Four Years Of Secret Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Credit: http://soshified.com/forums/topic/57749-fo...of-secret-love/
Permission: First of all, I want to say thank you for reading my one-short. I very happy to hear that you love my story. Of course, You can translate it in your language, but when you post the story, could you mention that it is my story

FOUR YEARS OF SECRET LOVE


Đã được 4 năm kể từ khi tôi biết em. Đã được 4 năm kể từ khi tôi được làm bạn của cậu. Và cũng đã được 4 năm khi mà tôi bắt đầu giấu cảm xúc thật mà tôi dành cho cậu. Tiffany

Bốn năm,tôi giống như là 1 kẻ ngốc trong tình yêu, cố giữ mọi thứ xung quanh và tự hỏi xem cảm giác của cậu có giống như tôi không... nhưng cảm xúc của cậu có vẻ như không thể nào đoán trước được

Những ánh nhìn chăm chú vào tôi,cách cậu ở bên tôi bất cứ khi nào tôi cần an ủi, cách cậu luôn chăm sóc tôi. Những điều đó khiến tôi cảm nhận được chắc chắn em cũng đã có 1 cảm giác nào đó với tôi,giống như cảm giác tôi dành cho cậu vậy. Đó là lý do tại sao tôi biết được rằng chúng ta luôn ở gần nhau, và tôi là một người đặc biệt với cậu. Nhưng mọi thứ đều trở nên vỡ nát khi tôi thấy cậu dành tình cảm đó với những người khác xung quanh. Vì vậy,lại một lần nữa tôi tự hỏi liệu đó có phải là sự mơ mộng của riêng tôi hay không hay chỉ là cách cậu thể hiện lòng tốt hay sự thân thiện của cậu. Đây là lí do tại sao tôi yêu cậu rất nhiều nhưng lại luôn phải giấu nó trong trái tim.

4 năm qua,tôi luôn hướng ánh mắt dành cho cậu, và tôi cũng luôn luôn là 1 kẻ hèn nhát, là 1 người không đủ can đảm để cho em biết được cảm giác của riêng tôi...Chỉ vì tôi sợ sẽ mất cậu mãi mãi.

___________________


Fany và tôi cùng học trong trong năm cuối của trường trung học. Chúng tôi học cùng lớp và sống cùng nhau trong khu ký túc xá nhỏ nhưng luôn thoải mái.Chúng tôi chỉ đơn giản là sống một cuộc sống như các trường khác. Học tập trong ngày thường và cùng đi chơi với nhau vào ngày cuối tuần.

Cuộc sống đã quá hoàn hảo với chúng tôi, đôi khi chúng tôi có một vài chuyện cãi vã nhỏ trong tình bạn nhưng mọi chuyện sẽ đều kết thúc bằng cách cả 2 chúng tôi cùng chia sẻ với nhau và cùng bật cười vì chúng tôi nhận ra đã hành động như những đứa trẻ. Hoặc đôi khi chúng ta có thể chạy trong mưa, tay trong tay với chiếc áo khoác của cậu che trên đầu chúng ta. Nhưng tôi không thích điều đó,vì cậu chắc chắn sẽ bị bệnh sau đó. Và hơn thế nữa, tôi luôn phải cõng cậu vì sự vụng về của cậu,với bất cứ mọi lần trượt ngã và mắt cá chân của cậu bị đau.

Tuy nhiên tôi luôn cảm thấy rất hạnh phúc bởi vì chúng ta luôn dành thời gian cho nhau và mãi mãi không bao giờ tách rời.

Nhưng sinh ra là một con người thì bạn luôn luôn cần những gì nhiều hơn thế.Tôi có thể không hài lòng với những người bạn tối nhất,hoặc sự gần gũi thân thiện của bạn bè. Tôi muốn chúng tôi. Taeny sẽ là điều đặc biệt hơn những điều đó. Đó là lý do tại sao tôi bắt đầu thực hiện 1 kế hoạch để tôi thú nhận cảm giác thật sự mà tôi dành cho cậu. Và nó sẽ được thực hiện vào ngày sinh nhật thứ 21 của tôi, trong tuần tới.

Trong 4 năm,đó là 1 khoảng thời gian đủ dài để cậu biết được những điều tôi thích và không thích. Đó là lý do tại sao mỗi năm cậu đều tổ chức cho tôi 1 bữa tiệc bất ngờ và tôi nghĩ năm nay cũng sẽ không phải là một ngoại lệ.Nhưng tôi sẽ làm cho nó trở nên khác vào năm nay. Vào ngày đó, tôi đã lập kế hoạch để hỏi cậu rằng có muốn làm một nửa , là một người đặc biệt trong cuộc sống của tôi hay không.

Tuy nhiên,như 1 trò đùa của số phận, mọi thứ đã bị đảo lộn.

Tối hôm đó,trong đêm sinh nhật của tôi. Tôi đã ngồi một mình trước tivi và ánh sáng chỉ đủ để nhìn thấy .Tôi lien tục thay đổi các kênh để tìm điều gì đó mới để xem.Sau một thời gian xem tivi,tôi ngước mắt lên nhìn đồng hồ treo trên tivi. Nó chỉ gần tới 10.00pm và chỉ còn hơn 2h nữa là kết thúc ngày. Tâm trí tôi cứ tưởng tượng về bữa tiệc mà Fany tổ chức cho tôi và tôi đang cười vào những suy nghĩ đó.

Chỉ sau đó 1 lát cánh cửa được mở ra và đóng sầm lại, đèn được mở lên. Fany chạy vào và ôm tôi thật chặt ngay từ lúc đầu tiên mà không để cho tôi có lấy một hơi thở. Nụ cười của cậu sáng lấp lánh như ánh sáng của các ngôi sao,đấy còn chưa kể đến đôi mắt cười tuyệt đẹp của cậu. Sau đó cậu rời bỏ khỏi tôi và xoay quanh như một cô gái nhỏ chưa trưởng thành.

Tôi mỉm cười khi nhìn thấy trước mặt tôi,nhưng sau đó tôi nhận ra rằng không có bánh kem bí mật mà tôi chờ đợi và cũng không có những món quà mà tôi đã nhận được mỗi năm. Tôi cảm thấy có chút thất vọng,nhưng tôi đã không để lộ điều đó ra,tôi thích giữ nó cho riêng bản thân mình.

Cậu dừng lại sau đó và mỉm cười, eye-smiles của Cậu chưa bao giờ thất bại trong việc làm trái tim tôi tan chảy. Cậu nắm lấy bàn tay tôi,và tôi đã cười như thế mãi mãi. Cậu đã cho tôi một món quà sinh nhật không thể nào quên, nó làm trái tim tôi đau đớn và tan nát thành từng mảnh

"Tea Tae, đoán xem chuyện gì đã xảy ra? Anh ấy đã hỏi mình có thể ra ngoài đc ko? Hoohoo.Mình cảm thấy thật hạnh phúc"
Cậu nói rất vui vẻ

Đó là lý do tại sao tôi biết được rằng cậu đã hoàn toàn quên sinh nhật của tôi. Và lý do đằng sau đó là HE. Tôi không bao giờ muốn cảm thấy điều này một lần nữa trong cuộc sống của tôi. Tôi không bao giờ hy vọng một lần nữa về cậu trong sinh nhật của tôi. Tôi ước rằng những gì vừa xảy ra chỉ là 1 trò đùa,là một trò đùa mà không bao giờ nó thành hiện thực


-----------------


2 Tháng sau

Mọi điều đều thay đổi khá nhiều

Đối với Fany và tôi,tình bạn thân thiết của chúng tôi vẫn còn,nhưng trái tim cô ấy đã thuộc về người khác. Mỗi đêm tôi đều im lặng đợi cậu trở về ký túc xá nơi chúng tôi thường gọi đó là nhà của chúng tôi. Kể từ khi cậu có bạn trai cậu thường quay trở lại rất muộn vào giữa đêm. Và tôi thật sự lo lắng cho sự an toàn của cậu. Tôi không biết rằng người cậu đang hẹn hò có phải là người tốt hay không. Nhưng tất cả những sợ hãi của tôi đều biến mất khi tôi nhòm qua lỗ cửa của phòng ngủ của tôi và nhìn thấy cậu trở về nhà với nụ cười trên mặt

Tôi luôn cảm thấy như vậy vào mỗi đêm,cơn đau không bao giờ ngừng tra tấn tôi vì cậu đã dành thời gian cho anh ta

.....................

Lễ giáng sinh

Tôi đang lang thang một mình trên đường phố tấp nập,đông đúc với mỗi cặp yêu nhau đều đang chờ đợi cho ngày giáng sinh tới. Tôi cảm thấy 1 chút cô đơn vì vậy tôi rời ra khỏi mọi người và đi bộ vào một nơi khác yên lặng hơn

Cuối cùng tôi đi đến bên cạnh sông. Tôi tiếp tục đi bộ và đi bộ cho đến khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngồi một mình trên băng ghế đối diện với dòng sông. Cô đang nhìn vào một ngôi sao đặc biệt và cầu nguyện buồn bã. Không mất quá lâu để nhận ra cô gái đó là ai

"Fany,không phải cậu nói với mìnhi là ra ngoài với bạn trai của mình hay sao? Tại sao cậu lại ngồi đó 1 mình?" tôi tự nhủ với chính mình

Sau đó tôi lấy điện thoại của tôi để gọi cho cô ấy ,nhưng cô ấy đã không nhận cuộc gọi.Khi tắt máy,tôi tránh ánh nhìn từ điện thoại của tôi tới cô ấy. Tôi cảm thấy có 1 chút giận dữ. Nếu tôi là người bạn tốt nhất thì cô ấy nên nghe điện thoại của tôi.Nhưng sự tức giận của tôi đã ngưng lại khi thấy cậu rung mình trong thời tiết giá lạnh. Tôi tự hỏi làm thế nào mà cậu có thể mặc một chiếc váy mỏng và ngắn không có găng tay và mũ trong thời tiết như thế này hoặc ít nhất cậu nên dung chiếc khăn mà tôi mua cho cậu một vài tháng trước đây. Cậu có thể bị đóng băng đến chết nếu ở đó lâu hơn một chút mà không mặc chiếc áo khoác nào ,áo len hay bất cứ thứ gì có thể bảo vệ cậu khỏi cái lạnh

Tôi nhanh chóng cởi chiếc áo khoác bằng len của mình và bước tới gần cô ấy. Tôi choàng nó xung quanh người cậu và làm cậu giật mình

"Taeyeon?" Cô ấy thốt cùng 1 cái nhíu mày

" Cậu đang làm gì ở đây 1 mình giữa cái lạnh,và bạn trai cậu anh ấy đang ở đâu?" Tôi hỏi trong khi bước tới chỗ ngồi quen thuộc bên cạnh cô ấy

" Mình – Mình" Em lắp bắp với những giọt nước mắt gần như muốn rơi ra

Tôi cảm thấy hối hận khi đã hỏi cậu trực tiếp.Trái tim tôi đau đớn khi nhìn thấy cậu như thế này,không cần chờ đợi để cậu hoàn thành nốt câu nói của mình thì tôi đã kéo cậu về phía mình,để cậu dựa vào trong vòng tay tôi

Sau đó cậu tiếp tục nói " Mình đã gọi anh ấy nhiều lần nhưng có vẻ mạng đã bị lỗi và không thể lien lạc.Mình không muốn bỏ đi vì sợ anh ấy sẽ đến ngay sau khi mình dời khỏi"

" Vì vậy cậu tự làm cho bản thân mình rét run vì lạnh để chờ đợi anh ta.Cậu có biết cậu có thể bị cảm lạnh và đó là điều mình không bao giờ muốn thấy"

Tôi phàn nàn

"Mình chỉ.........Không biết" Đó là những gì cậu trả lời tôi

Cả 2 chúng tôi đều im lặng,tôi có thể cảm nhận được cậu ngay lúc cậu đang run lên vì lạnh. Sau đó cậu xích lại gần phía tôi,và dường như cậu đang rất thích sự ấm áp mà tôi mang đến cho mình. Nhưng tôi lại cảm thấy không thoải mái chứ không phải thích khi có cậu trong vòng tay tôi như thế này. Tôi sợ,sợ rằng trái tim tôi sẽ phản bội tôi và cậu sẽ tìm ra nguyên nhân phía sau trái tim đang đập nhanh của tôi ,lý do vì sao tôi dường như bị tê liệt vì được gần bên cậu

" Chúng ta nên về nhà,nếu ở lại thêm đây sẽ bị đóng băng đấy" Tôi nói

Cậu vẫn ngồi lại yên lặng 1 chút sau đó mới đồng ý với quyết định của tôi.

Trên đường về nhà,tôi ghé qua 1 cửa hàng để lấy thêm 1 chai rượu champagne ,vì tôi biết điều đó sẽ làm cho cậu cảm thấy tốt hơn trong mùa lạnh

Nhưng chẳng bao lâu tôi đã phải hối tiếc vì mua quá nhiều,trong khi tôi chỉ cần phải mua có 1 chai.Điều đó không hẳn là dung rượu để bảo vệ sức khỏe của cậu,nhưng ít nhất cũng làm cho cậu thấy khá hơn so với cái lạnh này. Cậu tiếp tục uống, ly sau tiếp ly trước, và tôi không thể đứng nhìn cậu tiếp tục như thế nữa vì vậy tôi đến và giật lấy chiếc ly từ tay cậu. Cậu mặc kệ việc tôi dành lấy cái ly mà tiếp tục dùng cả chai để uống,một lần nữa tôi lại giật nó ra khỏi cậu

"Tại sao cậu lại trở nên như thế này? Nhìn xem cậu đã uống hết bao nhiêu chai rồi?" Tôi hỏi trong khi chỉ tay vào các chai rỗng đang nằm lăn lộn ở trên sàn phòng khách của chúng tôi với một chút khó chịu

" Teayeon ah,cậu có biết rằng bây giờ tớ đang cảm thấy rất bất an,anh ấy đã trở nên xa lạ trong khoảng thời gian gần đây. Tớ phải làm gì?" Fany nói,giọng của em rung lên theo nhịp nấc

" Cậu đang say rượu,nhưng nếu cậu muốn uống thì mình sẽ uống với cậu" Sau đó tôi lấy chai rượu và uống ,sau khi ngừng uống rượu tôi đã nói chuyện với cậu bằng một giọng nói nhẹ nhàng" Tớ không biết làm thế nào để cậu cảm thấy ổn ngay bây giờ,nhưng đây là những cảm xúc rất quen thuộc đối với mình"

Tôi giấu kín những giọt nước mắt của mình và tiếp tục " Cảm thấy đau đớn " – Nhưng sau đó tôi đã bị xen ngang khi cậu cố bước loạng choạng về phía tôi và ôm lấy khuôn mặt tôi. Cậu nhìn tôi bằng đôi mắt gần khép lại. Trái tim tôi đã đập nhanh như điên khi cậu cố giảm khoảng cách giữa chúng tôi. Vài giây sau, đôi môi của cậu đã đặt trên môi tôi và cậu bắt đầu hôn tôi say đắm khiến tôi rơi lùi về phía sau

Cậu đã khiến tôi hoàn toàn mất trí và cuối cùng tôi cũng đã quên đi thực tế là cậu đã có bạn trai và bắt đầu hôn lại dù tôi biết rằng cậu đang say rượu. Tôi đã bị lạc mất trong thế giới của cậu


--------------------


Tôi tỉnh dậy với một ánh sáng xuyên qua cửa sổ. Tôi rút nhẹ bàn tay đang đặt trên mái tóc mình và vẫn còn phải nheo mắt điều chỉnh với ánh sáng đột ngột. Hít mạnh một hơi hy vọng cơn đau trong đầu tôi sẽ nhanh chóng biến mất

Tôi nhìn xung quanh mình,những vỏ chai rượu đang nằm bừa bãi ở khắp mọi nơi từ bàn cho xuống dưới sàn. Khi tôi nhìn thấy Fany đang ngủ bình yên trên ghế sofa thì bộ nhớ tôi mới hoạt động trở lại,mọi chuyện trong tối qua bắt đầu quay lại trong tâm trí tôi. Tôi chạm vào đôi môi của mình và mỉm cười. May mắn là cậu bị say và khi đó đã là nửa đêm,nếu không tôi thật sự không biết làm thế nào để có thể đối mặt cả ngày hôm nay với cậu. Và nó thậm chí còn may mắn hơn là chúng tôi chỉ hôn nhau và không có ý gì khác,ý thức của tôi sẽ giết chết tôi nếu tôi đã làm điều gì đó đi xa hơn thế

Tôi bước vào phòng của mình lấy ra một tấm chăn và đi trở lại phòng khách. Tôi khoác nó lên người của Fany và dừng lại 1s để nhìn ngắm khuôn mặt đó,sau đó tôi đưa tay gạt đi những sợi tóc bị rơi đang buông xuống khuôn mặt thiên thần của cậu

Tôi mỉm cười với cậu trước khi quay lại để bắt đầu dọn dẹp căn phòng bừa bọn kia. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng nói chuyện. Tôi quay lại , thì ra là Fany. Cậu ấy ngủ mớ hoặc đang gặp một cơn ác mộng. Tôi tiến lại gần cậu cố gắng lắng nghe những tiếng thì thầm nhưng cậu đã ngừng lại


--------------------------

5 ngày trôi qua. Mọi thứ đều bình thường theo thói quen hàng ngày của nó. Nhưng không phải tất cả đều như vậy,gần đây,tôi nhận thấy Fany về nhà rất sơm và luôn luôn khóa cửa tự nhốt mình trong phòng. Cũng không còn nói chuyện nhiều qua bức tường vào mỗi đêm. Tôi cảm thấy có 1 chút lo lắng cho cậu. Tôi nghĩ phải làm điều gì đó với bạn trai cậu. Vì vậy, tôi quyết định đến gặp bạn trai cậu vào ngày hôm sau

Là 1 buổi trưa 12:00 và tôi đang đứng ở trước cửa công ty nơi anh ta làm việc,vì biết rằng anh ta sẽ rời khỏi và đi ăn trưa vào giờ này
Sau 1 lúc không lâu,anh ta xuất hiện ở lối vào. Nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi,anh ta đang đi bên cạnh một cô gái khác. Lúc đầu,tôi cứ nghĩ họ chỉ là đồng nghiệp,nhưng làm thế nào mà các đồng nghiệp có thể hôn nhau hay thậm chí đi bộ và nắn tay trong tay ở ngay nơi công cộng như thế này? Và cô gái đó còn có cả một hình xăm trên vai. Nhìn cô ta giống giống hệt như một gangster. Làm sao anh ta lại có thể đánh mất Fany vì loại người như thế? Anh ta đã sai hoàn toàn và thật sự bị mù quáng

Nó thật sự làm cho tôi khó chịu. Tại sao anh ta lại làm điều này với Fany. Tôi bước lại về phía cặp đôi đó,tôi đến và lôi anh tar a ngoài,không nói bất cứ điều gì,tôi đã đấm thẳng vào mặt anh ta. Anh ta bị lùi lại và loạng choạng trên mặt đất nhưng cô gái xã hội đen kia đã đỡ được anh ta.

" Tôi đã làm gì sai với cô" Anh ta gào lên tay vẫn ôm lấy chỗ vừa bị đánh

" Làm thế nào mà anh có thể làm tổn thương trái tim Tiffany chỉ vì cô gái gangster này?" Tôi nói trong khi cô gái kia đang nhìn tôi giận dữ
Sau đó tôi được chào hỏi lại bằng 1 cái tát mạnh từ cô gái kia. Tôi rít lên trong đau đớn. Cô ta tiến lại tôi với một cái tát khác nhưng người vừa bị ăn đấm của tôi đã yêu cầu cô ta dừng lại và nói chuyện với tôi

" Cô đang nói gì? Chính bạn cô mới là người đã yêu cầu chia tay"

Tôi đã bị sốc,và cũng vô cùng xấu hổ vì hành động vừa rồi của chính mình. Tất cả những gì tôi có thể nói với cặp đôi đó là " xin lỗi"

" Điều gì đang xảy ra" Tôi tự hỏi bản thân mình trong khi đi bộ về nhà

Tôi đã đi dạo và chìm trong chính suy nghĩ của riêng mình. Có quá nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi mà tôi muốn giải quyết nó càng sớm càng tốt. Ngay sau đó điện thoại của tôi rung lên đã cắt ngang mọi suy nghĩ của tôi. Tôi nhận được 1 tin nhắn mới và đó là tin nhắn đc gửi từ Fany. Tôi nhanh chóng nhấn nút để đọc tin nhắn

Trong tin nhắn viết

"Taeyeon ah. Hôm nay là đêm giao thừa
Mình sẽ chờ cậu ở nơi mà cậu nghĩ là sẽ gặp được mình
Hãy đến vào lúc 11h nhé
Hẹn gặp lại cậu ở đó
Fany"

" Nơi mà tôi có thể gặp được cậu?" Tôi đã không thể nói được. Có rất nhiều nơi cậu có thể ở đó đang xuất hiện trong tâm trí tôi. Cậu đang ở đâu?


-----------------------------

Tôi cảm thấy mệt mỏi. Tôi đã đi bộ từ lúc hoàng hôn cho tới khi mặt trăng đã lên mà vẫn không biết phải đi bộ bao lâu nữa để tìm thấy cậu. Tôi không cảm thấy phiền nhưng thật sự rất lo lắng. Nó thật sự lạ so với các tin nhắn khác. Cậu rất ít khi gửi cho tôi những tin nhắn như vậy. Và giờ tôi chỉ cần bỏ qua mọi vấn đề thực tế và tiếp tục tìm cậu. Chỉ có sân chơi bí mật của mình,trường học của chúng tôi và thậm chí tôi đã đi đến hầu hết các nơi mà chúng tôi hay đến để đi chơi với nhau mà vẫn không tìm thấy cậu.

Tôi ngước nhìn lên bầu trời,các ngôi sao đã tỏa sáng khắp nơi

Sao?

Một địa điểm đặc biệt hiện ra trong tâm trí tôi. Tôi nhanh chóng nhìn đồng hồ và đã 11:30pm, đã muộn so với giờ hẹn. Thay vì đi bộ tôi đã chạy đến nơi cuối cùng mà tôi nghĩ là sẽ gặp được cậu

Bên bờ sông

" Xin lỗi, mình tới trễ" Tôi gọi và không thể kiểm soát được nhịp thở của mình

Cậu quay lại nhìn tôi và mỉm cười " Mình cứ nghĩ rằng cậu sẽ không tìm ra"

Tôi ngồi lên băng ghế và vẫn đang cố để bắt kịp lại nhịp thở của mình. Cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt tôi như vậy. Tất nhiên dưới sự giúp đỡ của ánh sáng mặt trăng cậu có thể dễ dàng nhìn thấy vết bầm tím trên mép miệng tôi,nơi tôi đã bị cô gái kia tát hồi chiều nay

" Có chuyện gì xảy ra với miệng của cậu vậy?" Cậu hỏi trong khi chạm tay vào vết bầm đó,một lần nữa tôi lại rên lên trong đau đớn. Cậu rút tay lại nhìn tôi lo lắng

" Không có gì. Mình ổn mà. Nó chỉ là emm...là... Nó chỉ là vì mình bị đụng vào tủ thôi" Tôi nói dối để trả lời và bắt đầu hỏi câu hỏi khác để thay đổi chủ đề

"Mình thấy cậu có vẻ đang cầu nguyện trước đó.Cậu có đang cầu nguyện không ? '' Tôi hỏi

' Thực ra mình không có cầu nguyện. Mình chỉ đang nói chuyện với các ngôi sao thôi '' . Cậu nói trong khi chỉ vào một ngôi sao sáng nhất trông một nhóm và tiếp tục nói

'' Mình muốn người mà mình yêu nhất sẽ xuất hiện'' Sau đó cậu mắt cậu trời khỏi ngôi sao kia và nhìn thẳng vào tôi

Tôi cau mày,không thật sự hiểu những gì cậu vừa nói có ý nghĩa gì

Nếu không rời mắt khỏi cậu thì có lẽ cậu đã hỏi tôi '' Cậu có vấn đề gì với đôi mắt à ?''

''Chính xác thì cậu đang muốn nói về điều gì vậy ? Mình không hiểu ''

Tôi cảm thấy một chút lo lắng vì khi cậu nhìn tôi trái tim của tôi bắt đập đập nhanh 1 cách mất kiểm soát. Và tôi đã ngạc nhiên vì câu nói tiếp theo của cậu
'' Kim Taeyeon. Cậu có nghĩ rằng mình đã không hề biết những gì đã xảy ra trong đêm giao thừa Giáng sinh ?''

Tôi nhanh chóng nhận ra và đưa mắt nhìn xa lo lắng. Nhưng cậu đã kéo tôi lại và đặt lên môi tôi một nụ hôn. Quang cảnh đêm hôm đó lặp đi lặp lại và tôi đã thực sự bị sốc nhiều hơn vì khi này cậu không say rượu,cả 2 chúng tôi đều tỉnh táo. Sau đó ,cậu từ từ rời khỏi tôi

'' Bốn năm..... Cậu đã nói dối với mình trong suốt 4 năm. Cậu đã nói dối rằng chúng ta chỉ là những người bạn thân,nói dối là không có bất kỳ tình cảm nào dành cho mình,nói dối rằng cậu vẫn ổn bất cứ khi nào mình đi với người bạn trai cũ và nói dối rằng cậu không bị tổn thương khi mình và anh ta thuộc về nhau. Cậu thật quá ngốc. Mình sẽ không hề biết bất cứ chuyện gì nếu như tối hôm đó đã không xảy ra. Kim Taeyeon,cậu đang cố giấu để không cho mình biết bí mật rằng cậu đã bí mật yêu mình trong suốt 4 năm qua và không biết rằng mình có thể uống nhiều hơn thế nữa. Cậu nghĩ rằng đêm đó mình đã say rượu ? Cậu đã sai, sai lầm lớn . Mình không hề''

Trước khi cậu nói tiếp,cậu đã ngước lên và cố ngăn không cho những giọt nước mắt rơi xuống

'' Cậu làm mình cảm thấy rất bối rối trong những ngày này,mình rất ít hay thậm chí không thể tập trung cho điều đó. Minh đã cố gắng suy nghĩ lại những gì mà cậu đã làm cho mình. Có rất nhiều thứ mà mình đã không thể biết được nơi để bắt đầu. Cậu có biết mình đã đau biết bao nhiêu khi mình biết rằng cậu phải chịu đựng với những cơn đau đó trong suốt 4 năm trong khi mình chỉ cười với cậu như là 1 kẻ ngốc với người khác.''

Tôi không thể nói được điều gì,nước mắt đã không ngừng rơi từ đôi mắt tôi và cả cậu cũng vậy

'' Có quá muộn để nói rằng cậu là chủ nhân trong trái tim mình không ? Có quá muộn để nói với cậu rằng mình cũng có cảm giác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net