Radio & Em Taeny

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: pLbelove a.k.a Pơ

Radio & Em


Kỉ niệm nhẹ như những cơn gió, nhưng đủ nặng để người ta giật mình khi nó bất chợt ùa về.

Tuyết rơi! Tôi thong thả đi xuống con hầm cắt ngang qua đường. Tiếng bước chân vang vọng từ đâu tới, hơi thở nào thoang thoảng quanh đây. Cô độc và lạnh lẽo. Con đường về nhà trải dài, sâu hun hút, có chăng ánh sáng nào cuối con đường tôi đi.

Về rồi. Tiếng click cửa vang lên, nhanh chóng lẩn mình sau cánh cửa, ấm nóng thoát khỏi cái lạnh buốt ngoài phố chào đón tôi là một màn tối bao trùm. Như đã quá quen thuộc với nơi này, tôi dò dẫm bước về phòng, thả người lên chiếc giường và với tay bật nút play cho cái đài cũ kĩ. Nhắm mắt. Tôi lắng nghe bài hát trong chương trình radio trước đây tôi từng gắn bó vài năm trước, chương trình có giọng nói làm mê hoặc con tim tôi, nó đến với ban đêm biến tôi thánh một con người khác với ban ngày.

Đã từ lâu kể từ người đó không làm chương trình này nữa, tôi cũng không còn thức thật khuya để nghe hay nhắn đi vài dòng tin nhắn và chờ đợi hồi âm từ người nữa. Đã lâu lắm rồi, giờ đây nghe lại những giai điệu từ bài hát nào đó trong một đêm không ngủ được như đêm nay, tôi lại nhớ về em, Mi Young – biệt hiệu của người dẫn chương trình mà tôi thích, và lại nhớ về Tiffany – một người giúp việc.

Và có ai hỏi tại sao tôi lại thuê một người giúp việc? Đơn giản vì thời gian tôi sống là ở công ty, chỉ khi đường đã lên đèn, tôi mới vác thân về nhà. Thấy được sự khổ sở của tôi, một người bà con đã giới thiệu Tiffany làm giúp việc nhà cho tôi. Cô ấy xinh, í không những xinh mà còn rất đẹp nữa, tôi tự hỏi sao con người xinh đẹp đó lại tình nguyện làm giúp việc cho ai đó, và nhanh chóng hiểu ra là đó là vì cái gì. Nhưng có một vấn đề làm tôi cực kì khó chịu là Tiffany luôn im lặng trước tôi. Một ngôi nhà và hai hình nhân. Đó là lí do tôi luôn kiếm chuyện với Tiffany. Một vấn đề nữa là Tiffany thật sự có vấn đề với cái bếp, chỉ một lần duy nhất đã khiến tôi phát hoảng. Từ đó, bếp là nơi cấm địa với cô ấy. Tiffany chỉ mua đồ ăn về và tôi tự nấu. Tôi không hiểu tôi có người giúp việc để làm gì nữa.

~.~

Ngày đó, cứ mỗi khi đêm về tôi chỉ trực ngồi nghe chương trình Radio mà tôi thích, tôi là một thính giả trung thành bởi vì tôi thích nghe giọng nói của em, người con gái có thứ giọng khàn khàn nhưng cực kì ấm áp, nó dễ dàng thu hút nhưng trái tim chưa bình yên trong đêm vắng. Ngày thường tôi có thể vất vả, bực dọc với vô số việc, nhưng chỉ cần đêm về, thời gian mà cảm giác có chút thân quen, có chút ngang tàn...thời gian mà khi mọi người đã chìm sâu vào trong những giấc mơ ngọt ngào, còn tôi thì suy tư, trầm lặng...Khi đó giọng nói của em và những giai điệu du dương trong chương trình sẽ làm tôi dần chìm vào giấc ngủ.

Một con người bướng bỉnh và cố chấp, luôn tranh cãi với Tiffany như tôi, đến đêm lại biến thành một con người khác. Một con người yếu đuối, luôn cần những lời động viên ngọt ngào của Mi Youngie. Tôi đã tự động gọi tên em như thế. Em đã không biết cho đến lúc tôi lỡ lời nói điều đó trong một đoạn tin nhắn. Em nói rằng em thích cách gọi đó và bảo tôi cứ việc làm thế. Tôi đã tưởng tượng ra khuôn mặt của em khi nghe tôi gọi vậy, dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng tôi tin chắc em cũng như thiên thần, để sánh ngang với chất giọng tuyệt vời của e.

Em nói:

"Mỗi một cô gái đều là một thiên sứ không có nước mắt, khi cô gái gặp được chàng trai trong trái tim mình thì lúc đó trái tim cô đã bắt đầu biết yêu và biết đau, thiên sứ rơi lệ bị đưa xuống trần gian. Cô gái đã vì người mình yêu mà vứt bỏ cả thiên đường vì thế đừng bao giờ làm đau cô như thế."

Tôi không phải là chàng trai của em, càng không phải là người em yêu, nên tôi hứa rằng nước mắt của thiên sứ sẽ không bao giờ rơi trên đôi mắt em. Và rồi liệu tôi có thể thực hiện được điều tôi từng hứa? Tôi chưa gặp em thì lấy gì để hứa. Tôi đã từng kể với em về mối tình đầu của tôi, là tuổi trẻ, là những phút giây ngọt ngào, những lời hứa hẹn và những lỗi lầm nơi tôi. Vỡ tan. Giờ đây, tôi vẫn tìm kiếm đâu đó một nửa của mình, nhưng tìm hoài mà không thấy.

Em cũng từng nói:

"Chúng ta đều không sai, chỉ là vì thời gian đã thổi tàn đi nhưng hẹn ước. Vậy thì hãy đóng cửa những chiếc hộp đã một thời chứa đựng những lời hẹn ước đó, hãy coi như nó là một kỉ niệm đẹp, hãy tìm cho mình một cuộc sống mới vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn."

Em luôn làm tôi tìm thấy bản thân mình trong đêm tối, tôi cảm ơn em biết bao vì có giọng nói của em giúp tôi vượt qua sự cô đơn của màn đêm lạnh lẽo, còn Tiffany luôn làm tôi có hứng bắt nạt này kia, tôi ngang bướng khiến đôi lúc Fany phát cáu và không thèm ngó tới tôi.

Ngày đó Tiffany nói cô cần tiền để lo viện phí cho mẹ nên cô ấy tình nguyện làm mấy ngày liền, Tiffany không hề lo ngại đến sức khỏe vì điều quan trọng nhất đối với cô hiện tại là có mẹ ở bên. Thế mà tôi luôn tìm cách trách móc, mỉa mai, tìm mọi lí do để Tiffany mở lời nhiều hơn đến khi Fany không chịu được nữa thì mới nói chuyện với tôi, tức tưởi lắm nhưng Tiffany vẫn thanh thản trả lời như khinh rẻ tôi vậy. Hụt hẫng nhưng bù lại tôi tìm thấy cảm giác nhẹ nhàng trong giọng nói của cô, nghe cô nói, tôi chỉ biết đứng ngẩn ra đó, cười ngốc nghếch.

~.~

So với ánh mặt trời, tôi thích màn đêm hơn. Đêm thường cho tôi những giả tưởng không biên giới, giống như vũ trụ bao la không bờ bến. Ánh đèn trên các con đường dần dần sáng rọi, chuông vẫn chưa đổ, nhưng sự biến đổi của ánh sáng đường nói cho tôi biết màn đêm đang tới. Đêm tối đem lại cho tôi thứ mà tôi chưa từng có, sự vắng lặng, yên bình trong khoảng không gian tịch mịch đó, tôi có thể nghe thấy hơi thở của hoa cỏ, nghe thấy tiếng gió hát ru đêm, nghe thấy trăng với sao đang thì thầm này nọ.

Tôi lại như hẹn hò với em qua cái Radio gỉ sét, gửi rất nhiều tin nhắn cho em.

"Mi Young, có phải những đêm nhẹ nhàng, yên tĩnh cũng sẽ có những người khẽ than?"

"Hai tình nếu như là trường cửu, hà cớ gì cứ phải cách xa nhau..."

Những âm thanh nhẹ nhàng, rả rich, liên miên làm tôi cảm thấy đêm thật thê lương và lạnh lẽo. Cứ thế...kéo dài mãi.

"Đôi mắt có thể nhìn thấy phong cảnh ở rất xa, rất xa nhưng đôi mắt lại không thể nhìn thấy rõ hang mi phía trước, luôn luôn bên cạnh không dời ly bước." . Từng lời của em đánh vào sự hời hợt vốn có của tôi. Yêu màn đêm, yêu luôn sự cô đơn vốn hiện hữu, và rồi lại lang thang kiếm tìm một điều gì đó. Một giọng nói đơn thuần trên radio khuya chẳng hạn. Nếu như có thể mơ, có lẽ tôi sẽ mơ em là người thay thế cho mối tình đầu của tôi, cho dù tôi và em chưa một lần gặp mặt. Ôi, giấc mơ, có khi nào mi đến...?

Tiffany giúp việc cho tôi được hơn 4 tháng thì xin phép nghỉ làm vì mẹ cô đã xuất viện. Tôi tiếc nuối nhưng cũng chẳng thể níu giữ Tiffany ở lại. Tiffany đi được vài tuần, nhà cửa thật trống vắng, trống vắng đi giọng nói của cô, tôi dần trở nên ít nói vì chẳng còn ai để kiếm chuyện rồi bắt bẻ.

Rồi một ngày, em thông báo một tin vui trên đài, em sẽ tổ chức cuộc gặp mặt giao lưu giữa các thính giả đã nghe radio của em nhân dịp 200 ngày phát sóng. Khi nghe tin, tôi háo hức như một đứa trẻ sắp được gặp thần tượng của mình. Hồi hộp. Đêm trước ngày hôm đó, tôi cứ trân trối nhìn trần mà không sao khép mắt. Giá như đêm đó có radio của em thì tôi không cảm thấy như thế.

Tim tôi đập bất cần, nó không còn theo một nhịp điệu nào cả. Chen chúc đến gần hàng trên để được nhìn em rõ hơn, từng giây từng phút trôi qua như cả thế kỉ...tôi đã chờ em hơn 200 ngày rồi mà sao chỉ còn vài phút lại không thể chờ được.

Và em xuất hiện...

....

...

..

.

Sững người. Người con gái đó là em sao? Con người mà hàng đêm tôi luôn căng vành tai để lắng nghe giọng nói ngọt ngào, con người mà tôi đã từng mơ ước rằng sẽ thay thế cho tình yêu đầu của tôi lại chính là Tiffany. Tôi không còn tin ở mắt mình nữa, đứng ngẩn ra một hồi lâu rồi chỉ thầm lặng nhìn em nói chuyện. Rúc sâu vào trong góc nhưng tôi vẫn có thể nghe được giọng nói của em, nó quen thuộc như giọng nói trong những lần cãi nhau của tôi và Tiffany. Thân quen quá, sao bây giờ tôi mới nhận ra...cảm giác như mình đang chìm sâu vào trong bóng tối...

Mi Young, em ở đâu? Đôi mắt có thể nhìn thấy phong cảnh ở rất xa, rất xa, nhưng đôi mắt lại không thể nhìn thấy rõ hàng mi phía trước.

Vâng, tôi đã thần tượng em trong cõi đêm ấy, tuy xa mà gần, không hề biết mặt nhau. Và một con người khác của cuộc sống thường ngày, bướng bỉnh cố chấp với Tiffany, khoảng cách gần đến mức có thể chạm vào nhưng tâm hồn lại xa tận trời.

Em sẽ không bao giờ biết về một Kim Tae Yeon luôn theo dõi em hàng đêm. Với em, cái tên Tae Yeon chỉ là kí ức về một con người xấu xa, luôn tranh cãi với em mà thôi.

Khoảng cách là như thế, có ai ngờ tôi và em tưởng như xa nhau lắm lại gần như tôi và Tiffany.

Vậy hóa ra...

Khoảng cách xa nhất chẳng phải là sự sống và cái chết, mà là khi em ở bên cạnh tôi nhưng tôi chẳng hề hay biết.

Những giai điệu cuối cùng của buổi gặp mặt vang lên hay tiếng vọng lạc lõng từ cõi đêm trong tâm trí tôi. Từng lời nói của em tôi sẽ luôn ghi nhớ...là em hay Tiffany cũng vậy. Nếu như tôi có thể gặp lại Fany, có thể nào cho tôi được nói ra lời của trái tim? Tôi và em còn có duyên gặp lại nhau nữa không? Hay khoảng cách ngày xưa chỉ gần như đôi mắt với hàng mi giờ đã thành hai cực của Trái đất?

Tôi không biết...

Seoul vẫn thế, hoa lệ, lấp lánh ánh đèn nhưng luôn để lại một góc tối cho những tâm hồn chưa bao giờ bình yên như tôi.

.

.

.

.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net