My Lover

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Suiby

My Lover


Một lần nữa...

Tôi lại bước đi sâu vào con hẻm câm lặng tràn ngập mùi thịt bò xào.

Tôi lại dẹp bài hát đang viết dở trên bàn.

Tôi lại bỏ bữa ăn yêu thích của mình sau 17 giờ làm việc, học tập, vui chơi.

Tôi lại cảm thấy tội lỗi đang mọc răng cắn vào lương tâm mình. Lương tâm cắn rứt.

Tôi lại cảm thấy từng cơn gió bỗng lạnh buốt từng đường gân thớ thịt làm khớp rối lẫn mắt cá chân có hiện tượng đau nhức.

Tôi lại cảm thấy mặt trời như đang ruồng bỏ tôi.

Tôi lại cảm thấy mình thật cô đơn.

Bởi vì...

Em đang giận tôi. Đơn giản chỉ là vậy.

Tôi phải đi xin lỗi. Phức tạp đến thế đấy.

Chiến tranh lạnh.

Em biến tôi thành con cá đông lạnh trong siêu thị và em là nấm sấy khô đông lạnh ở quầy kế bên.

Đấy! Tôi đã nghĩ đúng mà, để em đi chơi, giao lưu, kết bạn với Cục nước đá màu vàng của Yuri thì thế nào Nền-văn-hóa cũng sẽ bị ảnh hưởng cho xem! Đông lạnh toàn phần! Nhiệt độ chỉ được truyền từ vật có nhiệt độ cao sang vật có nhiệt độ thấp, đây là một chân lý vô cùng đúng đắn, nhưng sao trường hợp của em và Jessica lại đi trái ngược thế này?!

Không đùa nữa.

Đây đâu phải là lần đầu tiên, nhưng là lần giận dai nhất, dài nhất và gây cho tôi nhiều đau khổ nhất.

Có lẽ chúng ta sắp chia tay. Chiếc tách màu hồng ban sáng bỗng nhiên bị nứt cảnh báo tôi như thế. Hay do tôi dùng cà phê nóng quá nhiều vào buổi sáng nhỉ?

Tôi quỵ lụy trước em. Thật là mất mặt quá, đi tìm khuôn mặt nào dày hơn mới được.

Khỉ thật!

[Tôi] --------------------------- > [Em]

[Tôi] : Sẽ đi xin lỗi.

[Em]: 1. Chấp nhận lời xin lỗi. 2. Không chấp nhận lời xin lỗi. 3. Chấp nhận nhưng giả vờ giận lẫy – Như những lần giận trước đây.

Tôi thì chỉ có một lựa chọn, còn em thì... 3 lựa chọn, chưa kể còn có thêm lựa chọn thứ 4 do nhân tố ngoại cảnh, nội cảnh, cận cảnh, hậu kì phát sinh ra nữa chứ. Ôi, sao mà gian nan thế này! Tình duyên bị lận đận. Tình yêu gặp sóng gió. Drama của đời tôi. Kịch bản đâu rồi, sao lại để tôi tự biên tự diễn vậy!

=if(Tôi, đi xin lỗi, tha thứ, không tha thứ) => Enter.

= ...

Kết quả phụ thuộc vào thời khác quan trọng này đây. Hàm If của Excel sẽ chỉ cho ra 2 giá trị True hoặc False thôi.

-TaeYeon, cậu có đi xin lỗi Fany không thì bảo! – Yuri cằn nhằn khi tôi gõ vài dòng lâu lắc lấy nhuệ khí trên máy tính trước khi đi xin lỗi .

-Xong rồi đây này! Chờ tớ một tí. – Lưu những dòng trên vào thư mục "Before School", hy vọng chiều nay thư mục "After school" sẽ có thêm một file Văn bản ghi là "Mission Complete".

-Đíng đìng đìng đìng, đìng, đìng, đìng!!! Đing đing đing đing đing!!!

-Cậu muốn cô ấy bước ra đón chúng ta thì hãy bấm chuông cửa chứ đừng sử dụng chuông miệng mô phỏng theo bài Ring Ding Dong.

Tôi không dám bấm cơ mà!

-Như vậy nè! – Yuri bấm vào chiếc nút màu hồng trên bức tường màu hồng của ngôi nhà màu hồng.

DING DING DING!

10 phút trôi qua...

-Nobody's home! I'm going home! – Tôi quay đi. Thật ra là tôi không đủ can đảm để chờ đến phút thứ 11. Tôi sợ chỉ phút tiếp theo này thôi em sẽ bước ra mất.

Yuri nắm cổ áo, lôi tôi quay về Vị trí cân bằng AKA Vị trí ban đầu – Khi đó lực kéo Muốn về nhà và Lực đẩy Phải đi xin lỗi bằng nhau, bỏ qua ma sát, nên tôi phải đứng yên, duy chỉ có trọng lục là tác động lên tôi nhiều nhất, tôi bị Yuri đóng khuôn đứng im tại chỗ. Không nói quá đâu, tôi thậm chí còn không cảm nhận được phản lực của mặt đất đang giữ tôi trên bề mặt vỏ ngoài của Trái đất nữa là. Tôi bỗng thấy sợ.

-Ở yên đây! Hôm nay dù có phải hi sinh tính mạng tớ cũng phải bắt cậu xin lỗi Fany cho bằng được.

Ơ cơ mà, đã từ bao giờ cậu là Manager của tôi thế hả?! Tôi muốn làm gì là quyền của tôi, xin lỗi hay không là quyền của tôi! Tôi đi về!

-TaeYeon à, lời xin lỗi của cậu cứu vãn được nhiều thứ lắm đấy cậu biết không? Tình yêu 3 năm của cậu, tính mạng và uy tín của tớ, tình yêu 3 tháng của tớ.

A! Tôi hiểu rồi, là do Sica bắt cậu ấy đến đây dẫn tôi đi xin lỗi, thế nào cậu ấy cũng mạnh miệng ba hoa hứa rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Sica vừa từ Mỹ về, có mỗi Fany là bạn thân, cậu ta chắc chắn không muốn bạn thân của mình phải chịu thiệt hại về vật chất hay tinh thần gì nên mới đè Yuri ra kéo tôi đi xin lỗi đây mà.

Yuri ơi là Yuri! Quen + yêu nhau chỉ hơn 3 tháng mà cậu ấy đã trở thành tù nhân vô điều kiện của Sica rồi. Đôi lúc tôi phục cô gái tóc vàng này ghê gớm. Chẳng bao giờ tôi thấy hai cậu ấy gây gỗ với nhau. Giữa họ dường như có một cái gì đó rất xứng đôi vừa lứa, rất hòa điệu, rất... ! Tôi chẳng biết nói sao nữa. Yuri đáp ứng được mọi thứ Sica cần, và Sica thì có những gì mà Yuri bấy lâu nay ao ước.

Thế tại sao tôi và Fany quen nhau đã hơn 6 năm lại chẳng bằng một góc của họ vậy?

"Cậu thật thiếu suy nghĩ!"

"Cậu thật là vô tâm, vô tư, vô lo."

"Cậu chẳng hiểu cho cảm xúc của tớ."

Luôn là những lời phàn nàn đó. Đính kèm theo sau là vài tuần em không nhắn tin, không nói chuyện, không nhìn mặt. Bonus thêm việc luôn ra tín hiệu để tôi biết rằng em đang chờ câu xin lỗi làm lành.

Những lúc như thế tôi nghĩ : "Vậy cũng lại hay, tôi rảnh rỗi thời gian để làm được nhiều việc, viết thêm được vài truyện ngắn, viết thêm được vài bài hát, nghe được thêm nhiều list nhạc, rảnh rỗi thêm được vài giờ đồng hồ, vui chơi thêm được nhiều chỗ hơn. Mỗi khi hai đứa chiến tranh lạnh, người có lợi luôn là tôi. Hoặc tôi luôn cố moi móc ra lí do vì sao tôi được lợi."

Ngu ngốc!

Tôi quá kiêu hãnh, không bao giờ muốn hạ mình tỏ ra cần thíêt hay nhung nhớ một ai, một thứ gì, nhất là với em - Người tôi yêu. Tôi không bao giờ để em biết tôi cần em đến thế nào. Tôi không bao giờ để em biết những lần nhớ em đến run môi. Tôi không bao giờ để em thấy những khoảng khắc tôi cần em. Không bao giờ. Lòng kiêu hãnh mù quáng bao che cho sự yếu đuối ngu xuẩn tạo nên khoảng cách trong tình yêu.

Cốt chỉ để... bao che.

Tôi sợ mình trở thành một kẻ yếu đuối trong mắt em. Tôi sợ em sẽ nghĩ tôi không đủ chín chắn. Tôi không dám mở lời nói hai tiếng "Nhớ em". Tôi muốn mình phải thật hoàn hảo trong mắt em. Phải thật trưởng thành.

Quá ngu ngốc!

Cho đến khi tôi cảm thấy nhớ em đến không chịu được hoặc cảm thấy Thời-điểm-quyết-định đã đến mới bắt đầu đi xin lỗi. Đa dạng, nhiều phong cách, em bao giờ cũng thích những kiểu xin lỗi có lợi cho việc làm nũng . Tôi biết mà. Vài câu xin lỗi đong đưa, vài lời giải thích rung rinh tâm hồn, một chút sự thành tâm vững chắc => Chiến thắng nằm trong tay chàng tí hon David! Là do tôi xin lỗi khéo hay do em có long khoan dung mênh mông như đồng lúa chín vàng cò bay thẳng cánh?

Nhưng...

Lần này thì không.

Không phải là cơn giận trẻ con, không phải chỉ là một cơn giận vu vơ hay một cuộc chiến tranh lạnh mang hơi hướng giận lẫy. Không phải là một cơn giận mè nheo để được tôi lẻo đẻo theo sau xin lỗi.

Mà là một cơn giận đặt cạnh một cây kéo. Cô ấy sẽ cắt đứt mối quan hệ được gọi là hẹn hò, bồ bịch, người yêu, người thương này.

"Why so serious?" đúng không Joker? Em hình sự như là Batman khi chỉ có hai chúng tôi, ấy vậy mà khi có bạn bè xung quanh em là đối xử với tôi như Nothing-happen, nói chuyện bình thường, cười đùa như Bruce Wayne ở giữa các buổi tiệc vậy!

Ơ! Tôi muốn nghe bài Poker Face của Quý cô Gaga quá đi!

-Kìa! Cô ấy ra rồi! Mau ló cái mặt ngố của cậu ra đi! – Yuri kéo tôi lại gần những song cửa sắt... màu hồng.

-Hai cậu tìm tớ có việc gì không? – Em hỏi khi đang mở cánh cửa rào... màu hồng.

-À, TaeYeon đến để nói chuyện với cậu. – Yuri đẩy tôi vào trong. Tôi quay sang Yuri với ánh mắt chứa sẵn lời thoại: "Giỏi lắm, cậu viết phương trình Trans hay Cins thế hả?!". Cậu ấy nhìn lại như thể: "Tớ không có lựa chọn nào khác, cùng phía Cins với cậu thì tớ chết bởi Axit Sica, nên tớ buộc phải theo phía Sica thôi."

À, khối lượng mol tình yêu của phân tử Sica nặng hơn khối lượng mol tinh bạn của phân tử Taeyeon chứ gì! Tớ biết tỏng cậu rồi Yuri ạ! Đồ mê girl bỏ friend!!!

Chúng tôi vào nhà... đi sau lưng em.

Chúng tôi ngồi xuống ghế sofa... trước mặt em.

Nhìn bao quát thì trong bức tranh mang tên "Phòng khách nhà Stephanie" chỉ có điểm nhấn nổi bật duy nhất là hai cục màu xanh dương và đen. Tôi áo thun xanh, quần jean. Yuri áo sơ-mi đen, quần tây đen. Hai màu sắc khác hồng duy nhất ở cái chốn Pinky – The Place này!

Và sẽ chỉ những ai để ý kỹ mới thấy. Chiếc đồng hồ trong tủ kiếng kia là màu tím. Quà sinh nhật tôi tặng em đấy. Con người gì mà kì lạ, đến sinh nhật nhất quyết không cho tôi tặng quà! Quà của tôi có chứa bom hẹn giờ đâu mà không chịu nhận! Năn nỉ gãy lưỡi, mỏi răng, tê nướu mới chịu nhận.

Khó hiểu!

Ừ, chẳng bao giờ hiểu được em cả.

Và em cũng thế thôi, có bao giờ hiểu tôi đâu. Hoặc chí ít đã từng cũng không.

... Thế... chúng tôi vì lí do gì mà đến với nhau?

-Taeyeon chẳng phải trước lúc đi cậu bảo đến đây để nói gì đó với Fany đó sao? Ngồi im re thế này, Fany làm sao biết được cậu muốn nói gì, cô ấy không đọc được suy nghĩ người khác như Jean của X-men đâu. – Yuri thụt cùi trò vào người tôi.

Fany ngước mắt lên nhìn tôi.

Vậy là cậu không biết gì rồi Yuri ơi. Fany tuy không phải là Jean nhưng cô ấy có thể biết được những gì tớ đang suy nghĩ đấy. Tin tớ đi, ngay từ đầu cô ấy đã biết.

Biết mọi thứ.

Cô ấy biết tớ đã đắn đo, do dự thế nào khi quyết định đến đây. Cô ấy biết luôn cả việc Sica "hạ lệnh" cho cậu "hộ tống" tớ đi xin lỗi.

Tôi có đôi lần nghĩ lảm nhảm, em không phải người sinh cung Sư Tử đâu, mà sinh cung Bảo Bình đấy! Chuyện gì về tôi em cũng biết cả.

-À, tớ muốn đến xem cậu thế nào? Có đau ốm gì không, mấy hôm nay chẳng thấy cậu nhắn tin cho tớ.

Tôi hỏi cho có lệ thế thôi, em biết điều đó.

-Cảm ơn 2 cậu đã quan tâm. Tớ vẫn ổn, chỉ là dạo này tớ bận quá.

Em trả lời để Yuri không phải nghi ngờ, tôi biết điều đó.

-Thật may quá, thế mà tớ nghĩ cậu đang giận TaeYeon cơ đấy. – Yuri nói.

Nếu tớ đoán không lầm thì Sica vừa gửi tối mật thư cho cậu trong hộp thư đến đúng không? Nhưng "Đánh nhanh thắng nhanh rút nhanh" là một kế hoạch vô tác dụng với Fany cậu ạ. Cậu xem cô ấy phản pháo này. Fany không phải là loại người để cậu dùng cách hỏi trực tíêp thế đâu.

-Có đâu nào, câu bị Sica cho đóng Drama nhiều quá rồi hay sao thế hả?! Chúng tớ vẫn ổn.

-Thật thế à, vậy thì tốt rồi. À mà tớ có hẹn với Sica, nên giờ tớ phải đi. Cậu biết đấy, công chúa, nhõng nhẽo, không thích chờ đợi, phải đi ngay! Chào 2 cậu nhé. – Yuri đứng dậy chào tôi và Fany rồi đi đến chỗ hẹn với Sica.

Tôi đoán có sai đâu, chưa ra khỏi cổng đã luống cuống trả lời tin nhắn rồi kìa.

Yuri ơi, tớ ước có được một tình yêu như của cậu với Sica. Một tình yêu ít suy nghĩ, ít toan tính, ít dò xét. Yêu như chưa bao giờ được yêu, trân trọng tính cách của đối phương, không quá suy đoán về đối phương, không làm cho đối phương cảm thấy e dè và nhất là tin tưởng đối phương. Tớ thèm một tình yêu như thế đấy.

-Cậu về đi, Yuri đi rồi, cậu ấy sẽ không biết được chuyện gì xảy ra giữa chúng ta đâu. – Em đứng dậy, đi vào nhà trong.

Xem ra em không thật sự hiểu tôi lắm. Trước giờ em có hiểu tôi đâu. Nghe có vẻ mâu thuẫn nhỉ, không hiểu tôi, nhưng em lại biết được những gì tôi "đã làm, đang nghĩ, sẽ làm" dù tôi không nói ra.

Em khó hiểu là thế đấy.

Tôi chẳng bao giờ hiểu được em.

-Tớ thật sự muốn nói chuyện với cậu. – Tôi nói.

Em khựng lại thấy rõ.

Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt bất ngờ đó, đã bao giờ em hiểu được con người tôi đâu.

Em bước chậm rãi, ngồi xuống ghế sofa nhẹ nhàng:

-Cậu còn chuyện gì để nói nữa?

-Cậu đang giận tớ đúng không? – Tôi hỏi. Tôi biết em sẽ nghĩ tôi giả ngây thơ, bởi vì chính em cũng biết tôi biết cả hai đang giận nhau cơ mà.

-Đừng giả vờ không biết. Nói thẳng vào vấn đề đi! – Em rất giận, đấy là những gì thể hiện qua câu nói của em.

-Tại sao lại giận tớ?

Câu hỏi vừa hoàn thành, tôi trông thấy nụ cười mỉa mai nhếch mép của em. Có gì mà đáng cười thế chứ?

-Tại sao lại giận cậu à?! Từ bao giờ cậu bắt đầu quan tâm đến những lý do này vậy TaeYeon? Chẳng phải ngày trước cậu luôn nghĩ "Giận thì giận, hết giận lại lành" đó sao? Tại sao bây giờ lại không đợi cho nó "hết giận lại lành", đi hỏi lý do làm gì?

Em dồn nén cảm xúc này từ rất lâu, và nó rất nhiều rồi đúng không? Đôi mắt cười đáng yêu của em đâu rồi, sao tôi không còn cảm thấy tia nắng ấm nào nữa vậy? Tại sao bên trong đó chỉ toàn hằng lên cơn giận, lên những bức xúc dồn nén và cả những giọt buồn chờ chực trào ra thế.

Là do tôi đấy à?

Có phải thế không?

Người yêu ơi, có phải thế không?

-Sao cậu im lặng thế Taeyeon?! Nói gì đi chứ?! Cậu bảo cậu có chuyện muốn nói mà!

Ôi, tôi có cảm giác rằng chỉ trong vài giây nữa Động năng tức giận và Thế năng bộc phát sẽ đạt được cực đại mất thôi! Dũng khí của tôi tuột xuống mức cực tiểu rồi!

-Cậu! Chính cậu lạnh lùng! Chính cậu vô tâm! Cậu vẫn cứ là con người cứng đầu không bao giờ thay đổi! Cậu làm tớ đau khổ! Là cậu! Tớ khóc! Tớ buồn! Tớ cô đơn! Tớ tức giận vô cớ! Là do cậu đem đến cho tớ những điều đó!

Cái gì kia?!

-Tớ lạnh lùng với cậu khi nào?! Vô tâm khi nào?! Tớ đem đến cho cậu nước mắt, nỗi buồn, sự cô đơn, và cả việc giận vô cớ ấy bao giờ?! Cậu nói đi!!!

-Tớ luôn là người chủ động nhắn tin cho cậu, còn cậu, cậu có bao giờ nhắn tin cho tớ được lần nào không?

-Có. Tớ có nhắn và cậu lại bảo...

-Là do tớ phàn nàn trước. Là do tối hôm trước tớ bảo cậu sao không nhắn tin cho tớ nên cậu mới nhắn. Tớ tự hỏi nếu hôm đó tớ không phàn nàn, liệu cậu có bao giờ nhắn tin cho tớ trước không?!

-Cậu cũng hiểu là tớ rất bận mà! Tớ phải đi học! Tớ phải viết nhạc! Tớ phải...

-Vậy thì biến đi! Đi làm công việc của cậu đi! Chết trong đống công việc đó luôn đi, đồ nghiện công việc!!! - Em quay mặt sang hướng khác, đôi vai rung lên từng hồi, tôi nghe tiếng nấc, tôi thấy giọt pha lê long lanh. Mũi tôi bỗng cay cay.

Em khóc! Em đang khóc!

Coi kìa! Đừng khóc!

Em biết tôi không biết dỗ dành mà!

Em biết tôi sẽ rất đau khi nhìn em khóc mà!

Em biết mà!

Vậy tại sao vẫn khóc thế?!

Em biết tôi sẽ chẳng bao giờ trả lời tin nhắn từ 8h sáng cho đến 3h chiều, vậy mà em vẫn cứ nhắn tin nhắc nhở tôi đi ăn trưa và nghỉ ngơi sớm.

Em biết tôi sẽ chẳng thèm bật chiếc tivi lên mỗi khi có Dự án nghiên cứu mới của Giáo sư, vậy mà em vẫn thường nhắn tin báo giờ chiếu các chương trình tôi thích xem.

Em biết tôi sẽ chẳng bao giờ dùng cơm sáng, vậy mà em vẫn làm cơm sáng mang sang nhà tôi.

Em biết tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến những rạp chiếu phim vậy mà vẫn cứ gọi điện rủ tôi đi xem phim định kì.

Em biết tôi rất ghét cắt tóc, vậy mà em vẫn đi đặt chỗ ở một tiệm salon nào đó, để rồi khi tôi từ chối, em phải đi cắt tóc một mình.

Trời hỡi! Em biết hết cơ mà!!!

Vậy thì tại sao... lại vẫn cứ làm để chuốc lấy buồn phiền cho bản thân! Em thật không hiểu tính cách con người của tôi sao?!

-Tớ xin lỗi. Lẽ ra chúng ta không nên yêu nhau, không nên đến với nhau. – Tôi đưa cho em chiếc khăn mùi xoa rồi đứng lên. – Chắc ta vội vàng quá.

Tôi ngồi xuống thềm đá, xỏ giày vào, không quay lại nhìn em lấy một lần. Tôi ra về. Tôi sợ nhìn thấy hình ảnh em đang ôm mặt khóc tức tưởi. Tôi nghĩ em biết điều đó.

Hơn 3 năm yêu nhau sau 3 năm quen nhau...

Câu nói "Chắc ta vội vàng quá." ấy... liệu có phải là chỉ quãng thời gian 6 năm đấy không? Hay là tôi dùng để chỉ một điều gì khác? Một điều gì đó hiện hữu trong tim chúng tôi, nhưng chưa bao giờ cả hai nhận ra. Là cái gì đã "vội vàng" thế?

Là tôi? Là em? Là tình yêu của chúng ta?

Là tình yêu đã đến quá vội vàng, trong khi cả hai còn quá trẻ và sẽ còn thay đổi nhiều?

Là do sự vô tâm của tôi đến quá vội vàng?

Là do những tình cảm của em đã trao quá vội vàng?

Thứ gì đã đến quá vội vàng để rồi phải hối hận?

Suốt con đường về, tôi tự hỏi bản thân mình điều ấy? Là do đâu mà mọi chuyện xảy đến như thế này?

Tôi quen em khi cả hai còn là hai cô nhóc học sinh lớp 10, đến khi lên đại học chúng tôi chính thức yêu nhau. Bình thường thôi mà! Có gì đi trật đường ray đâu?! Hoàn hảo như 9 +1 = 10.

Tôi vẫn là một đứa mang nhiều tham vọng, tham công tiếc việc, luôn muốn cầu toàn và mong hoàn thành mọi thứ. Lo sợ sẽ không đủ thời gian để làm, không đủ tuổi trẻ để thực hiện những việc mình thích.

Em vẫn là một người thích được quan tâm, yêu thương, luôn mong những điều tốt đẹp hạnh phúc nhất đến những người thân quanh mình. Em sợ bị cô đơn, em sợ bóng tối, em sợ chết.

Chúng ta vẫn vậy kia mà, từ thuở nảo nào nao cho đến nay.

Việc trưởng thành, lớn lên giống như một hàm số đồng biến đơn điệu vậy. Nó khiến cho một tính cách nào đó của con người trở nên to lớn hơn. Tính tham việc của tôi ngày một nhiều hơn chính là ví dụ. Dành thời gian hỏi thăm người khác của tôi trở nên ít ỏi đi cũng là một minh chứng. Hoặc một đường tăng đi lên, hoặc một đường giảm đi xuống.

Tình yêu mà tôi dành cho em có lẻ... là một hành nghịch biến. Khi tăng khi giảm, tôi còn quá trẻ, em cũng thế, chúng ta thay đổi và rồi lại trưởng thành. Tính cảm cũng do vậy mà lung lay, dao động. Khi tôi vừa rời khỏi ghế ngồi của trường cấp 3, tôi mang tư tưởng yêu đương cấp tiến. Yêu là yêu, không cần thể hiện, chẳng phải yêu nhau mới hen hò chăm sóc nhau đó sao, cần chi phải nói lên những lời ngọt ngào, cần chi phải làm ra những hành động âu yếm. Khi tôi hoàn thành năm 2 đại học, tôi bỗng nhận ra đời người thật ngắn ngủi, hôm nay tôi sống, mai tôi lại có thể biến mất khỏi thế gian này thì sao. Vậy hãy sống cho trọn vẹn hôm nay, để ngày mai tôi không phải hối hận. Thế là tôi nói yêu em nhiều hơn, dành cho em nhiều sự quan tâm, những tin nhắn, những cuộc gọi, những lần hẹn, những buổi chiều cà phê - góc phố.

Đấy là khi tôi không bị công việc chiếm hữu tâm trí. Một khi công việc tìm đến, như việc Học Thuyết mới, kí nhiều hợp đồng sáng tác nhạc mới, có thêm vài ý tưởng viết truyện, nhận được thêm vài Dự án nghiên cứu tôi lại bỏ mặc em sang một bên, bỏ luôn cả những suy nghĩ yêu đương, những lối suy nghĩ tôi thường hay khơi gợi vào những trưa uống trà – mái hiên.

KÍNH KONG!

Tấm cửa kính siêu thị tự động đẩy sang một bên, tôi bước vào. À, tôi chưa có gì vào bụng nên muốn tìm một cái gì đó để ăn.

Lâu lắm rồi tôi mới đến siêu thị.

Ăn gì đây nhỉ? Đói bụng chết mất... Lạnh nữa... Ối! Trời đang mưa à, tôi không nhận ra luôn ấy chứ! Thảo nào vai áo tôi lại lạnh thế này.

Mì ly? Snack? Kim chi đóng hộp? Cơm nắm? Sandwhich? Sữa? Ăn gì đây? Ăn gì vừa no lại vừa giữ ấm?! Mì ly vậy nhé!

Đâu rồi?!

Đâu mất tiêu rồi?!

Mì ly vị Nấm hương yêu dấu của tôi đâu?! Where is my Mì ly vị Nấm hương?! Where are you, my baby?!

Tôi chạy ào ra quầy tính tiền, nơi có một chàng thanh niên mặc áo có in logo của siêu thị đang đứng kiểm giấy nhận hàng. Thấy tôi chạy đến, anh ta mở lời:

-Tôi có thể giúp gì cho cô đây?

-Mì ly vị Nấm hương hết hàng rồi sao? – Tôi hỏi. Hy vọng rằng sẽ có từ "còn" trong câu trả lời của anh chàng này.

-Mì ly vị Nấm hương đã dừng sản xuất lâu rồi. Nhưng công ty đã cho sản xuất ra thị trường nhiều vị khác cũng ngon không kém. Cô có thể dùng vị Kim chi, vị Lẩu Thái, vị Hải sản. Đa số khách hàng thường mua vị Thịt bò rau cải vì nó...

Anh ta thì luyên thuyên giới thiệu sản phẩm, tôi thì không muốn nghe một chút gì. Tôi chỉ cần vị Nấm hương thôi! "Dừng sản xuất lâu rồi" ? Lâu gì mà lâu?! Lần cuối cùng tôi đi siêu thị cùng em, vị Nấm hương vẫn còn bán cơ mà, tôi nhớ em đã mua chẵn 10 ly tặng 2 về chất trong tủ kia kìa!

Ơ mà, lần cuối cùng chúng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net