Là Fany, Là Tình Yêu Của Taeyeon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Chief

Là Fany, là tình yêu của Taeyeon


Đặc biệt là khi người đó yêu tôi nhiều như tôi yêu anh ấy thì mọi thứ sẽ ổn cả thôi.

Taeyeon đập cuốn tạp chí xuống bàn, ngửa đầu ra nhìn trần nhà như thể đang mỉm cười vu vơ với mấy mảng tường, cô thở nhè nhẹ vì nếu thở không đều cô sẽ cười rất khoái chí như đúng ra cô nên cười như thế.

Vài giấc mơ vô duyên len lỏi vào giấc ngủ của Taeyeon sáng nay, và thức dậy không có cô gái của mình thì thật là chán ngắt. May mắn là miếng stick màu hồng ngay bên trên mu bàn tay của Taeyeon còn có chút tín hiệu cho một ngày nghỉ hoàn hảo.

"Em ra ngoài với Sunny, nhớ uống sữa và... yêu Taeng!"

Vẫn còn nguyên chiếc quần ngủ và chiếc áo ba lỗ màu xám gỉ, Taeyeon cầm ly sữa và vài quyền tạp chí ngồi xuống sofa, thức dậy và tận hưởng buổi sáng ở căn nhà của chính mình, Taeyeon thấy mình nên tạm thời hài lòng. Nhưng sự hài lòng cũng không làm lòng Taeyeon mềm nhũn ra như lúc này, như lúc tìm thấy quyển nhật kí mà Fany đã vô tình tỏ tình với mình.

Nếu ai đã từng xem "Một tâm hồn đẹp", họ sẽ hiểu cách mà Taeyeon nhặt nhạnh từng con chữ trong mỗi câu nói của Fany ở bài phỏng vấn của Singles. Những điều làm thành nghi ngờ hay những điều làm thành ghen tuông chắc hẳn đã được Fany trả lời gần như lộ diện hoàn toàn hay cũng có thể Taeyeon huyễn hoặc rằng vợ mình thật tâm lý và biết cách làm người khác phải giật mình thì cũng chẳng có gì là sai.

Cô và Fany vẫn ổn. Theo một nghĩa ít tích cực nhất cho những ai đang lo lắng.

Theo một nghĩa nào đó, khi tình cảm cũng như chiếc xe kéo của những đứa trẻ trên một ngọn đồi, nó đã qua dốc. Và rồi còn điều gì chờ đợi nữa? Bọn trẻ chán phải kéo mãi chiếc xe, thế là chúng nó thả dây cho xe tự trôi xuống, hoặc tệ hơn là chẳng thèm đoái hoài. Cô và Fany đôi khi cũng mấp mé những điều gần như vậy, đó là suy nghĩ của Taeyeon trước khi đọc bài báo này, nhưng bây giờ cô nghĩ, đó có thể chỉ là suy nghĩ của cái đầu trẻ con ham vui của mình.

Thời gian đầu mới cắt tóc và nhóm có những hoạt động ở Nhật, Taeyeon cũng như bao đứa trẻ lần đầu xa nhà, mọi thứ đều mới mẻ, bỏ lại sau lưng những gì gọi là thiếu sót ở một người luôn biết mình được chú ý, cô đã khác. Tính toán thật hơn cho bản thân thì Taeyeon không thấy mình khác nhiều lắm, chỉ là bớt hâm đơ hơn, bớt nói năng vung vãi, bớt chăm chút cô gái của mình một cách quá đáng, hờ hững hơn và tỏ vẻ nguy hiểm hơn. Những tính cách đó đến như một hiện tượng của việc biến đổi môi trường sống và nói giản đơn hơn là như việc Taeyeon bắt đầu thích một vài vị kẹo khác ngoài Jelly. Nhưng quan trọng là, đôi khi sự lệch pha một chút không nhằm mục đích gì lại gây khá nhiều hậu quả vô cùng không ngờ.

Nếu là người biết về Taeyeon, chắc hẳn không ai không biết cô ấy thích tóc ngắn đến thế nào, đến độ Fany phải dỗ mãi Taeyeon mới chịu thôi vòi vĩnh chuyện "cắt như Amber" hồi nảo hồi nao khi thằng nhóc ấy mới vào làm thực tập sinh. Thật ra Fany cũng thích Taeyeon cắt tóc, tóc ngắn dù là ngắn vừa hay ngắn ngủn thì cũng mang lại nhiều cảm giác hơn những lọn tóc bồng bềnh mà cô phải sấy khô mỗi đêm. Rồi Taeyeon lại muốn tập gym, qua Nhật đã phải học lại đủ thứ như một đứa trẻ, ấy vậy phải sáng nào cũng gym đến 2 tiếng, đến độ bờ vai Taeyeon rộng và chắc chắn như một chiếc nệm êm ái nào đó ở những spa đắt tiền trên phố Shibuya.

Với tư cách là người yêu thì Taeyeon nghĩ Fany sẽ phải vui, phải như vậy mới phải chứ. Ừ thì đúng như vậy, như bé con của mình lớn lên, và lớn theo hướng tích cực thì quả thực là vui rồi, nhưng Taeyeon quên rằng Fany muốn bé con chỉ lớn ở một lượng ước nào thôi. Fany không thích fangirl Nhật xếp hàng ở trước dorm chỉ có mỗi việc gào tên người cô yêu, cô không thích mấy cô tóc búi cao ở sân bay nhìn chằm chằm vào đứa trẻ của mình, cô không thích cánh phóng viên chụp những khoảnh khắc "badboy" không đỡ nổi của Taeyeon, và cô không thích khi chính mình cũng yếu lòng y như thầm thương trộm nhớ cậu ấy một lần nữa. Fany bỗng thấy mình yếu đuối, yếu lắm, yếu hơn sau mỗi đêm, yếu hơn sau mỗi chuyến đi, yếu hơn sau mỗi ánh nhìn của Taeyeon - không dành cho mình. Dù SooYoung đã giúp đỡ rất nhiệt tình bằng cách giải bày sự lớn lên của Taeyeon bằng nhiều cách, nhưng Fany vẫn lo lắng, cô thấy Taeyeon lạnh lùng này như không thuộc về mình.

Đó cũng là lý do mà Fany không vồ vập lấy cậu ấy như trước đây, khi không có khán giả, cô bỏ tên ngốc đó với chiếc giường nhăn nhúm một mình vào sớm và uống trà sáng cùng Sunny và 2 đứa út. Mặc dù đến lúc bước ra khỏi nhà với chiếc áo choàng trên tay, Fany vẫn muốn ôm lấy cánh tay ai đó và vùi vào trong da thịt họ.

Vò vò mớ tóc rũ rượi của mình, Taeyeon lật lật vài trang hình của cô gái vừa đêm qua vẫn còn ỉ ôi vì làm bếp đúng là mệt nhất trong tất cả các việc, lại tự dưng muốn cười một mình đến không dừng được. Fany là thế khi ở đây, trong ngôi nhà của cả hai, và cũng là thế khi bước ra ngoài kia, là Fany của SNSD, cô ấy làm mọi người cười, làm trái tim người khác không thể phân biệt được sự rung động đến từ điều gì, và cô ấy làm mạch máu Taeyeon xuôi ngược suốt 9 năm qua.

Taeyeon vẫn yêu, và Fany vẫn yêu. Nhưng vì một chút lãng mạn mất dần qua năm tháng mà Fany từng khóc nấc lên trong cái rét cắt đầu mùa đông ở Nhật rằng, Taeyeon chẳng còn tha thiết gì với màu hồng của mình cả. Ngay lúc đó thì Taeyeon vẫn còn giận tím cả hai tai khi nghe phong phanh rằng cô ấy thích anh chàng diễn viên người Nhật nào đó, khi có thời gian bên nhau thì Fany lại cứ tránh né. Cứ như vậy, cái lòng lẩn quẩn bao lấy, dù rốt cuộc thì cũng quấn lấy nhau nhưng những vụn vặt như thế lại làm thành những vết rát mà cả hai không bao giờ có thể hình dung.

Nhưng như thể để bắt đầu nói một việc không hình thù thì rất khó, Taeyeon thấy mình bị nghẹn lại trong cơn ghen buồn bã, và Fany thì lạc lõng với tình yêu của một người chỉ cách hai bước chân, đang đứng đó nhìn cô.

Và vì chuyện gì đến và đi cũng có thể trôi qua, Fany lại tìm thấy Taeyeon của cô trên những sân khấu dài bất tận và Taeyeon thì chỉ muốn duy nhất cô được chăm sóc Fany khi cô ấy cảm lạnh sau đêm diễn ở Osaka.

Lê đôi dép đến cửa sổ với cốc nước trên tay, Taeyeon nghĩ về những điều Fany thầm chia sẻ qua bài phỏng vấn, về những gì cô đã khiến Fany chịu đựng suốt thời gian qua, về những thứ tình cảm đứt đoạn mà cô những tưởng nó đã thành một lỗ hổng thật sự của cả hai.

Taeyeon nhớ Fany. Nhớ mắt cười, nhớ sự e thẹn, nhớ sự dịu dàng, nhớ tiếng nói, nhớ tình yêu. Nỗi nhớ như đeo đẳng đã mấy năm, như chưa được gặp cô ấy suốt hai triệu sáu trăm mười bốn ngày cộng với hàng tỉ giờ. Nắm chặt ly nước như sợ mất đi điều gì đó, Taeyeon chạy vội vào phòng, tròng vào chiếc hoodie xanh và lao ra ngoài với chiếc điện thoại để chế độ đang gọi "MM".

"Sẽ là một bữa tối lãng mạn, một đoạn đường ngắn để đi dạo về nhà, và cùng nhau xem một bộ phim nhé. Taeyeon hứa."

Cảm ơn Seoul một mùa thu đầy dự cảm và ấm áp.

The End ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net