Nơi Bắt Đầu Cũng Là Nơi Kết Thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: KenNy

Nơi Bắt Đầu Cũng Là Nơi Kết Thúc


.

.

.

Tớ đang ở một nơi xa mãi mà cậu không thể nào thấy hay tìm được , cứ mãi miết chạy trốn trong vô vọng để cuối cùng tớ cũng đã mất cậu . Tháng năm bên nhau nó thật là dài và đầy đau khổ , chẳng ai biết quý trọng tình cảm của cả hai dành cho nhau . Cho đến khi mất đi thì lại tiếc nuối , trách cậu quá vô tâm , hay trách tớ quá nhỏ nhen... Nếu ngày đó hai chúng ta mỗi người nhường một bước có lẽ không có một kết quả không mong đợi này .

Ngày đó , thật tình cờ khi gặp nhau. Tớ không ngờ chỉ một đụng chạm nhẹ mà cả hai chúng ta đến với nhau trong tình yêu , ông trời khéo sắp đặt hay số phận đẩy đưa hai chúng ta đến với nhau . Nó là duyên hay nợ , chẳng cần ai biết chẳng cần ai hay . Chỉ cần cậu vui vẻ bên tớ trong thời gian ngắn ngủi , và sau đó là một cơn giông tố không có ngày nắng kéo đến .

Cậu, một cây nấm chỉ luôn biết cười và hành hạ tớ đủ thứ , nhưng tớ luôn biết cậu quan tâm và lo lắng cho tớ nhiều hơn. Có lẽ vì cậu ngại, hay có lẽ vì cậu cảm thấy vui khi làm vậy...phải, một Fany mà tớ yêu không bao giờ tắt nụ cười dù gặp chuyện gì . Và rồi ngày cậu đi, cậu vẫn cười mà hai dòng nước mắt tuôn rơi.

Trách tớ không níu kéo cậu lại, hay trách cái sĩ diện quá lớn trong tớ. Có lẽ là cả hai Fany nhỉ, cậu cứ cười và ra đi trong cơn mưa, còn tớ lạnh lùng nhìn theo bóng cậu bên cạnh cửa sổ. Trách tớ quá ngốc khi để cậu đi, hay trách trái tim đã thay đổi. Tình yêu của 2 chúng ta chưa đủ mãnh liệt để hàn gắn lại tất cả sao, nó chưa đủ để dẹp đi cái sĩ diện ảo trong tớ hay sao.

3 năm, đã 3 năm kể từ ngày cậu đi, ngôi nhà vẫn vậy, mọi vật vẫn vậy. Chẳng một chút gì thay đổi ngoài trừ cậu đã không còn ở đây, căn nhà 2 phòng trước chỉ dùng một này đã thành 2. Tớ muốn giữ nó vẫn như cũ để chờ cậu quay lại, để nói câu xin lỗi và đầy ăn năn. Thời gian dạy tớ phải biết dẹp bỏ thứ không đáng có để mở lòng chào đón cậu với cả trái tim mình...

Tớ hối hận lắm, hối hận vì đã để cậu đi. Hối hận sao mình lại ngu ngốc mà quên mất tình yêu kia vẫn còn trong trái tim mình, hối hận đã để dòng nước mắt đó chảy ra. Hối hận vì đã làm đôi mắt cười bị nỗi buồn xâm chiếm, nó chỉ để cho tớ ngắm nhìn và trân trọng...

Tớ có thể đếm từng ngày từng giờ khi không có bóng hình cậu trong căn nhà này, ngôi nhà nhỏ bé thật đấy, nhưng sao tớ thấy nó rộng lớn và lạnh lẽo quá. Chẳng còn hơi ấm nữa, chẳng còn tiếng nói cười nữa, chẳng còn gì hết, Khi nắng lên báo một ngày dài bắt đầu từng tia nắng chiếu rọi vào trong căn nhà này, chỉ có một bóng hình in hằn trên vách tường cô độc. Đó là tớ, cái hình bóng cô đơn đó chính là tớ. Nhớ lúc trước cứ mỗi buổi sớm, cậu ôm tớ từ phía sau và tay cầm một tách cafe nóng. Hai chúng ta tựa vai nhau ngắm nhìn mặt trời đang mọc .....Giờ không còn nữa vì nó đã là ký ức xa vời.

Màn đêm buông xuống, cánh cửa sổ tớ vẫn luôn để mở, chẳng bao giờ khép lại vì sợ rằng cậu sẽ đứng bên dưới đường và nhìn lên rồi bỏ đi khi không thấy tớ. Ngồi chờ và đợi, lặng lẽ nhìn ra cánh cửa bao đêm rồi nhỉ ? 1 đêm, 2 đêm hay là hàng ngàn đêm rồi tớ vẫn ngồi và chờ. Nhưng bóng cậu chẳng thấy đâu, chỉ có tiếng gió thổi vào lạnh lẽo, ngọn đèn tớ cũng không muốn bật. Chỉ chìm mình vào trong bóng tối, một giọt, hai giọt rồi hàng nước trong suốt vô tình kia chảy dài trên khuôn mặt . Khóc cho hối hận hay khóc trách mình khờ dại . Cô độc, lạnh lẽo và sợ hãi, cảm giác xáo trộn cứ chiếm gọn lấy trong tớ.

- Fany cậu ở đâu . Về với tớ đi mà...

Câu nói đó mãi tớ vẫn không thể nào mở lời được, chỉ có thể thì thầm trong tim mình với bức tường cô quạnh, không đủ dũng cảm để hét lên. Có thể cậu sẽ nghe thấy, có thể cậu sẽ trở về bên cạnh tớ .....Phải không Fany?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tôi tra chiếc chìa khóa cũ vào ổ, đã 3 năm rồi tôi vẫn còn giữ nó, có lẽ ngôi nhà đã được thay một ổ khóa khác. Tôi nghĩ chắc là vậy .

Cạch ....

Suy đoán của tôi đã hoàn toàn sai , nó vẫn như cũ, chẳng có gì thay đổi cả. Cậu ấy có lẽ vẫn sống như ngày nào, tôi nhớ cậu ấy lắm, nhưng không thể nào chấp nhận được cái tính ngang bướng kia. Vì nó mà tôi và cậu đã xa nhau 3 năm. Khi đó trong tôi chỉ có thể nghĩ là bỏ đi và trốn chạy khỏi cậu, tôi đau khổ khi sống với một người không hiểu mình và luôn chấp nhất mọi thứ.

Tôi kéo chiếc vali nặng trịch bước vào trong. Một chiếc vali, một người con gái bé nhỏ, luôn cười, luôn hy vọng về tình yêu và cũng là người thất vọng vì nó .

Căn nhà chẳng có chút gì thay đổi từ ngày tôi đi, mọi thứ vẫn như cũ chỉ có điều nó bám bụi dày đặc. Taeyeon, suốt thời gian qua cậu đã làm gì và ở đâu, tôi dạo bước vào trong . Từng bước, từng bước, những kỷ niệm cũ lại ùa về, dãy hành lang nơi tôi và cậu đuổi bắt nhau, vui đùa, cười cợt. Bức tường này, nơi cả hai chúng ta dựa lưng vào và trao những nụ hôn vội vã đầy nóng bỏng của tuổi trẻ .

Tôi dừng bước hẳn ở căn phòng nơi thuộc về tôi và cậu, cái hình cây nấm và chú nhóc Mario vẫn còn dán trên cánh cửa gỗ. Nhưng nó cũng bị bám một lớp bụi mỏng như căn nhà này vậy , tôi xoay nắm cửa và bước vào . Ập vào mắt tôi là một hình trái tim lớn dán trên tường , nó được từng tấm hình của hai đứa tôi chụp chung và xếp lại . Ở bên dưới một dòng chữ vẫn chưa phai màu.

I'm sorry Fany ....I Love You...

Hai dòng nước mắt tôi bắt đầu chảy dài lăn xuống , trong tôi mang một niềm vui khó tả được . Có lẽ cậu ấy đã hiểu ra , và chịu dẹp bỏ đi tất cả và yêu tôi . Tôi chạy ra khỏi phòng và chạy đi tìm cậu khắp căn nhà ..... Nhưng tôi không thể thấy bóng hình cậu đâu , không một vết tích nào chứng tỏ cậu còn ở đây . Tôi chán nản lẫn thất vọng lủi thủi bước ra phòng khách và ngồi xuông bên cạnh chiếc bàn mà khóc . Tôi đã sai về cậu , tôi cứ ngỡ rằng cậu sẽ thay đổi nhờ thời gian bởi vì vậy mà tôi ra đi , khi tôi quyết định trở về đây cũng là tôi chấp nhận rời xa cậu hoặc yêu cậu nhiều hơn, có lẽ cậu sẽ cùng ai đó xây tổ ấm và quên đi mối tình 3 năm xa cách. Khi đó tôi lại ra đi thêm một lần nữa .

- Taeyeon cậu là đồ ngốc , đồ ngốc - Tôi tức tưởi chửi rủa và đánh mạnh tay mình xuống bàn cùng với những giọt nước mắt , chẳng lẽ 3 năm qua chịu đựng cô đơn tôi nhận được thứ này hay sao .

Tôi ngước nhìn lên và cố gắng không để nước mắt rơi ra nữa , nó không xứng với một kẻ tồi như cậu . Tôi sẽ khóc vì một ai đó nhưng không phải vì cậu , Tôi đứng dậy và vô tình gạt rớt chiếc hộp màu hồng để trên bàn từ lúc đầu mà tôi không hề để ý . Tôi lượm nó lên và thổi đi lớp bụi bên ngoài chiếc hộp , khi lớp bụi vơi đi nó hiện ra một dòng chữ .

" Gởi Fany nhân ngày Chúa Trời đã ban tặng cậu cho tớ "

" Ngày 1 Tháng 8 Năm 2010 "

Tôi mở ra bên trong có một tấm thiệp một chiếc hộp nhỏ cùng với một chiếc đĩa CD , Tôi vội vàng mở tấm thiệp ra đọc , đó là dòng chữ của Taeyeon .

" Gởi người tớ yêu thương nhất , một nữa còn lại trong cuộc đời tớ . Tớ thầm cám ơn Chúa vì đã tạo ra một người tớ yêu thương , một cây nấm biết cười và biết khóc vì tớ . Tớ Xin lỗi vì đã làm cậu buồn và đau khổ , hãy mở chiếc đĩa CD trong hộp quà lên và cậu sẽ hiểu tất cả "

Tôi nắm lấy chiếc đĩa và chạy đến bên chiếc ti vi , sau một lúc màn hình hiện lên . Một Taeyeon hoàn toàn khác xa trong ký ức của tớ , cậu ốm đi nhiều và xanh xao . Đôi mắt của cậu chứa đựng một cái gì đó khiến cho tôi khi nhìn vào đó không thể nào kìm được nước mắt , cậu đã sống ra sao suốt thời gian qua vậy Taeyeon . Cậu đang ở đâu , đồ ngốc cậu đang ở đâu hả??

" E hèm , Fany đã lâu lắm rồi từ ngày cậu đi , tớ thật sự không nghĩ rằng nó dài và lâu đến như vậy . Tớ xin lỗi , có lẽ đây là lời xin lỗi muộn màng và cũng là lần sau cuối tới nói với cậu . Tớ biết mình thật ích kỷ và cố chấp nhưng thời gian qua tớ hiểu ra được , không có cậu tớ không thể nào chịu nỗi . Đêm lại ngày tớ chờ đợi , chờ cho đến khi mặt trời lặng và chờ cho đến khi mặt trời lên . Đã bao nhiêu lần mặt trời lên và xuống , bóng đêm cũng bao phủ bấy nhiêu lâu trong căn nhà này . Nhưng tớ vẫn chờ vì tớ biết cậu sẽ trở về .

Nhưng Fany à , có lẽ tớ lại phải xin lỗi cậu một lần nữa vì không thể ở bên cậu , khi cậu xem được nội dung trong cuốn đĩa CD này thì tớ đã không còn trên đời này nữa . Nhưng cậu đừng buồn rồi mọi chuyện cũng sẽ qua , mọi nỗi đau rồi cũng sẽ hết . Con người chết đi có thể là một giải thoát , và đĩa CD này có khi chẳng bao giờ đến tay cậu . Tớ hy vọng rằng nó sẽ không được mở r---...."

Nói đến đây Taeyeon ho nhiều hơn , cậu ấy khó khăn và vật lộn cùng với cơn ho . Đến khi chấm dứt , cậu lại ngồi trước ống kính nhưng trên miệng cậu còn vương chút máu lau chưa sạch .

- Taeyeon , cậu ở đâu, cậu ra đây đi - Tôi gần như ôm chầm lấy cái ti vi , và hét lên đau đớn . Cậu ấy bị làm sao vậy , tại sao lại nói không còn trên cõi đời này nữa .

" Đây là một món quà sớm tớ chuẩn bị để tặng cậu nhân ngày Sinh Nhật , tớ không biết mình còn sống để chờ thêm 3 tháng nữa không . Trong chiếc hộp đó là món quà mà cậu luôn chờ đợi từ tớ , một chiếc nhẫn cầu hôn . Tớ đã quyết định khi cậu quay lại chúng ta sẽ đám cưới , nhưng cứ chờ cứ chờ rồi cậu vẫn không quay lại . Tớ biết mình sắp đến giai đoạn không thể nào cầm cự được nữa . Hãy nhận nó như một món quà tớ chúc phúc cho người sau cùng cậu . Tớ yêu cậu Fany. Nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc."

Màn hình tối đen , tôi không hiểu gì cả . Cậu ấy đâu rồi? Taeyeon của tôi đâu rồi?

- Taeyeon ! Taeyeon ! cậu ở đâu . - Tôi gọi lớn trong căn nhà , chẳng có tiếng trả lời chỉ có những âm thanh nhỏ nhỏ vang vọng lại .

- Taeyeon ! Taeyeon! - Tôi hét lên một cách đau đớn. Tại sao lại bỏ đi chứ?

- Taeyeon ! cậu ở đâu tớ đã trở về rồi nè . - Khóc ư , ngày ra đi tôi cũng đã khóc , nhưng trên môi mình một nụ cười vẫn nở . Vì tôi biết mình sẽ quay lại vào một ngày nào đó , tôi đã hy vọng rằng cậu sẽ thay đổi và chúng ta lại hạnh phúc .

- "Taeyeon..." - Tiếng nói của tôi nhỏ lại và nghẹn vì những tiếng nấc , cậu đã ở đâu . Và cậu đang ở đâu Taeyeon .

Tôi ngã lưng lui sau chiếc ghế sopha và lại đụng vật gì cưng cứng , tôi quay lại thì thấy một bộ xương người đang ngồi trên ghế . Nhưng tôi nhớ từ khi bước vào đây tôi chưa hề thấy nó mà , tôi hoảng sợ và muốn bỏ chạy thật nhanh ra khỏi căn nhà này . Nhưng khi chạy đến cửa thì tôi khựng lại. Tôi quay lại và ngồi xuống bên cạnh bộ xương đó. Trên bàn tay bộ xương đó vẫn cầm mẫu giấy nhỏ, tôi mở ra và xem.

" Dù là bắt đầu hay kết thúc, tớ vẫn chờ và vẫn yêu cậu -Taeyeon-"

- "Không Taeyeon ơi , Khônggg...." - Tôi gào lên trong đau đớn lẫn tuyệt vọng , từng nỗi đau vò xé trái tim tôi . Tôi ôm chặt lấy bộ xương đó mà khóc.

Suốt 3 năm qua cậu không hề rời khỏi ngôi nhà này một bước , cậu chẳng làm gì ngoài chờ đợi tôi . Đến chết cậu vẫn ngồi và chờ tôi quay lại, tôi là một con ngốc, tôi mới chính là kẻ ngốc... Taeyeon ơi...

-The End-

Đôi khi mất tất cả, hãy quay về và tìm lại nơi bắt đầu. Biết đâu bạn có thể tìm lại được thứ mình đã mất.

.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net