Me Without You

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Samizzle

Me Without You

***

Taeyeon ah, mình muốn ôm cậu.

Một mình mình ở dorm giờ này, không có cậu thật khó chịu. Trời đã lạnh rồi, mình đã dặn cậu phải mặc ấm ra đường, không biết cậu có chịu nghe lời không hay chỉ lo tập trung vào công việc.

Đã lâu rồi, chúng ta cũng đã ở cùng nhau rất lâu rồi. Thời gian chúng ta yêu nhau cũng vậy. Đôi lúc mình mệt mỏi vì sự lẩn tránh này, nhưng nếu như mình và cậu không gặp nhau, liệu chúng ta sẽ sống như thế nào đây. Cậu là một nửa còn lại của mình Taeyeon ah. Mình không nghĩ rằng mình có thể sống với ai khác ngoài cậu. Mình yêu tất cả mọi thứ về cậu, bất kể là gì, cậu là Taengoo số một của mình.

Mình muốn nghe giọng cậu lúc này, cậu sẽ rúc vào lòng mình và mè nheo hoài cái câu "Tae yêu Fany yêu Fany yêu Fany..." cả trăm lần như thế. Cậu rất yếu đuối, có biết không Taeyeon. Cậu luôn tỏ ra mạnh mẽ, bình tĩnh trong mọi tình huống. Nhưng mình thật là thiên tài, mình có thể để cậu thể hiện phía yếu đuối ấy. Và nhất định, mình sẽ chỉ cho phép cậu làm điều đó với mình thôi. Vì mình là duy nhất dành cho cậu, không có người thứ hai đâu.

Cậu luôn bảo mình hay lo xa, vì thế trên sân khấu mình ít khi thể hiện điều gì dành cho cậu. Nhưng thực tế rằng, mình lo sợ sẽ mất cậu Taeyeon ah. Thế giới bên ngoài sân khấu muôn hình vạn trạn, mọi thứ thay đổi chỉ trong một giây, ai biết được mọi người sẽ nghĩ sao. Mình muốn ôm cậu ngay trước đám đông hò hét biết chừng nào, mình muốn nắm tay cậu, hôn lên má cậu như những người yêu nhau. Mình không dám thể hiện nhiều, mình sợ mọi thứ sẽ bị rối tung lên mất. Cậu và mình sẽ rất khó khăn vì điều đấy.

Mỗi khi được nói về cậu hay được cậu quan tâm hay được chạm vào cậu trước đám đông khán giả, mình như muốn phát điên vì hạnh phúc. Vì đó là lúc mình có thể sống thật với bản thân, cũng như là với cậu. Mình không trốn tránh, mình không nói dối. Cái thứ mình ghét nhất là những kịch bản được đưa ra và mình phải nói nó như một cái máy.

Chưa có ai từng nhìn mình với một ánh mắt kỳ lạ như cậu. Nó xoáy sâu vào trong tâm trí mình. Ánh mắt ấm áp và trong sáng của cậu cho mình biết một điều, duy chỉ một điều thôi, rằng cậu chính là người đó – một nửa của cuộc đời mình.

Có đôi lúc, cậu rất trẻ con Taeyeon ah. Một đứa trẻ rất thông minh đấy. Thậm chí cậu còn ghen tuông với bảy người còn lại khi một trong số đó gần gũi với mình. Chúng ta cùng sống chung dưới một mái nhà cơ mà, quan tâm nhau là lẽ đương nhiên. Nhưng cậu luôn trách móc mình vì sao lại quá thân với họ mà bỏ bê cậu. Còn đối với idol nam khác, cậu càng giận hơn. Be nice Tae ah ~ mình chỉ là không muốn bất lịch sự thôi. Cậu biết mà, mình yêu cậu từ tận trái tim TaeYeon.

Thật sự là mình cũng không muốn phải ngồi nhà như thế này đâu, mình muốn đi cùng cậu Taetae ah. Cái thứ chết tiệt quanh chân mình thật là khó chịu. Mình xin lỗi vì đã không cẩn thận, cậu đã rất giận đúng không. Mình nhớ cậu đã la ầm cả cái dorm khi thấy mình như vậy mà. Rồi sau đó cậu lại chạy đến ôm chầm lấy mình mà khóc, rồi lại cứ xoa xoa cái chân đang đau điếng của mình. Mình đã lướt internet vào những ngày này, và mình có thể thấy cậu không hề ổn đâu Tae ah. Cậu đừng lo nữa chứ, đáng lẽ người lo lắng phải là mình. Cậu đi diễn nhiều giữa trời lạnh như vậy sẽ bị cảm mất. Còn mình thì ở nhà thoải mái lắm Taetae hehe. Uhm...mình ổn mà. Taeng ngốc.

Tôi vớ lấy chiếc điện thoại gọi cho Taengoo của tôi. Cậu là chuyên gia vớ vẩn dở hơi, tôi không yên tâm mỗi khi cậu bảo "mình ổn mà, mình đang rất thoải mái đây hehe". Cái điệu bộ ấy thật là khó chịu. Cậu ta làm như tôi là con nít.

- Alo?

- Yah! Lại không nhìn màn hình điện thoại nữa sao?

Tôi quát cậu, thường thì mỗi lần thấy số của tôi gọi là cậu sẽ bắt máy nói ngay rằng "Taetae xin nghe". Còn bây giờ thì có vẻ như cậu "lại" đang rất bận đến nỗi vội vàng bắt máy không thèm nhìn màn hình điện thoại. Bận rộn luôn đi đôi với sự mệt mỏi, tôi không muốn cậu lại bị làm sao đấy.

- Fanyyyyyyyyy...Tae nhớ em

Cậu ấy lại hét vào điện thoại nữa rồi. May mắn thật, màng nhĩ của tôi vẫn ổn.

- Đi làm có mệt không? Em đang rất chán đấy.

- Mệt. Nhưng nghe giọng em thì hết rồi hehe.

- Đừng có giở trò. Tập trung làm việc đi đấy. Mau về với em.

- Biết rồi. Em nghỉ ngơi đi. Tae phải đi đây.

- Ahhh khoan...

- Hửm?

- I miss you.

- Ah ~ thế phải mau về với em rồi. Gặp em sau.

Tôi mỉm cười nhìn màn hình điện thoại sau khi đã nói chuyện xong với cậu. Tôi mong là mình đã có thể làm cậu ổn hơn chút đỉnh, vì tôi đang cảm thấy khá là thoải mái. Cậu thật là đáng yêu.

**

Tôi ngủ thiếp đi từ lúc nào cũng không biết, có vẻ là rất lâu rồi. Căn phòng bây giờ đã tối om. Cựa mình, cái chân đang hành hạ tôi mỗi lần phải cử động. Xoay người lại chuẩn bị ngồi dậy, tôi cảm thấy có một cái gì đó nằm ngay bên cạnh cánh tay tôi. Quay đầu qua phía ấy, ánh trăng chiếu vào, tôi có thể thấy khuôn mặt cậu đang nằm ngủ cạnh tôi.Thì ra đã về rồi ah, sao không gọi mình dậy. Tôi nằm yên ngắm nhìn cậu ngủ, khuôn mặt dorky của cậu thật đáng yêu. Cứ ngắm kiểu này mãi chắc tôi không kiềm lòng mình được mất. Mà thôi, hình như là hơi nóng. Dậy đi tắm đã.

Ngay khi tôi vừa bật nhẹ người dậy thì có một lực kéo tôi lại. Cậu nắm lấy cổ tay tôi không cho tôi đi. Tôi xoay mặt lại nhìn cậu, cậu vẫn không mở mắt mà nói với tôi:

- Ở lại đây đi.

Cả ngày nay đã khá là nhớ cậu rồi, biết sao đây. Lại rúc vào người cậu nữa, hơi ấm quyện cả mùi hương của cậu khiến tôi muốn ôm chặt thật chặt cậu, nhưng với cái chân này và cậu cũng đang mệt, tôi lại không nỡ.

- Fany Fany Tiffany, cả thế giới này đang nhớ em đấy.

- Em cũng nhớ họ.

Cậu thì thầm với tôi. Tôi nhớ cậu, nhớ cả fan của mình. Tôi thèm được đứng trên sân khấu.

- Hôn em đi.

Cậu mỉm cười hiền với tôi, cái vẻ mặt dorky của cậu là điều dễ thương nhất trên đời. Mọi người bảo mắt cười của tôi là nhất, nhưng đối với tôi dorky của TaeYeon là số một trên thế giới. Cậu rướn người tìm lấy đôi môi tôi, cảm nhận làn môi mềm mại của cậu thật tuyệt. Đôi khi tôi rất bất ngờ trước khả năng của con người. Cảm xúc khi được hôn tuyệt đến lạ lùng. Hơi thở cậu trở nên gấp gáp hơn, đã đến lúc rời khỏi nụ hôn này rồi. Cậu đã đi làm cả ngày hôm nay và tôi không muốn cậu kiệt sức. Tôi tiếc nuối rời khỏi làn môi đáng yêu ấy. Ngắm nhìn cậu trong khi cậu vuốt ve khuôn mặt tôi bằng ngón tay trỏ.

- Tae yêu Fany nhất trên đời.

Trước kia, khi tôi và cậu chưa là người yêu của nhau, tôi đã tự hỏi bản thân mình rằng, nếu tôi hôn cậu thì cậu sẽ như thế nào? Cậu sẽ hôn lại tôi hay tôi sẽ mất cậu mãi mãi. Đáng lẽ tôi và cậu phải là bạn thân, vậy là đủ rồi. Đó không thể là tình yêu được. Nhưng tôi lại cảm thấy điều đó dường như là không đủ. Tôi yêu cậu. Liệu cậu sẽ hát cùng với tôi một bài hát. Liệu cậu sẽ đi cùng tôi đến cuối con đường không. Hay cậu sẽ đẩy tôi ra xa. Nếu tôi bảo cậu rằng cậu là người tôi yêu nhất, thì cậu sẽ tin tôi không.

- Kim TaeYeon.

- Hửm?

- Em yêu Tae từ tận trái tim. Có tin không?

-Chắc rồi.

-THE END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net