Giữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Author: Silent  

Giữ

Tình yêu bắt nguồn từ cảm giác, nhưng cảm giác không phải là tất cả của tình yêu

Đôi tay tớ bé nhỏ lắm, nhưng tớ muốn ôm chặt cậu bằng đôi tay này... trái tim tớ chật chội lắm, nhưng nó luôn đủ chỗ cho cậu và chỉ mình cậu mà thôi... Xin cậu... để tớ giữ cậu cho riêng tớ...

..........................................

Thả mình theo dòng suy nghĩ trên suốt quãng đường về lại Jeonju, tôi thấy như mình đang tự xây cho bản thân một căn phòng biệt lập và trốn vào đấy với những bí mật của mình... Không phải quá khó để chia sẻ, nhưng có những điều tôi thực sự muốn giữ cho riêng mình, muốn tự mình chấp nhận và đối diện trước khi tìm đến sự cảm thông từ một ai đó, nhất là từ những người thân bên cạnh tôi: gia đình, các nhóc và... Tôi lại nghĩ đến cô ấy rồi... Fany của tôi...

*Flashback*

- Sao cậu lại xin về nhà vào lúc này chứ, chúng ta đang rất bận cho những kế hoạch sắp tới mà, nhất là solo concert?

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt dò xét pha chút lo lắng, tôi cố tránh ánh nhìn đó... tôi sợ cô ấy sẽ đọc được sự bất ổn trong tôi...

- Mình chỉ muốn nghỉ ngơi với gia đình một chút thôi, đã lâu lắm mình không về thăm nhà...

- Còn tin cậu xin bác LSM thôi làm leader của SNSD nữa... nói thật với mình đi, Taetae...

- ... Xe đến rồi, tớ đi đây, cậu nhớ giữ sức khỏe nhé, đông đến rồi, lạnh lắm đấy...

- Yah, Kim Tae Yeon!!!

Tôi bước đi thật nhanh... trốn tránh... rất khó để nói hết với cô ấy những thứ hỗn độn này... trốn tránh vì không muốn để cô ấy lo lắng, nhưng điều đó lại khiến cô ấy lo lắng hơn...

Mình xin lỗi, Fany...

*End flashback*

Phía sau ánh sáng là sự cô đơn... Ánh sáng của hào quang, của những màn trình diễn và những tràng pháo tay... Cật lực hàng giờ trong phòng tập chỉ để 5' thể hiện trên sân khấu, tôi đã quen với những sự thật phũ phàng như thế từ lúc là trainee, nhưng càng ngày, thứ áp lực buộc mình phải thành công – nhất là trong vai trò một leader, một giọng ca chính – càng khiến tôi nghẹt thở... Đỉnh cao, sự kỳ vọng... Những thành viên khác dễ dàng gọi tôi chia sẻ nếu họ mệt mỏi và áp lực, nhưng tôi thì khác, tôi không được phép thể hiện sự yếu đuối của mình... tôi là nhóm trưởng, là bờ vai của các nhóc còn lại... nhưng... ai là bờ vai cho tôi... một ngày kia, nếu tôi thấy mệt mỏi, liệu tôi có còn làm tốt trách nhiệm của mình hay không...

Cô ấy... người luôn quan tâm đến mọi người, đôi khi hơi ngây thơ và ngờ nghệch, lắm lúc dễ dụ và hay bị trêu chọc... cô ấy là vật báu tôi muốn nâng niu suốt đời... luôn cố gắng quan tâm cô ấy nhiều nhất có thể, luôn muốn thấy nụ cười từ ánh mắt cô ấy... nhưng một ngày kia, nếu tôi thấy mệt mỏi, liệu tôi có còn chăm sóc tốt cho cô ấy nữa không...

- Con có chuyện gì không vui àh, Taetae?

- Dạ không, con chỉ muốn được mẹ ôm như ngày còn nhỏ thôi, lâu lâu cho con làm nũng chút nhé...

Mẹ ôm tôi vào lòng... yên bình lạ... không ánh flash, không micro, không phỏng vấn hay scandal, tôi đơn giản là tôi...

- Qua tiệm kính thăm bố con nữa chứ, ông ấy nhớ con lắm đấy!

- Vâng, con nhớ rồi ạh, cho con nằm thế này tí nữa thôi...

Bố quan tâm tôi khác cách của mẹ, ông ấy có thể kể chuyện về tôi hàng giờ liền với các fan đến thăm tiệm kính, cho họ thấy những bức ảnh và đĩa nhạc ông trưng bày khắp nơi trong tiệm, hay thậm chí hào phóng miễn phí khám và đo kính cho họ, nhưng chẳng bao giờ ông thể hiện gì trước mặt tôi. Điều ấy càng làm tôi yêu ông hơn, dù ít khi tôi huyên thuyên với ông về chuyện của mình, nhưng tôi biết ông luôn tin tưởng và dõi theo từng bước chân của cô con gái nhỏ.

Buổi trò chuyện với bố qua nhanh, ông dặn dò tôi vài điều trước khi trở lại với công việc, còn tôi đi lòng vòng cửa hàng nhìn những "bộ sưu tập" về tôi của bố. Ánh mắt bất chợt dừng lại trước hình ảnh của một người... lúc nào cũng cười tít mắt như thế... eyesmile mà tôi cố luyện mấy chục lần vẫn không thể giống ^^

Cậu đang làm gì, có còn giận mình không...

Mãi nghĩ về cô ấy, tôi không hay có hai vị khách mới vào, hình như họ là Sone hay ít nhất là có thiện cảm với nhóm, đang tiến về phía tôi chào hỏi và ngõ ý muốn trò chuyện một chút về SNSD. Tôi sẵn sàng thôi, không phải vì đó là việc bắt buộc nếu tôi muốn giữ hình tượng, mà vì tôi tôn trọng tình cảm họ dành cho chúng tôi, và bản thân tôi cũng đang cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều – một dấu hiệu tốt cho thấy tôi đang dần "hồi phục". Cuộc trò chuyện diễn ra vui vẻ, nhưng ngay khi họ chào tạm biệt, một trong số họ đã nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt rất nghiêm túc bảo:

- Tôi thực sự muốn trở thành người bảo vệ Tiffany!

- ...

- Taeyeon àh, tôi thực sự muốn trở thành người bảo vệ Tiffany!

- Điều đó không thể xảy ra, Tiffany đang được bảo vệ rất tốt bởi tôi rồi!

Câu nói bật ra trong vô thức... tôi thấy như giọng mình có chút cô đặc lại, gương mặt không giãn ra như nãy giờ nữa... dứt khoát... tôi làm người ấy bất ngờ với sự dứt khoát không chút do dự của mình. Bảo vệ cô ấy ư, không phải chỉ có một người được hưởng cái quyền đó hay sao!

- Cám ơn bạn đã dành sự quan tâm cho Fany, nhưng cô ấy đã được bảo vệ rất tốt bởi tôi rồi! Chào hai bạn, chúc các bạn một ngày vui vẻ!

Tôi cúi chào, bỏ đi thật nhanh trước khi không kiềm chế được bản thân và làm một điều gì đó ngu ngốc... Gương mặt đang nóng bừng, tay đưa vào túi áo và nắm chặt chiếc LG Chocolate... Tôi nghĩ mình có một cuộc gọi quan trọng cần thực hiện... cuộc gọi quan trọng cho một người quan trọng...

Mở nguồn chiếc điện thoại, giờ thì tôi nhận ra mình vô lý đến mức nào khi cố ngăn sự quan tâm của cô ấy bằng cách xin phép về nhà và chặn luôn đường liên lạc, hộp thư đã đầy ắp tin nhắn và tin thoại của Fany, cái gần đây nhất cách đây 5'...

1s

2s

...

5s

- Yah, cậu chịu mở máy rồi àh, cậu làm tớ lo lắm có biết không?

- Suỵt, im lặng nào!

- Yah, im lặng cái gì chứ, tớ...

- Im lặng, nghe tớ nói, được chứ?

- ...

- Tớ đã ngu ngốc khi cố làm mọi thứ một cách hoàn hảo nhất, cố yêu cậu một cách hoàn hảo nhất...Việc cố gắng làm tốt tất cả tạo cho tớ áp lực, nó khiến tớ mệt mỏi... rất mệt mỏi... đến mức tớ hoài nghi chính mình, hoài nghi vào khả năng chăm sóc cậu và mang lại hạnh phúc lâu dài cho cậu... Nhưng nếu ai đó bắt tớ dừng lại, tớ chỉ có thể nói: TỚ KHÔNG THỂ... Đôi tay tớ bé nhỏ lắm, nhưng tớ muốn ôm chặt cậu bằng đôi tay này... trái tim tớ chật chội lắm, nhưng nó luôn đủ chỗ cho cậu và chỉ mình cậu mà thôi... Xin cậu... để tớ giữ cậu cho riêng tớ...

Một sự im lặng từ phía đầu dây bên kia... cậu ấy không trả lời tôi... phủ định... im lặng nghĩa là phủ định... Tôi dập máy... đưa tay lên miệng cố ngăn tiếng nấc... lẽ ra tôi phải nói sớm hơn... lẽ ra...

- Vậy cậu nghĩ tớ còn câu trả lời nào khác hay sao...

Nhướn đôi mắt đẫm nước nhìn về phía cửa, là ảo ảnh hay sự mong chờ quá mức của tôi đã tạo nên hình ảnh cô ấy, ngay đây, đang tiến lại phía tôi với nụ cười hạnh phúc...

- Không có mơ đâu, tớ đây, ngốc ạh!

Nhéo má tôi một cái rõ đau, cô ấy ôm chặt lấy tôi như cố chứng minh sự hiện diện của mình là thật... Hơi ấm, tôi cảm nhận được nó... rất gần, rất nhẹ nhàng...

- Tớ định nói với cậu là tớ đã đến Jeonju, nhưng cậu đã muốn tớ im lặng... Mẹ gọi cho tớ từ lúc cậu vừa về đến nhà, và tớ đã quyết định theo cậu đến đây... Tớ sẽ bám theo cậu – cả đời, để cậu phải bảo vệ tớ – cả đời...

- Có thật không...

- Thật hơn bất kỳ sự thật nào... đó là tớ và cậu... Nấm và Mario...

Cô ấy là thật, tình yêu là thật, và cả nụ hôn này nữa, tất cả là thật...

Thật hơn bất kỳ sự thật nào, đó là chúng ta...

..........................................

Trên chuyến xe về lại Seoul

- Yah, Taetae, có cái gì ngoài kia đẹp quá!

- Đâu đâu, cái gì đâu?

- Cái này nà... Chu~!

- *đứng hình vài giây, mắt chớp chớp*

- Cậu sao thế Taetae, trúng gió hả?

- Không, nhanh quá, chưa kịp chuẩn bị, làm lại đi! *nở nụ cười lừa tình vô (số) tội*

- Không, cậu đừng có mà đòi hỏi!

- Làm lại đi mà!!! *mặt phụng phịu như cái CF Goobne Chicken, trông khi miệng chu chu giống lúc cover Hug trong Hello Baby*

- Không là không!

- Yah, Fany àh, có con bọ!

- Ahhhhhh, bọ bọ bọ bọ!!! *phản ứng tự nhiên: ôm chặt lấy người kế bên*

- *phản ứng tự nhiên của người kế bên: cười nham nhở sau khi đã lừa được nàng Nấm bé nhỏ, hình phạt cho những ai dám từ chối Kko kko ma Taeyeon*

Tội nhất bác tài xế...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net