Lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Silent

Lặng


Không phải sự thật nào cũng cần lời nói khẳng định

Không phải sự im lặng nào cũng mang nghĩa phủ định

Tình yêu thực sự có tiếng nói riêng của nó

- Fany àh, hát cho tớ nghe, hay kể chuyện, hay nói bất cứ thứ gì cậu muốn, gì cũng được, làm ơn...

- Taetae, cậu sao thế, không phải cậu đang ở trường quay Strong Heart với Hyo và Seo sao?

- Đúng... tớ đang ở trường quay... vài phút nữa thì bắt đầu... hay cậu hát Bleeding love cho tớ nghe đi...

- Taetae, có chuyện gì, cậu phải nói cho tớ biết chứ?

- Stick with U cũng được...

- Taetae!

- .................................

- Nếu cậu không nói chuyện gì, tớ sẽ cúp máy ngay!

- Tớ... tớ xin lỗi... tớ vừa đọc kịch bản của PD đưa cho... họ yêu cầu tớ phát biểu một số chuyện...

- Thì sao? Yoona cũng từng như thế mà, cái kiểu tin giật gân, đâu phải chúng ta được yêu cầu lần đầu?

- Nhưng lần này... họ muốn tớ diễn như lần đầu công khai chuyện quan hệ cá nhân... những người theo đuổi... những người ngỏ lời... và... tớ sẽ bảo rằng chỉ có một người khiến tớ rung động...

- .................................

- Fany... cậu nói gì đi... tớ xin cậu...

- Cậu... hic... vào trường quay đi... tớ... hic... có việc phải làm...

- Fany àh... Fany...

Tút tút tút.......

Taeyeon's POV

Tôi cầm chặt điện thoại trong tay, không mảy may nghĩ gì khác ngoài những tiếng nấc vừa rồi của cô ấy... Showbiz... Giữa bóng tối của hậu trường và ánh đèn của sân khấu là một khoảng cách rất xa... Đủ xa để tạo nên những gương mặt khác nhau của một con người ở những thời điểm khác nhau... Nghe thì hơi tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật... Sân khấu là nơi sự cá nhân của bạn không còn chỗ đứng, tuân thủ hoặc bị loại trừ... Như hôm nay, tôi sẽ phải nói những thứ tôi không muốn... Khác xa sự thật... Tô vẽ... Tại sao...

Fany's POV

Cúp máy... tôi không thể làm gì khác ngoài việc cúp máy... cậu ấy cần bình tĩnh để diễn tốt vở kịch sắp tới... Dù tôi biết rằng đó chỉ là theo kịch bản, nhưng sao có thể ngăn được sự đau lòng... Tôi muốn được ở đó, được thấy cậu ấy ghi hình... Nhưng để làm gì... Tôi không biết, thực sự không biết... Để nhìn vào đôi mắt nâu ấy và tìm một hình ảnh phản chiếu của mình sao... Cậu ấy là của tôi... Mãi mãi là thế... Luôn luôn như thế...

..................................................................

- Rất nhiều người đã hỏi em rằng có bao nhiêu nghệ sĩ nam đã tỏ tình với em...Thật lòng mà nói... em không thể đếm hết với 10 ngón tay của mình...

- Trong số tất cả những người đó, em đã từng rung động với ai chưa?

- Chỉ có một người..

- Wow... người may mắn đó là?

- Là.......

..................................................................

Taeyeon's POV

Là Fany Fany Tiffany, là Nấm ngơ, cô nàng nghiện màu hồng ngốc nghếch của tôi! Giá như tôi có thể hét lên điều đó... sự thật là ngay đây... trong trái tim này... chỉ có một người thôi!

Chương trình tra tấn cuối cùng cũng đã quay xong... Dường như tôi chỉ chờ có thế để lấy ngay chiếc điện thoại và gọi cho cô ấy...

- Fany àh, nghe máy đi...

1s

2s

...

Chuông vẫn reo nhưng không ai trả lời... cô ấy đang làm gì... Fany... đừng loay hoay với những suy nghĩ ngốc nghếch chứ... Fany...

- Unni àh, chúng ta về thôi, xe đang chờ ngoài cổng!

Tiếng Seo gọi làm tôi giật mình, trở về, đúng rồi, trở về ngay, về với sự thật đang chờ tôi khẳng định, về với Fany...

Fany's POV

Trùm kín chăn, tôi rúc vào đấy như thể ánh sáng ngoài căn phòng kia quá khắc nghiệt và có thể phá hủy tất cả những gì tôi nâng niu... Yếu đuối... tôi không nghĩ là mình quá yếu đuối để không chấp nhận được những chuyện thế này... nhưng... ai từng khóc mới biết nước mắt mặn đắng thế nào... ai đã mất đi những người thân yêu sẽ hiểu vì sao có người ích kỷ với hạnh phúc của họ đến thế... mẹ... Taetae... tôi không muốn nghĩ nữa...

Taeyeon's POV

Tôi chạy thật nhanh vào căn phòng đó như sợ chỉ chậm một khắc thôi cô ấy sẽ biến mất... Fany àh...

- Fany, tớ về rồi này!

Mở tung cánh cửa của căn phòng tối, tôi lờ mờ nhận ra cô ấy đang nằm trên giường, quấn chặt chăn... Cô ấy luôn thế, mỗi khi cảm thấy con người yếu đuối của mình trở về... Tôi nên nói gì lúc này... con tim muốn hét lên... nhưng miệng không thốt thành câu... Chỉ có thể nhẹ nhàng nằm xuống, vòng tay qua ôm trọn lấy cô ấy...ôm thật chặt... giữ thật chặt... không bao giờ buông... không bao giờ...

- Tớ xin lỗi... Fany àh...

- .................................

- Từ nay về sau tớ sẽ hạn chế đi show... hạn chế bị ép diễn theo kịch bản... hạn chế...

- Đừng nói gì cả...

Cô ấy bất ngờ chui khỏi chăn, quay người lại và... một nụ hôn... ướt đẫm nước mắt... mặn đắng tình yêu... phải, tình yêu đâu chỉ là ngọt ngào, nó là giao thoa của hỗn hợp cảm xúc... có yêu mới đau... vì đau mà biết rằng mình yêu thực sự...

- Chỉ cần cậu hứa...đừng rời xa tớ... thế là đủ...

- Tớ hứa! Mario không ở cạnh Nấm thì còn ai vào đây, chỉ có Nấm là thương Mario nhất thôi!

- Thật không đấy, nghe đồn cậu có đến hơn 10 anh ngỏ lời mà ^^ (Thì cái lời đồn đó đã giết 139 001 người rồi còn gì nữa bạn Nấm ngơ, fan của anh Lùn là 139 000 – theo thống kê chưa đầy đủ - thêm 1 người nãy giờ chui trong chăn nữa nà...)

- Aishhh, vẫn còn giận àh, thế tớ hỏi nhé, thói quen trong trang phục của tớ là gì?

- Thích mặc áo tay dài, khi mặc thì tay phải xoăn lên, tay trái buông thõng.

- Khi tớ hát tớ thường thế nào?

- Nhắm tịt mắt ở những đoạn cao, ít khi nhìn vào partner khi hát song ca, trừ... tớ.

- Vậy lúc tớ khóc?

- Cậu luôn che dấu nước mắt... nên khi khóc sẽ cúi cả đầu xuống... người không di chuyển... và rất cần một bờ vai lúc đó...

- Còn...khi tớ hôn...

- Thì...

Câu hỏi cuối này, có cần câu trả lời nữa đâu, ngốc ạh... (*Au làm rõ thêm heng, nghĩa là chỉ cần hành động thôi, hờ hờ ^^*)

Không phải sự thật nào cũng cần lời nói khẳng định...

Không phải sự im lặng nào cũng mang nghĩa phủ định...

Tình yêu thực sự có tiếng nói riêng của nó...

Tớ yêu cậu...

Tiffany...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net