It's Not Goodbye

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

IT'S NOT GOODBYE

Chúng ta chia tay nhau đi

Tại sao?

Cậu quá ích kỉ,cậu biết điều đó là không tốt nhưng tại sao cậu chỉ suy nghĩ đến bản thân mình mà không quan tâm đến cảm giác của nguời khác.

Tớ...tớ chán cậu rồi...vậy nên chúng ta chia tay nhau đi.Điều đó sẽ tốt cho cả 2

^*^*^*^*^*^*^*^*^**^*^*^*^*^*^*

Nó nhói lắm cậu biết không,tim tớ đang rỉ máu đấy.Nước mắt tớ rơi khi cậu buớc đi,tớ ích kỉ lắm sao.Tớ ích kỉ vì tớ sợ mất cậu,tớ ích kỉ vì tớ chỉ yêu mình cậu,tớ ích kỉ vì tớ muốn cậu thuộc về tớ và chỉ có tớ mới có thể mang lại hạnh phúc đến cho cậu,cạu không hiểu lòng tớ sao.Giây phút cậu nói lời chia tay tim tớ như ngừng đập.Cậu không nghĩ đến cảm giác của tớ sao,cậu không nhớ những kỉ niệm của chúng ta sao,cậu không yêu tớ sao...tại sao...tại sao chứ.....Hwang Miyoung tại sao.Tại sao cậu lại đối xử với tớ như vậy,tim tớ,tim tớ nó đau lắm.Tớ tự đánh vào nguời mình,tự trách mình tại sao lại để mất cậu,giá như lúc đó tớ nắm lấy bàn tay cậu,ôm cậu vào lòng,có lẽ bây giờ tớ sẽ không đau như thế này.Cuối mặt xuống tớ cũng thấy hình bóng cậu,ngẩng đầu lên cũng là cậu,nhắm mắt lại cũng là cậu,tại sao cậu luôn nằm trong tâm trí tớ,tớ không thể điều khiển đuợc trái tim mình,tớ nhớ cậu,tớ xin cậu hãy về bên tớ,tớ xin cậu

^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*^*

1 năm sau khi chia tay

hình ảnh cậu vẫn luôn xuất hiện trong đầu tớ.Tớ nhớ lại những kỉ niệm của chúng ta,tự cuời với bản thân mình.Một năm rồi cậu nhỉ,không biết giờ này cậu đang làm gì nhỉ,cậu có nhơ tớ không,có rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu tớ nhưng chỉ có cậu mới trả lời đuợc.Biết bao lần tớ cho phép bản thân mình hy vọng có lại cậu nhưng đó chỉ là mộng tuởng của kẻ ngốc như tớ,1 năm khoảng thời gian dài đủ để tớ nhận ra cuộc đời tớ không thể thiếu cậu,vắng cậu thời gian trôi qua chậm chạp và nặng nhọc.Thắp cây nến tớ tự chúc kỉ niệm 4 năm yêu nhau của chúng ta,nước mắt tớ lại rơi,tớ cuời trong nuớc mắt.Men ruợu lan khắp nguời tớ.Loạng choạng buớc đi,tớ va vào nguời ai đó.

Nước mắt tôi bắt đầu chảy,cậu ấy lại xuất hiện,cậu ấy vẫn như truớc,tim tôi đập nhanh,tôi muốn hỏi cô ấy dạo này như thế nào,nhưng sao tôi lại không nói được.Tôi không thể kiểm soát đuợc tuyến lệ của mình,nó cứ tuôn ra..

Fany's POV

Một năm kể từ khi tôi chia tay cậu ấy,cuộc sống tôi thay đổi hoàn toàn,đó có phải là một quyết định đúng đắn không.

Cậu đã làm cho tớ nhận ra nhiều điều,yêu cậu là một hạnh phúc đối với tớ còn cậu thì sao.Ngay lúc đó,sao cậu không nắm tay tớ,sao cậu không ôm tớ vào lòng,sao cậu không nói với tớ rằng tớ đừng đi,tớ chỉ cần thế thôi.Thời gian này của 1 năm truớc tớ buớc đi trong nứoc mắt và bây giờ nuớc mắt tớ vẫn rơi.Một năm tớ sống trong đau khổ,1 năm tớ sống trong sự dằn vặt của con tim,1 năm của sự chịu đựng,mọi tổn thuơng đều đổ dồn về tớ,tớ gục ngã,tớ không đủ dũng cảm để đối đầu với mọi khó khăn.Đêm tối tớ chỉ muốn cậu bên cạnh tớ,tớ ghét bóng tối ấy,nó cô đơn lạnh lẽo lắm cậu biết không.Kỉ niệm giữa cậu và tớ ùa vào,nó như luỡi dao đâm xoáy tim tớ,ngột ngạt khó chịu

1 ly,2 ly rồi 3 ly...tôi cuời đau đớn...

Jessica: fany cậu uống quá nhiều rồi đó

Fany: Tớ chưa say – tôi dật lấy chai rượu

Jessica: Ya~~ đi đứng kiểu gì đó – jessica phủi phủi vào áo

Fany: cậu sao thế?

Jessica: nguời đó đi đứng không đàng hoàng,đâm vào tớ cũng không xin lỗi 1 tiếng..

Tae: ừ thì cho xin lỗi,vừa lòng chưa.

Fany: này cậu kia,cậu sai rồi sao lại nói giọng đó

Tae: ya~ tôi....

Từng giọt nuớc mắt tôi lăn dài,ông trời đùa giỡn với tôi sao.Tại sao nguời đó lại xuất hiện một lần nữa,tại sao chứ.Một cảm giác đau nhói lan toả khắp nguời tôi,tim tôi đập nhanh,tay tôi run run.

Tae: Fany Fany..cậu đúng không

Fany: Xin lỗi tôi không biết cô,jessica chúng ta đi về nào

Tôi nắm tay sica bỏ chạy,tôi không muốn cậu ấy thấy những giọt nuớc mắt yêu đuối đó,tôi là nguời đề nghị chia tay truớc cơ mà.Một lần nữa tôi buớc đi trong nuớc mắt,mắt tôi nhoè đi,tôi đâm đầu chạy,chạy thật nhanh để thoát khỏi cậu ấy.Cố gắng rời xa cậu ấy nhưng hình bóng ấy luôn hiện hữu trong suy nghĩ của tôi

Jessica: fany cậu..sao thế?

Fany: tớ không sao,về nhanh lên

Jessica: cậu ta vẫn đuổi theo cậu

Taeyeon's POV

Một lần nữa cô ấy lại bỏ đi.Tại sao chứ,tôi xấu xa lắm sao,tôi ghê tởm lắm sao,tại sao cứ bỏ tôi mà đi.Tôi muốn hét lên tại sao,tại sao cô ấy lại như thế.Tôi không tin tôi không tin.Tôi đuổi theo cô ấy,từng kí ức hiện lên trong đầu tôi,nuớc mắt hoà lẫn.Gạt bỏ nuớc mắt,tôi sẽ tìm lại cô ấy,chạy nhanh lên nào.Nhanh lên

Fany's POV

Tôi dừng lại ở nguời đeo mặt nạ

Fany: Xin lỗi cô có thể cho tôi muợn mặt nạ đuợc không

Ok!

Fany: cảm ơn cô

Tôi buông tay jessica ra

Fany: Nếu chạy như thế này thì sớm muộn gì cậu ta cũng bắt đuợc,cậu và tớ chia ra 2 nhánh

Jessica: ừ...

Tại sao cậu lại đuổi theo tớ,tớ không muốn là gánh nặng của cậu,giờ đây tớ thà để mất cậu còn hơn là làm cậu trở thành đứa con bất hiếu.Tớ xin lỗi...

Tôi đeo mặt nạ và chạy đi.

Taeyeon's POV

Tôi lại lạt mất cậu.Tôi ngồi bịch xuống đất.Tae tae mày ngốc lắm.Cơ thể tôi mệt mõi,giờ đây tôi chỉ muốn ai đó đâm vào tim mình.Tim tôi như bị ai bóp nát,nó vỡ vụn ra từng mảnh.Tôi lấy tay ôm ngực,nó đau quá,đau lắm

Jessica: Có lẽ cậu là Kim Tae Yeon

Tôi nhìn lên

Tae: tôi là kim tae yeon – tôi cuời trong nuớc mắt

Tôi nhìn kĩ lại mặt cô ấy,cô ấy là bạn của Fany

Tae: Cô làm ơn cho tôi biết địa chỉ của fany,tôi xin cô

Jessica: Fany đã đi về nhà...cô ấy sống ở hộ số 9 tầng 9 khu chung cư SM

Tae: cảm ơn

Fany đợi mình đợi mình.Tôi chạy nhanh hết mức có thể.Tôi dừng lại,bóng của cậu ấy hiện ra.Những buớc đi nặng nhọc của cậu,chắc là cậu mệt mõi lắm,tớ xin lỗi.Kim Tae Yeon này sẽ không làm cậu mệt mõi nữa đâu.

Mưa xuống,nhữ giọt mưa truốt xuống đôi vai nặng nhọc của cậu,tớ lặng lẽ buớc theo

Tae: Fany cậu đừng bỏ chạy nữa – Tôi hét lên

Fany's POV

Lê những bước chân nặng nhọc về nhà.Ngưòi tôi rã rời.Cuối xuống đất tôi suy nghĩ.Kim Tae Yeon hãy để tôi yên,đừng tìm kiếm tôi,tôi là kẻ xấu xa không xứng đáng với cậu.Mưa xuống,nuớc mắt hoà lẫn với mưa,tôi ngẩng cao đầu hứng những giọt mưa rơi xối xả vào mình

Fany cậu đừng bỏ chạy nữa -Giọng nói quen thuộc

Tôi quay lại.Một lần nữa cậu lại xuất hiện,mắt cậu đãm lệ,cậu từ từ tiến đến

Fany: tại sao cô cứ bám theo tôi thế

Tae: Cậu quên tớ rồi sao,tớ bám theo cậu là một gánh nặng cho cậu sao

Fany: Tôi không biết – tôi quay đi

Taeyeon's POV

Cậu che giấu cảm xúc mình à,tớ hiểu rõ cậu mà,tớ hứa với lòng sẽ không để tuột cậu khỏi tay một lần nữa và tớ sẽ làm,dù tớ có chết tớ cũng sẽ đem cậu về bên mình.

Tôi ôm cô ấy vào lòng

Tae: Tớ sẽ không để mất cậu 1 lần nữa

Fany: tránh ra

Tae: không,cậu có đánh chết tớ tớ cũng không thả tay ra

Fany: cậu muốn tớ phải làm gì thì cậu mới buông tha cho tớ

Tae: cậu ở bên cạnh tớ

Fany: cạu ngăng buớng quá,tớ là gánh nặng của cậu

Tae: ừ tớ ngang bướng,cậu bỏ đi mới là gánh nặng của tớ

Fany: cậu không hiểu hay cố tình không hiểu

Tae: Tớ không hiểu đấy,cậu về bên tớ đi,tớ xin cậu,tớ chưa bao giờ cầu xin ai nhưng riêng cậu tớ xin cậu về bên tớ,tớ cần cậu,tớ không thể sống thiếu cậu,cậu hiểu mà

Nuớc mắt 2 chúng tôi rơi,cậu ấy nói trong nuớc mắt

Fany: Tae à buông tớ ra đi,cậu sẽ mất tất cả đó

Tae: cậu là tất cả của tớ

Bịch...

Tae: tớ chưa quỳ truớc mặt ai,tớ xin cậu,không có cậu tớ chết mất- tôi nói trong nuớc mắt

Fany: cậu đứng dậy đi,cậu là giám đốc của 1 tạp chí hàng đầu hàn quốc đó,sẽ không hay cho cậu

Tae: Tớ không cần,tó chỉ cần cậu

Fany: Cậu muốn tớ làm gì đây

Tae: Cậu đưùng bỏ tớ mà đi

Fany quỳ xuống và ôm tôi,tôi không còn cảm giác lạnh lẽo và cô dơn nũa,hơi ấm từ cậu ấy toả ra,tôi mỉm cuời trong hạnh phúc

Fany ah~~ lý do cậu chia tay tớ là gì

Fany: cậu không cần biết

Do ba tớ đúng không

Fany: ai nói cho cậu

Ba tớ nói với tớ,ông cũng nói tớ đi tìm cậu

Nụ cuời nở trên khuôn mặt fany

Fany ah~~

Huh~......

Một nụ hôn duới mưa,giờ đây đôi môi tái lạnh của cô ấy đã đuớc suởi ấm,không cuồng nhiệt,không nồng nàn,nhưng nó đã quá đủ cho tôi.Giờ thì tôi đã hiểu,hạnh phúc là đuợc nhìn nguời mình yêu vui vẻ,ahnhj phúc là sự chịu đưụng,hạnh phúc là sự hy sinh và hạnh phúc là làm tất cả vì nguời mình yêu.Tôi cũng vậy,khi cuộc sống quá đầy đủ tôi không thể nhận ra hạnh phúc truớc mắt tôi nhưng khi tôi mất tất cả thì cũng là lúc toi nhận ra cậu ấy quan trọng đối với tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net