For The First Time

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : a-flirt

For The First Time


Tiffany says (08/20/2009 2:31AM): brb mình cần phải lấy thứ gì đó để uống.

Taeyeon says (08/20/2009 2:31AM): kk

Tiffany says (08/20/2009 2:32AM): quay lại rồi đây!

Taeyeon says (08/20/2009 2:32AM): đó đúng là giây phút dài nhất trong cuộc đời tớ.

Tiffany says (08/20/2009 2:32AM): cậu sến quá đấy.

Taeyeon says (08/20/2009 2:33AM): nhưng cậu biết là cậu thích điều đó mà

Tiffany says (08/20/2009 2:33AM): keke yes yes I do :]

Tôi chưa bao giờ tin rằng cảm giác ấy, tình yêu, sự lãng mạn, và tất cả những điều đáng yêu đó lại có thể xảy ra giữa hai người qua Internet. Ý tôi là, sao một người có thể thích một người khác khi họ chưa từng gặp nhau trong đời thật bao giờ, chưa kể đến là yêu nhau nữa. Tôi cảm thấy nó thật kì lạ. Chú ý đấy là trước kia, bởi vì bây giờ tôi không còn nghĩ như thế nữa. Sau khi tôi gặp cô ấy, tôi đã nhận ra rằng điều đó là hoàn toàn có thể. Cứ mỗi lần tôi thấy tin nhắn của cô ấy trên MSN, mỗi lần tôi được nghe giọng nói của cô ấy qua Skype, chỉ có Chúa mới biết được rằng tôi đã cảm thấy vui như thế nào. Tôi nhớ rằng mình thường cười rất nhiều bất cứ khi nào chúng tôi nói chuyện, thậm chí đến mức đau cả hàm.Tôi chưa từng trải qua điều này với bất kì ai, dù là online hay offline. Tôi biết đó là tình yêu, và tôi tin chắc như thế.

Đầu tiên, tôi không chắc rằng liệu tôi có phải là người duy nhất cảm thấy như thế không. Và giống bất kì kẻ hèn nhát nào khác ngoài kia, tôi đã không dám nói với cô ấy rằng tôi cảm thấy như thế nào về cô ấy. Tôi đã sợ rằng nếu tôi nói ra, rằng cô ấy là niềm hạnh phúc duy nhất của đời tôi, hoặc cô ấy là người con gái dễ thương nhất mà tôi từng gặp, hay là tôi sẽ không đời nào rời bỏ cô ấy để có 1 tỉ đô dù cô ấy có nghĩ rằng tôi là 1 kẻ kì lạ đi nữa. Nhưng thậm chí khi tôi đã cố để giấu đi những cảm xúc của mình, cô ấy vẫn nói rằng tôi rất thật thà và cô ấy có thể nhìn thấu được cả tôi.

Taeyeon says (09/18/2009 9:00PM): Cậu biết đấy...chúng ta luôn nói đùa về việc thích nhau...nhưng cậu có thật sự...thích tớ không?

Tiffany says (09/18/2009 9:00PM): Tớ đã rất nghiêm túc...cậu biết điều đó mà...Thế...còn cậu?

Taeyeon says (09/18/2009 9:01PM): Oh...điều đó thật tuyệt.

Tiffany says (09/18/2009:01PM): thế còn cậu? <<

Taeyeon says (09/18/2009 9:01PM): tất nhiên tớ cũng thế ^^;;

Tiffany says (09/18/2009 9:02PM): ^^;;

Thậm chí chỉ cần nhớ lại cuộc đối thoại trên MSN của cả hai cũng đã đủ để khiến cho tôi cười. Sức mạnh từ nàng công chúa của tôi. Cô ấy có thể làm cho tôi cười ngay cả khi cô ấy đã không còn ở đây...không còn trên cuộc đời này nữa.

Sooyeon says (04/23/2010 11:27PM): Taeyeon-ah...

Sooyeon says (04/23/2010 11:27PM): ...Tiffany...

Taeyeon says (04/23/2010 11:27PM): Tiffany làm sao ạ?

Sooyeon says (04/23/2010 11:27PM): Con bé qua đời rồi.

Một vài tuần trước khi tôi bay đến để gặp cô ấy lần đầu tiên, tôi đã nhận được một tin nhắn từ bạn thân của Tiffany, chị SooYeon, nói với tôi rằng Tiffany đã ra đi trong một tai nạn xe hơi. Tôi đã bị suy sụp. Tôi nhớ rằng mình đã khóc suốt ngày đêm vì nhớ cô ấy. Tôi cảm thấy thật trống trải và chẳng còn điều gì quan trọng để tiếp tục sống khi thiếu vắng cô ấy.

Sau một vài tuần đau đớn và khóc lóc, tôi quyết định rằng mình sẽ vẫn đi đến thành phố nơi cô ấy đã sống và được chôn cất ở đó; thành phố nơi mà tôi có thể gặp Tiffany lần đầu tiên. Tôi muốn được nhìn thấy cô ấy, cũng để dành cho mình có một khoảng thời gian không giấu mình trong phòng khóc lóc.

Và một điều kì diệu đã xảy ra trước chuyến bay. Tôi bị ốm. Vì lí do nào đó, tôi không nhớ rõ lắm, nhưng tôi đã bị ốm. Tôi chỉ nằm trên giường cả ngày và ngủ. Chưa hết, khi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi đã khỏe như thường.

Tôi được mẹ đem đến sân bay, vì bà vẫn nghĩ rằng tôi không thể tự đi một mình. Tôi đã đi qua tất cả các điểm kiểm tra an ninh và ngồi ở khu vực chờ để lên máy bay. Tôi ngồi đó nắm chặt điện thoại và đọc lại tất cả các tin nhắn mà Tiffany đã gửi cho tôi. Đây không phải là lần đầu tiên hay lần thứ 2 tôi đọc lại chúng. Tôi luôn đọc mỗi khi nhớ cô ấy để rồi lại vừa cười, vừa khóc.

Hẹn gặp cậu trong vài tuần nữa, Taeyeon ah~!

"Hẹn gặp cậu trong vài giờ nữa." Tôi tự lẩm bẩm khi đọc lại tin nhắn quen thuộc từ Tiffany. Tôi gượng cười, cảm thấy ngực mình đau nhói và nước mắt lại dâng đầy. Thật sự mình đã sẵn sàng để đối mặt với nó chưa?

Tôi nhanh chóng cùng lên máy bay với những hành khách còn lại và ngồi ở một chiếc ghế cạnh cửa sổ. Tôi thích khung cảnh đó. Có vẻ như chuyến bay còn vài tiếng nữa, nhưng ý nghĩ tới thành phố đó làm khiến thời gian như bay đi rất nhanh. Tôi đã mong ước rằng những xúc cảm ấy không ào đến với mình lần nữa. Tôi đã có quá đủ rồi.

Nhưng tôi lại không thể điều khiển bản thân mình. Giây phút chiếc máy bay đáp xuống thành phố, trái tim tôi lại trở nên nặng nề. Tôi cảm nhận được đủ thứ cảm xúc hỗn tạp. Hơi thở trở nên gấp gáp. Nhịp tim đập nhanh hơn. Tôi đang phải trải qua một nỗi lo. Nhưng cũng không lâu sau, nỗi lo ấy biến mất nhưng cơ thể tôi vẫn bị chiếm đóng bởi nỗi cô đơn. Tôi tự đùa với bản thân mình trong khi nhìn vào hình nền điện thoại, nơi có hình ảnh cô ấy. Tiffany, mình đã tới đây rồi nhưng bây giờ cậu lại đang ở đâu hả? Cuối cùng mình cũng đã đến đây rồi...nhưng mình sẽ chẳng bao giờ có thể có cơ hội để gặp cậu nữa.

Tôi đi theo các hành khách để xuống máy bay và hướng về phía cửa ra. Khi chỉ còn cách vài mét, ở nơi mà những hành khách được người nhà đón, tôi đã dừng lại và đứng đó cùng với hành lí của mình, ngẩn ngơ nhìn về phía khung cảnh sáng ngời phía xa ngoài cửa sổ kính. Tôi đã luôn tưởng tượng ra một viễn cảnh hoàn hảo cho khoảnh khắc này, rằng khi tôi bước ra khỏi cánh cửa kia, Tiffany sẽ ở đó chờ tôi. Tôi đã luôn mong muốn được trải nghiệm cảm giác được người mình yêu đón ở sân bay. Để người mình yêu nhất, có thể là người đầu tiên mà bạn thấy ngay khi bạn đến hoặc vừa trở về từ một nơi nào đó...

Mặc cho từng đoàn người cứ thế đi qua, tôi chỉ đứng đó nhắm mắt lại và mơ tưởng về viễn cảnh tuyệt vời của mình. Tôi nhận thấy bản thân mình mỉm cười với suy nghĩ được thấy cô ấy, rồi trao cho cô ấy một cái ôm thật chặt. Và rồi từ từ, tôi lại cảm thấy trái tim mình đang chết dần bên trong, nỗi đau đớn tấn công trái tim tôi bởi tôi biết giấc mơ đó sẽ không thể nào xảy ra. Sẽ không bao giờ, bởi vì Tiffany đã không còn sống nữa.

Tôi mở mắt lần nữa, nhìn ra cửa, hít một hơi thật sâu và tiến về phía trước mà chả hề hi vọng điều gì. Lúc tôi đang định bắt chiếc xe đầu tiên để đi đến khách sạn và đợi chị Sooyeon đến đưa tôi tới chỗ Tiffany. Nhưng khi bước ra ngoài cửa, có một việc đã xảy ra.

"Taeyeon-ah!" Tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình. Cơ thể như bị đóng băng. Tôi nhận ra giọng nói đó. Không thể nào là tôi đã nghe thấy tiếng của cô ấy, nhưng đó là sự thật. Rõ ràng đó là giọng của cô ấy, giọng nói của Tiffany.

Tôi quay lại về phía giọng nói phát ra và trái tim tôi như đã ngừng đập trong một lát. Tôi đã thấy Tiffany. Cô ấy vừa bước đến vừa vẫy và mỉm cười với tôi, từng bước một. Điều tôi thấy đúng là một phép màu. Một cách vô thức tôi mỉm cười lại. Đột nhiên tất cả đau buồn biến mất và trái tim tôi như đang nhảy nhót vì vui mừng. Thật khó để có thể tin đây là sự thật.

Sao điều này có thể xảy ra chứ? Hay là tôi đang nhìn thấy ma? Hay là tất cả mọi thứ chỉ là một trò đùa? Tôi đã bị lừa trong suốt thời gian đó ư? Tôi chợt cảm thấy thật bối rối. Những suy nghĩ kéo đến và lướt qua đầu óc tôi. Nhưng khi tôi nhìn Tiffany, cô ấy vẫn đang tiến về phía tôi. Và cứ thế, nỗi băn khoăn của tôi đã bị đẩy sang một bên. Chẳng có vấn đề gì nữa, khi cô ấy đang ở đây, ngay trước mặt tôi, và còn sống.

"Cậu đã làm được!" Cô ấy thích thú nói và đứng đó, kiểm tra tôi từ đầu tới chân, và tôi, cũng nhìn chằm chằm vào cô ấy. Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ngoài đời sau tất cả những việc kia.

"Ừ, uhm...tớ đã làm được." Tôi lắp bắp. "Tớ nghĩ là cậu đã..."

"Thế ra là cậu hơi thấp". Cô ấy kết luận và cười khúc khích. Đôi mắt ấy như biến mất còn cô ấy dùng tay để che nụ cười đang mỗi lúc một lớn hơn. "Và như đã hứa, tớ đã không đi giày cao gót vì cậu." Cô ấy nói và nhìn xuống chân mình. Một đôi Converse màu Hồng. Phải, là màu Hồng.

"Tại sao chứ, nhưng cảm ơn cậu." Tôi từ tốn đáp lại.Cuộc gặp gỡ này thật sự là vẫn còn ngại ngùng hơn tôi nghĩ. Tiffany thì có vẻ không có vấn đề gì với điều đó nhưng tôi không biết phải nói gì với cô ấy cả. Có thể là tôi đã bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của Tiffany, thêm nữa là cuối cùng tôi cũng có thể được trông thấy cô ấy thật sự. Hoặc tôi đã bị choáng bởi sự thật rằng tôi đang nhìn thấy cô ấy sau hàng tuần dài khóc lóc vì nghĩ tôi sẽ không thể có một cơ hội như thế này. Và có lẽ...

"Chúng ta nên đi thôi. Chị Sooyeon đang chờ đấy." Tiffany nói và nắm lấy tay tôi kéo đi cùng. Tôi không nghĩ rằng lần đầu tiên chúng tôi nắm tay lại dễ dàng như thế này, nhưng điều đó không quan trọng lắm nữa. Bàn tay cô ấy thật ấm áp và mềm mại, cách Tiffany nắm lấy tay tôi thật chắc chắn, như thể chúng tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nhau. Cả hai cùng bước nhanh qua mọi người, nhưng sự tập trung của tôi chỉ dồn vào sự khớp nhau kì lạ giữa những ngón tay, lòng bàn tay và cả sự tiếp xúc mà cô ấy mang lại. Khoảnh khắc đó, tôi thề rằng nếu được phép, tôi sẽ nắm lấy bàn tay đó cả cuộc đời. Và cũng lúc ấy, tôi tự nguyền rủa đống hành lý nặng nền đã khiến tôi gặp khó khăn khi để theo kịp bước chân Tiffany.

"Chị Sooyeon? Ý cậu là người bạn thân khiêm tốn luôn tự tôn mình là người quyến rũ nhất trong các cô nàng quyến rũ á?" Tôi hỏi khi chúng tôi bước chậm hơn.

"Chị sexy mà, em biết đấy." Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng trả lời từ một cô nàng cao ráo, hơi gầy đang đứng dựa vào một chiếc Audi màu đen, hai tay khoanh trước ngực. Cô ta mặc không cầu kì nhưng hợp thời trang : áo cổ chữ V với chiếc quần jeans bó màu đen làm nổi bật đôi chân thon và dài, cuối cùng là một đôi boots đen đi cùng. Cô ta đẹp, và cao nữa. Tôi đã nhắc đến rằng cô ta cao chưa ấy nhỉ?

"Taeyeon, đây là Sooyeon unnie." Tiffany nói và giới thiệu hai chúng tôi với nhau.

Chị Sooyeon đã từng là "bee eff eff" của Tiffany. Mặc dù tôi chưa hề biết cô ấy trông như thế nào, nhưng tôi đã nói chuyện với chị ấy vài lần, đặc biệt là mấy tuần vừa rồi. Bởi vì "cái chết" của Tiffany, giữa chúng tôi đã hình thành nên một mối tình thân đặc biệt, giúp đỡ nhau vượt qua nỗi buồn. Chị ấy đã định đưa tôi đến mộ của Tiffany vào ngày đó, nhưng tôi đoán rằng kế hoạch đã bị thay đổi.

"Sexy unnie!" Tôi hét lên hào hứng, cho chị ấy thấy niềm vui khi được gặp mặt.

"Yah!" Tiffany hét lên và đánh một cái nhẹ vào vai tôi. Cô ấy bĩu môi và tiện thể gửi luôn cho tôi một cái lườm. Tôi đã giả vờ rằng mình cảm thấy sợ hãi, mặc dù đối với tôi hành động của cô ấy cực kì dễ thương. Cậu không thể trở nên đáng sợ đâu, Fany-ah. Nhưng sẽ ổn tôi, tớ thích cậu bởi vì cậu rất cute.

"Chào cô em không-hề-sexy." Chị Sooyeon thẳng thừng đáp lại, cố tỏ vẻ mỉa mai để rồi sau đó lại bật cười vì thấy người bạn thân của mình đang ghen tị. "Được rồi, chị không thể đỗ xe ở đây đâu, hãy đi thôi." Chị ấy đề nghị và đi vòng sang bên phía ghế của lái xe.

Tiffany và tôi đi theo, cùng ngồi ở ghế sau của chiếc xe sang trọng sau khi tống đống hành lí phiền phức vào cốp. Khi đã ổn định chỗ ngồi, tôi đan tay mình vào tay Tiffany và dựa đầu vào vai cô ấy.

"Đây có phải là cách mà giấc mơ của cậu diễn ra không?" Tiffany nhẹ nhàng hỏi, không muốn phá hỏng khoảnh khắc này. Tay trái cô ấy khẽ vuốt mái tóc tôi.

Tôi nhúc nhích để tìm một tư thế thoải mái hơn, thậm chí dồn hết sức nặng từ đầu mình lên vai cô ấy, trong khi tôi tập trung cảm nhận cảm giác mềm mại từ bàn tay ấy...Tay chúng tôi khớp với nhau một cách hoàn hảo.

"Mhmm." Tôi đáp lại. Trước đó tôi đã có một giấc mơ như thế này, cũng ở vị trí này trong một chiếc xe, điều mà tôi đã từng kể với Tiffany. Tôi đoán rằng sau tất cả, tôi chỉ muốn biến giấc mơ của mình thành sự thật, đó thật sự là một giấc mơ tuyệt vời khi bạn được dựa vào vai người mình yêu trong khi đang nắm tay người đó. Mặc dù sự thật là chúng tôi không ngồi trên chiếc ghế sau của xe cô ấy mà là xe của chị Sooyeon, nhưng thế thôi cũng đã rất giống với giấc mơ của tôi rồi.

"Tiffany-yah..." Tôi gọi tên cô ấy trong khi vẫn đang nhắm mắt, dựa đầu lên vai.

"Hmm?"

"Hơn bao giờ hết, bây giờ mình đang cảm thấy rất rất vui." Tôi nói với cô ấy. Và đó là sự thật. Tôi luôn cảm thấy vui bất kì khi nào tôi được nói chuyện với Tiffany qua internet nhưng cuối cùng việc gặp cô ấy còn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn cả. Và vì tôi đã giành những tuần trước để khóc lóc nên khoảnh khắc này cứ giống như đang được ở trên thiên đường vậy.

"Tớ mừng vì cậu cảm thấy như vậy, Taeyeon-ah. Lí do duy nhất để mình sống là làm cho cậu hạnh phúc." Tiffany đáp lại, ngọt ngào khiến tôi như thêm bị cuốn hút, bị cuốn hút bởi phép thuật của cô ấy.

"Ôi các em, thôi đi được không? Hãy đợi đến lúc không có mặt chị được chứ?" Tôi nghe thấy tiếng của chị Sooyeon. Mặc dù chị ấy cố làm cho giọng nói của mình mang vẻ khó chịu, nhưng tôi biết chị ấy mừng cho chúng tôi. Chị Sooyeon là thế.

***

Ba mươi phút đi xe từ sân bay về khách sạn nơi tôi đặt chỗ dường như là một khoảng thời gian quá ngắn ngủi. Ngay khi chúng tôi vừa đến, chị Sooyeon đã thả tôi và Tiffany ở đó rồi lái đi. Hình như chị ấy có một cuộc hẹn với bạn trai.

Sau khi hoàn thành thủ tục, Tôi và Tiffany kéo đống hành lí hướng về phòng. Căn phòng đúng như tôi đã đặt trước, một chiếc giường, một chiếc giường cỡ lớn. Tôi nhìn sang phía Tiffany và để ý thấy má cô ấy khẽ đỏ lên khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt.

"Cậu ổn chứ?" Tôi hỏi trong khi đặt hành phí vào phía góc, cạnh chiếc giường khổng lồ.

"Không sao." Cô ấy mỉm cười đáp. "Cậu thật sự đã đặt một căn phòng đơn..." Má Tiffany lại ửng hồng lên khi nói câu ấy, vì thế cô ấy nhìn xuống sàn, để gắng giấu đi khuôn mặt đang ngại ngùng của mình.

"Ừ. Cậu đã nói rằng cậu không phiền. Mình đi đổi lại nhé?"

Cô ấy lập tức ngẩng đầu lên và xua tay.

"Không, không, không sao mà." Tiffany nói. "Mình thật sự không phiền đâu."

Tôi bật cười trước hành động của cô ấy và ngồi xuống giường. Tôi nhìn quanh căn phòng, nó được trang trí rất tuyệt với giấy dán tường bằng hoa giản dị, đèn ngủ hiện đại và nhiều thứ khác nữa. Mắt tôi nhanh chóng lướt đến cửa sổ, nơi có chiếc ghế trường kỉ dài màu vàng được đặt ở đó. Tôi trượt khỏi giường, nhảy lên ghế và kéo rèm ra để ngắm bên ngoài. Xe hơi, người đi bộ đang lang thang trên những con đường của thành phố. Đúng là một buổi chiều thứ 6 bận rộn ở Seoul. Tôi quay lại với người con gái đang đứng im lặng đằng sau từ nãy.

"Vậy...hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây?" Tôi hỏi.

Mắt cô ấy lại chuyển sang hình lưỡi liềm thể hiện sự thích thú với ý nghĩ mà cô ấy đang có trong đầu. Tiffany nhanh chóng lôi ra một mảnh giấy được phủ kín chữ từ trong ví và giơ cho tôi xem.

"Mình đã chuẩn bị kế hoạch cho mọi việc cả rồi."

Tôi bắt đầu tiến về phía Tiffany trong khi cô ấy đang đọc cái list. Mặt cô ấy lại đỏ lên nữa rồi.

"Để mình xem nào."

"Không, được rồi. Mình sẽ từ từ nói với cậu từng việc." Cô ấy nói và giấu tờ giấy đằng sau lưng, cười một cách bí ẩn.

Tôi nhướn mày nhưng rồi cũng sớm từ bỏ ý định giành lấy tờ giấy. Mình băn khoăn cái gì đã khiến cô ấy ngượng ngùng như vậy.

***

Chúng tôi đi đến trung tâm mua sắm bằng tàu điện ngầm.

"Chúng ta đang làm gì ở đây vậy?" Tôi hỏi.

Mặc dù không phiền khi đến đây, nhưng tôi không phải là người thích mua sắm cho lắm và Tiffany cũng biết điều đó. Thêm nữa, tôi đã khánh kiệt sau khi mua vé máy bay và đặt phòng khách sạn rồi còn đâu. Tôi quay người lại về phía Tiffany. Trông cô ấy như đang tự đấu tranh với chính mình vì cô ấy chỉ nhìn tôi một giây rồi sau đó lại quay đi. Hít một hơi sâu, cô ấy quay lại và chầm chậm với lấy tay tôi, đan những ngón tay vào với nhau.

"Bởi vì... bởi vì...chúng ta đã một lần nói về việc nắm tay nhau cùng đi dạo quanh khu mua sắm..." Tiffany ngượng ngùng nói về kế hoạch. "Và vì thế mình đã nghĩ là chúng ta nên thực hiện điều đó...?" Cô ấy nhìn tôi, vẻ sợ sệt, và dường như là có chút hơi thất vọng về tôi, điều đó đã khiến Tiffany vô thức bĩu môi.

"Mình xin lỗi, nhưng cậu đã cố gắng để mọi thứ thật ngọt ngào đấy ư?" Tôi phì cười và dùng tay kia của mình để vỗ nhẹ đầu cô ấy. "Babo, đáng yêu quá đi."

Cô ấy đã hứng khởi trở lại sau khi nghe thấy câu nói, Tiffany cười rạng rỡ và xiết chặt tay tôi hơn. Khuôn mặt cô ấy lúc đó có thể làm nên cả 1 tuần, thậm chí là 1 tháng của ai đó. Cả cuộc đời của tôi đã được tạo nên vì cô ấy. Dù Tiffany đã cố gắng tỏ ra giận dỗi nhưng không thành, sự dễ thương của cô ấy đã đánh bại tất cả mọi thứ. Phải rồi, đấy mới là Tiffany của tôi chứ, chỉ là của tôi thôi.

"Được rồi, đồ ngốc." Tôi nói và ấn nhẹ vào cằm cô ấy. "Hãy để mình là người làm mọi thứ trong khi cậu chỉ cần ngồi đấy và mỉm cười thôi, được không? Tôi cười và bắt đầu dẫn đường.

Tôi và cô ấy đi vòng quanh khu mua sắm, tay trong tay, biến mọi thứ chúng tôi từng nói qua mạng thành sự thật. Đôi khi, cả hai chạy đến chỗ thu hút sự chú ý của chúng tôi và dừng lại ở đó 1 lát. Sau đó cùng thử các bộ đồ trong sự vui vẻ, cả hai cùng chơi đùa với những đồ chơi giống như thời bé đã từng làm. Thậm chí còn chụp cả ảnh, trong các tư thế ngốc nghếch, bĩu môi, và hôn nhau nữa. Tôi và Tiffany đã rất vui. Và chúng tôi có nhau.

"Ahhhh." Cô ấy vừa ra lệnh, vừa há miệng mình cùng lúc như để mô tả.

Tôi bật cười với đồ ngốc đang ở trước mặt rồi tuân theo mệnh lệnh đó. Tiffany nhanh chóng chọn lấy một miếng thịt từ đĩa nướng bằng đôi đũa metal một cách khéo léo rồi đưa nó đến gần mặt tôi. Nhưng ngay khi tôi vừa định cắn một miếng thì cô ấy lại rụt tay về. Trong lúc đang thất vọng, tôi thấy cô ấy khẽ thổi thổi vào miếng thịt cẩn thận rồi lại đưa cho tôi. Đó thật sự là miếng thức ăn ngon nhất mà tôi từng được thưởng thức trong cuộc đời.

"Thế nào?" Cô ấy hỏi. "Có còn nóng không?"

"Không." Tôi lắc đầu. "Tuyệt vời. Cũng giống như cậu thật hoàn hảo đối với mình vậy."

"Ah, thôi làm tớ thấy xấu hổ đi." Cô ấy tinh nghịch đánh vào tay tôi trong khi má thì ửng hồng và tai thì đỏ lên. "Cậu cũng hoàn hảo đối với mình." Cô ấy nói nhỏ, sự ngại ngùng khiến cô ấy không thể nói lớn được.

Tôi mỉm cười, với đến nắm lấy tay cô ấy thật chặt trong khi nhìn vào mắt nhau.

"Chúng ta hoàn hảo dành cho nhau."

Chúng tôi tiếp tục ăn bữa tối bằng cách đút cho người kia và cười đùa vì những vết lem. Thỉnh thoảng, chúng tôi bị quan sát bằng những cái nhìn kì lạ nhưng chẳng ai để vì cả hai đều rất vui với việc đang diễn ra.

"Mình vào phòng vệ sinh một chút." Tôi nói và đứng dậy khỏi bàn.

"Tại sao cậu phải cầm ví của mình khi đi vào phòng vệ sinh?" Cô ấy hỏi và liếc nhìn tôi đầy nghi ngờ.

"Thói quen thôi mà." Tôi đáp, mắt nhìn vu vơ.

Tôi và cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc cho đến khi cả hai đều chạy đến quầy thanh toán. Bàn ở khắp lối đi, nhưng tôi đã chạy nhanh nhất có thể. Khi tôi nghĩ rằng mình sắp đến được đó trước, một đứa trẻ xuất hiện trước mặt khiến tôi phải đột ngột dừng lại, và vì thế Tiffany đã chạy vượt lên. Tôi hầu như đã từ bỏ ý định trả tiền cho bữa ăn này đến lúc tôi để ý thấy Tiffany không thể nhớ ra số bàn mà chúng tôi ngồi.

"Là bàn C21." Tôi trả lời người thanh toán, cười tươi với cô gái đang đứng thất vọng bên cạnh mình.

"Cậu..." Cô ấy lè lưỡi ra và tỏ vẻ hụt hẫng. "Tớ sẽ để cậu thắng lần này."

"Uh huh..."

***

Tối đó chúng tôi cũng đi hát Karaoke vì Tiffany muốn thực hiện hết tất cả những điều cô ấy hứa, đó là hát cho tôi nghe. Không như các cô gái bình thường sẽ nói rằng cô ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net