ vai tôi. Đầu cậu ta nặng kinh khủng, nó làm vai tôi đau nhức suốt mấy ngày sau đó, đã thế lại còn không chịu để yên một chỗ mà cứ đưa qua đưa lại, rồi cậu ta lại còn hát nữa chứ. Thật ngượng khủng khiếp khi bác tài xế cứ chốc chốc liếc nhìn xuống chỗ chúng tôi mỉm cười. Nếu tôi mà biết đường đến nhà Tiffany thì tôi đã lái xe quách cho xong !

Mất một lúc lâu tôi mới đưa được Tiffany vào nhà. Cậu ta nặng kinh khủng và liên tục hát những câu không rõ giai điệu, thỉnh thoảng đầu ngửa ra sau và cười lớn. Cũng may là cậu ta để chìa khóa ngay ngoài, nếu không tôi đã kệ xác cậu ta và vứt ngay ngoài cửa cũng nên !

Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, tôi chỉ kịp nhận ra một điều là đôi môi của Tiffany đang khóa chặt lấy đôi môi tôi, vị nồng nồng của rượu phả lên mặt tôi và đôi tay cậu ấy đặt lên cổ tôi. Tôi không rõ mình đã đứng yên bao nhiêu lâu, cho đến khi tôi cũng đáp lại cậu ấy, Đúng thế, một điều mà tôi không ngờ tới là trong giờ phút ấy, cơ thể tôi đã phản ứng lại với cậu ấy. Đôi tay tôi vòng qua ôm lấy hông cậu ấy, môi tôi miết lấy đôi môi hồng hồng của cậu ấy và ngay khi tôi cảm nhận được vị nồng nồng của Chivas 18 trên đầu lưỡi, tôi đã nghe thấy cậu ấy rên lên « Jessi. . ah. . »

Đúng thế đấy, tôi chắc chắn là mình không nghe nhầm đâu, có lẽ con người ta luôn nghe tốt nhất và nhìn rõ nhất trong những thời điểm khốn khiếp nhất, mà như để trêu tức tôi thêm nữa, một bức ảnh chụp Jessica và Tiffany đang hôn nhau treo trên tường đập thẳng vào mắt tôi. Cậu ấy đã kêu tên của Jessica khi hôn tôi.

Tôi không chắc là lúc đó tôi đã phản ứng thế nào. Cảm giác như thế nào tôi cũng không nhớ nữa. Có lẽ là như hàng vạn mũi tên đang chích vào tim tôi ? Tôi cũng không chắc là tôi cảm thấy đau đớn hơn khi nào, khi cậu ấy gọi tên Jessica hay là khi, liền sau đó, nắm lấy bàn tay tôi, đặt lên ngực của mình và nói : « Mình đau lắm » nữa. . . Tôi chỉ nhớ có một điều là khi đó, cậu ấy đã chúi đầu vào tôi, nói lầm bầm điều gì đó về Jessica, và tôi đã để mặc cho những giọt nước mắt của cậu ấy thấm ướt vai áo tôi.

Tôi mãi mãi không đề cập đến buổi tối hôm đó trong suốt những ngày tháng sau này.

* * *

Những ngày tiếp theo trôi qua một cách bình thường, có vẻ như Fany không hề nhớ gì về tối hôm đó, cũng như không hề thắc mắc là làm sao mà cậu ấy về đến nhà được. Thế cũng tốt, cậu ấy làm việc rất hăng say trong những ngày sau đó và thỉnh thoảng còn lôi tôi đến chỗ lũ trẻ ở bệnh viện. Cậu ấy đã làm tôi không ngừng giúp đỡ Jessica. Nói trắng ra là tôi đã muốn giữ cậu ấy bên mình. Tôi đã muốn cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net