Mấy giờ em về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author:. Goo.

MẤY GIỜ EM VỀ

Nàng thuộc típ người theo chủ nghĩa hoài nghi. Điều đó đã khiến nàng mất nhiều thứ hơn là được. Lúc chưa lấy nhau, có lần Tae bảo nàng :

- Tae rất sợ sự hoài nghi của em sẽ giết tình yêu của hai chúng mình mất

Nàng cười buồn. Nàng cũng thấy thương mình lắm. Thiên hạ nghĩ rằng khi con người ta không đủ mạnh để nắm giữ những gì mà bản thân đang có thì người ta tự khắc sinh ra hoài nghi. Còn nàng thì khác, nàng hoài nghi bởi vì từ bé, nàng đã phải sống trong một gia đình không hạnh phúc. Sự sợ hãi, nghèo khổ, rạn vỡ đã chảy tràn trong trái tim nàng căn bệnh hoài nghi ấy

Mẹ nàng từng là một người đàn bà luôn tự tin vào bản thân nên tuyệt nhiên chẳng bao giờ hoài nghi về mọi thứ xung quanh, dù cha nàng là một người đào hoa lại hay nay đây mai đó. Hàng xóm bảo mẹ nàng :

- không lo giữ chồng, có ngày mất chồng như chơi ấy. Đàn ông bây giờ ra ngoài là không thể nào tìm được

Mẹ nàng đủng đỉnh bảo

- em không bỏ lão thì thôi. Lão nhà em á, vừa yêu vợ lại vừa nhát gái

Ngày ấy nàng cũng nghĩ thế. Bởi khi đang hạnh phúc người ta dễ trở nên bao dung hơn, nghĩ thoáng hơn trong mọi vấn đề. Những tháng ngày hạnh phúc ấy diễn ra khồng bao lâu, thì cha nàng đi theo một người đàn bà khác, . Mà người đàn bà đã cướp đi hạnh phúc của gia đình nàng lại không hề xa lạ, đấy chính là người bạn gái thân nhất của mẹ nàng từ hồi cấp 3, người mà cuối tuần nào mẹ cũng rủ về nhà chơi để nấu thịt bò sốt vang. Món mà cả hai người đều rất thích. Và bao giờ cũng vậy, khi mẹ chuẩn bị đi thái thịt bò ngoài vườn là lại giao cho bố phần việc nhặt rau với người đàn bà ấy ở bếp

Mỗi lần nghe lại câu chuyện ấy, Tae đều bảo,

- Bố em thuộc số it những người chồng không chung thủy mà thôi

Nàng bảo :

- tất cả đàn ông trên Thế giới này đều thế. Em chẳng thế hy vọng điều gì tốt đẹp hơn ở họ

- Kể cả chồng em, Kim TaeYeon ?

Nàng buồn bã trả lời :

- biết làm sao được

Thật vậy, nàng nhận lời lấy Tae yeon, không phải là nàng đã hoàn toàn tin cô, chỉ đơn giản là vì nàng yêu cô quá mà đã học được cách chấp nhận. Kể cả là chấp nhận chung sống với một người khi biết rằng người ấy rồi sẽ rời bỏ mình. Nàng không thể cứ sống một mình mãi được, dù mỗi lần về thăm mẹ, nàng lại rùng mình

Mẹ nàng, sau tất cả những đau thương, giờ bỗng trở nên câm lặng. Ngày bố đi theo người đàn bà khác, bỏ mặc hai mẹ con chật vật giữa chốn thành thị Seoul đông đúc. Nàng phải đi làm thêm đi phụ mẹ khi tròn 15 tuổi. Nàng không khóc, kể cả những lúc dọn hàng vào 3 giờ sáng để về nhà.... , nàng vẫn có dặn lòng mình không được khóc

Hai mươi tuổi, bọn con gái cùng lứa tuổi nàng đều đã có con bồng, hoặc ít nhất cũng có người yêu. Riêng nàng, nàng hận đến mức không cho trái tim mình được rung động. Hai mươi tuổi, nàng mơ ước trả thù đời bằng việc đi đây đó, sẽ được học hành tử tế, để kiêu sa mà không thèm yêu ai hết. Nhưng trái tim vốn có quy luật riêng của nó, nàng đã yêu Taeyeon, dù hàng ngàn lần nàng bảo với bản thân rằng hãy tránh xa cô ấy ra, hãy nghĩ đến nỗi đau của mẹ và sự nhẫn tâm của bố. Vậy mà cuối cùng, nàng vẩn yêu để rồi trở thành vợ Taeyeon

Để không phải dẫm vào vết xe đổ của mẹ, nàng giữ chặt cô bằng mọi cách, dù đôi lúc nàng cũng hoài nghi về việc mình đang làm. Taeyeon bảo nàng rằng cô rất hạnh phúc, nếu nàng cứ giữ cô như thế, nhưng đừng quá chặt bởi rất có thể nó sẽ giết chết tình yêu. Những người mắc bệnh hoài nghi thì rất hay dễ tủi thân, nên khi nghe Taeyeon nói vậy, nàng đã khóc

Nàng làm việc tại một bưu điện lớn của Seoul, cách xa nhà hơn 10 km, Taeyeon trực bác sĩ tại bệnh viện, rất gần nhà. Có những ngày hai vợ chồng chéo ca nhau nên cả buổi chẳng ăn chung với nhau bữa nào. Nàng trở về nhà, thấy cơm canh Taeyeon nấu đã nguội tanh, nguội ngắt và lòng ngẩn ngơ buồn. Nàng hay gọi điện cho cô vào những lúc bưu điện không có khách. Nếu vì bất cứ lý do gì, mà Taeyeon không nghe máy, cũng khiến nàng lo sợ

Nàng rất sợ mỗi buổi chiều tan ca về nhà, thấy trước cửa là một đôi dép lạ, hay một sự xê dịch khác thường. Dù nàng biết rằng nhà nàng có rất nhiều khách ghé chơi, những người bạn sang uống trà với Taeyeon, những người bạn nàng thì chờ nàng về dăm ba câu chuyện. Nhưng lần nào thấy một đôi dép lạ, nàng cũng giật mình, đổi khi nàng nghĩ về nồi sốt vang của mẹ, về người bạn thân của mẹ và sự ly tan, phản bội. Nàng lại cảm giác như tim mình đag ứa máu.

Hôm nay ngày 9/8, nàng làm ca sáng. Taeyeon làm ca chiều, nhưng cô đã bí mật xin nghỉ để có tron một ngày thực hiện một kế hoạch bí mật. Nàng không biết điều đó, không biết cả bó hoa mà Taeyeon đặt mua từ sáng, giấu sau chiếc tủ tường. Nàng đứng trước tủ soi gương, khịt khịt mũi bảo :

- "sao trong nhà hôm nay có mùi gì lạ thế ?"

Taeyeon im lặng, cô chỉ mỉm cười

Nàng cho xe ra cổng, Taeyeon chạy lại giữ cửa xe, hỏi :

- " hôm nay mấy giờ em về ? "

Nàng bảo:

- "khoảng hai giờ chiều"

Taeyeon mỉm cười hạnh phúc, qua chiếc gương trong xe hơi, nàng hoài nghi về nụ cười của chồng. Suốt cả buổi sáng, nàng làm mọi công việc một cách rời rạc, không có hồn. Đầu nàng cứ ong ong hình ảnh Taeyeon cười đầy bí mật, ruột gan nàng nóng như lửa đốt. Kim đồng hồ chỉ đúng 2 giờ. Nàng giao ca, chạy như điên ra ga- ra công ty. Rồ ga, nàng chạy thẳng, chưa bao giờ nàng thấy quãng đường từ chỗ làm về nhà lại dài như thế. Những con đường cao tốc Seoul chật kín người, người ở đâu kéo ra đường nhiều vậy?

Cứ như thể cả thành phố này cũng đang ra sức cản đường nàng, để tiếp tay cho một bí mật xấu xa nào đó. Đầu óc nàng căng thẳng tột độ.

"Bao giờ em về?"

Tại sao Tae lại hỏi thế ?

Suốt một năm lấy nhau, sáng nào Tae cũng tiễn nàng đi làm, hỏi vô vàn câu nhưng chưa khi nào Tae hỏi

"khi nào em về" như hôm nay cả

Tại sao?

Trong đầu nàng bỗng hiện ra hình ảnh mẹ bắt gặp cha đang ôm ấp một người khác trên chính chiếc giường cưới. Hai người. Tim nàng thắt lại

"mấy giờ em về ?" có thể giờ này Tae đã có sẵn trong đầu mình hàng đống dự định trong khoảng thời gian nàng vắng nhà. Nàng nhớ ra tối qua Tae có hỏi nàng về giá cả của một vài thứ thức ăn. Nàng nhớ ra món đơn giản nhất nhưng ngon nhất mà Tae từng làm cho nàng là cơm chiên, thường thì Tae vẫn nấu cho nàng ăn mỗi khi nàng thấy mệt trong người. Rất có thể, hôm nay, Tae sẽ nấu cho một người con gái khác và sẽ nói những câu y như vẫn dỗ dành nàng :" em ăn nhiều vào nhé, Tae chỉ nấu cho mình em thôi đấy "

"Mấy giờ em về ?"

Có thể ngay lúc này, ngoài bậc cửa đã có thêm một đôi giày mới. Người lạ sẽ ngồi vào ghế của nàng, chiếm lấy trái tim Taeyeon người nàng yêu, rồi hai người sẽ đê mê hạnh phúc mà quên béng hết mọi chuyện

Tất cả những hoài nghi ấy cứ xoáy sâu trong đầu óc nàng, cứa vào ruột gan nàng. Nàng như thấy tất cả những khuôn mặt trên đường đều đang cười nàng là kẻ khờ khạo, , kẻ bị phản bội mà không hay biết.

Nàng rất muôn lao xe thật nhanh về nhà, lại vừa sợ hãi đến mức chân tay cứ muốn rung rời ...Còi rú đằng sau làm nàng thêm hoảng loạn, những khuôn mặt bịt kín, , những dòng người từ con đường lớn lao vào nhau, đối đầu nhau. Bất chợt trong giây phút ấy, nàng không còn biết mình đàng lao như điên về phía trước

Đường rất đông

Nàng nằm bất tỉnh

Taeyeon nhận được điện thoại từ số máy nàng. Tae tưởng nàng đã sắp về đến nơi, nàng sẽ phát hiện ra bí mật

Nhưng không phải giọng nàng.

Người ta bảo nàng bị tai nạn xe rất nặng

Tim cô vỡ vụn, trên bàn là bó hoa hồng với rất nhiều món ăn nàng ưa thích do Taeyeon tự nấu.

Cô đang hóng ngồi đợi nàng về, hôm nay là tròn một năm ngày cưới.... .

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net