The birthday wish

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author : Hurricaneboi


The birthday wish





Bạn sẽ có được những gì ?






Tôi thật sự không hiểu tại sao cô ấy lại muốn nói chuyện với tôi một cách bí mật như vậy, mặc dù nơi này là một chỗ rất tốt để trò chuyện


Không gian thật yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vi vu lướt nhẹ trong không khí được phát ra từ những chiếc lá vàng, đang chậm rãi nhẹ nhàng rơi xuống từ trên cao, và những tiếng kêu líu ríu của những chú chim chuyền cành trong mệt mỏi.


Cô ấy trông có vẻ ... tôi nên diễn tả nó thế nào đây nhỉ , cô ấy lúc này trông thật cô đơn. Và quan trọng hơn cả là cô ấy thật sự rất kỳ lạ, không giống như thường ngày một chút nào


" Hey ! Cậu có chuyện gì muốn nói với mình vậy ? ", tôi bước lại gần, mỉm cười và nắm lấy tay cô ấy.


" Mình sẽ trở về Mỹ "


Cô ấy đáp lại một cách lạnh lùng và tôi chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của cô ấy như lúc này cả . Nó làm tôi cảm thấy lo lắng


" E - eh ?" , và đó là tất cả những gì tôi có thể nói


" Mình sẽ đi , vào ngày mai. Nhưng mình sẽ quay trở lại. Vào sinh nhật của mình. Chỉ là có một vài chuyện mình cần phải phải giải quyết trước lúc đó ", cô ấy quay người lại, đối mặt với tôi và nhẹ mỉm cười


Lại thêm một điều kỳ lạ nữa với những điều mà cô ấy vừa nói




Trước lúc đó ... ?





" Những chỉ còn hai tháng nữa là đến sinh nhật của cậu rồi ", tôi trề môi


" Cậu định làm gì ở bên ấy thế ?"


" Một chuyện rất quan trọng ", cô ấy chỉ đáp như vậy và lại cười


Không hiểu tại sao, nụ cười tuyệt đẹp của cô ấy luôn khiến tôi im lặng và không thể nói được điều gì. Luôn luôn là như thế .


" Và ... mình sẽ ở một nơi rất đặc biệt, vào ngày sinh nhật của mình "


Cô ấy đưa tay vào túi quần và lấy ra một mảnh giấy nhỏ


" Còn đây là địa chỉ, cậu nhớ giữ gìn nó cận thận nhé ? Vì cậu sẽ không tìm thấy mình ở bất cứ một nơi nào khác ngoài nơi đó đâu ", rồi đặt nó vào tay tôi


Tôi lúng túng cầm lấy nó và không biết phải nói gì lúc này. Vì thực sự, quyết định bất ngờ về Mỹ của cô ấy - rời xa tôi – trong một thời gian dài đang làm tôi rối tung lên và không thể suy nghĩ được gì nữa.


" Cậu nhớ là phải đến đấy nhé , okay ?, cô ấy nhấn mạnh


"Ta-tất nhiên rồi ! Hôm đó là sinh nhật của cậu mà, nấm ngốc này . Tại sao mình lại có thể không đến cơ chứ ? "


Cô ấy gật đầu và lại mỉm cười một lần nữa



" Được rồi , bọn mình đi ăn tối thôi. Đây sẽ là bữa ăn cuối cùng của chúng ta trước khi đến sinh nhật của mình ! ", cô ấy nói một cách bông đùa rồi quay người lại, chạy đi và kéo theo tôi






Bữa ăn cuối cùng ... ?





Không hiểu tại sao, tôi không thích nghe thấy điều đó một chút nào cả












Tôi đã ngồi im và bất động trên giường của mình suốt một ngày sau đó hôm đó, có một cảm giác bất an, lo lắng nào đấy cứ đang trỗi dậy, lớn dần không dứt mãi trong tôi.

Tại sao cô ấy cứ nhất quyết không muốn tôi đến sân bay để tiễn cô ấy ?

Hm, có lẽ là bố mẹ cô ấy không thích tôi

Không, không thể nào ... Nhưng nếu không phải là như vậy thì có thể là gì ?

Tôi thả mình nằm xuống một cách chán chường và quay đầu về phía cửa sổ, nhìn vào những tòa nhà cao tầng đổ sộ ở bên ngoài, cùng với những tiếng còi xe inh ỏi như muốn xuyên thủng cả màng nhĩ


"Hẹn gặp cậu vào hai tháng sau nhé "

















Trong suốt hai tháng nặng nề vừa trôi qua đó, tôi cảm thấy mình thật sự trồng rỗng và tẻ nhạt khi không có cô ấy ở bên


Từng ngày qua đi một cách chậm chạp, không màu sắc, và cứ từng giờ trôi qua thì tôi lại cảm thấy nỗi lo của mình mỗi lúc một nhiều hơn


Nó giống như là một hố đen sâu thẳm đang lớn dần trong tôi, như thể là sẽ có một cái gì đó thật khủng khiếp sắp xảy đến. Và cũng có thể là nó ... đã thực sự đến


Lúc này , tôi đang trên đường đến địa chỉ được ghi trong mảnh giấy đó


Và hôm nay đã là ngày sinh nhật của cô ấy. Tôi thật sự không thể đợi lâu hơn được nữa, để có thể được nhìn thấy cô ấy ngay bây giờ, sau tất cả những quãng thời gian chờ đợi dài đằng đẳng


Sau tất cả những nỗi đau và cảm giác bất an đó. Tôi thật sự tò mò là cô ấy sẽ dành tặng cho tôi món quà bất ngờ gì , dù rằng hôm nay là sinh nhật của cô ấy


Tôi thực sự cảm thấy hồi hộp











Tôi đã đến nơi được ghi trong mảnh giấy và đang đứng trước một chiếc cổng vào rộng lớn, to cao đang mở sẵn


Thật kỳ lạ


Cái quái quỷ gì khiến cô ấy muốn gặp tôi ở nhà hỏa táng tro cốt cơ chứ ? Đây là một trò đùa vớ vẩn ư ?


Tôi kiểm tra địa chỉ trên mảnh giấy thêm một lần nữa, để chắc chắn là mình đã không đến nhầm chỗ hay là nhìn nhầm một chi tiết nào đó trong nó


Nhưng có vẻ như đây đúng là nơi tôi cần đến


Tôi tỏ ra nghi ngờ và nghiêm túc bước vào bên trong. Quang cảnh xung quanh thật là hoang sơ và ảm đạm, tất cả mọi người đều buồn bã. Tôi leo thêm một tầng thang nữa để đi đến tầng hai


Tôi đứng yên ở đỉnh cầu thang trong chốc lát để tìm kiếm và bất ngờ nhìn thấy hai hình dáng quen thuộc đang ở đằng xa


" Bác trai ? Bác gái ? ", tôi ngập ngừng gọi khi đang tiến gần về phía họ


Và vẻ mặt của hai người lúc này trông thật đau đớn, mẹ của Tiffany đang khóc rất nhiều trong vòng tay của bố cô ấy.


Họ nhận ra tôi và từ từ tách ra. Tôi nghĩ là mình đã nhìn thấy một thoáng ngạc nhiên trên khuôn mặt của họ


Hay đó là sự đợi chờ ?


Tôi đi xuyên qua những dãy ghế hẹp và bước gần về phía hai người trong khi vẫn nắm chặt mảnh giấy trên tay


Tất cả những điều này thật là kỳ lạ, Và trong một phút chốc những cảm giác bất an trong tôi lại bắt đầu trỗi dậy


" Bác trai ? Bác gái ? Tiffany đâu ạ ? Cô ấy đã hẹn là sẽ gặp cháu ở đây " , tôi cúi chào hai người và lên tiếng hỏi


Nhưng khi tôi vừa dứt lời thì mẹ cô ấy lại bắt đầu khóc và còn nức nở hơn trước, bố cô ấy thì nhắm chặt mắt mình trong giây lát và nước mắt cũng từ từ chảy dài trên má của ông


" Có chuyện gì vậy ạ ? Tiffany đang ở - "


Tôi ngừng lại câu nói giữa chừng khi mắt tôi lúc này vô tình nhìn thấy một thứ





Đó là cô ấy ...





Là bức hình của cô ấy, chỉ với hai màu trắng và đen, được lồng trong khung kính trên nền đá cẩm thạch


Đầu óc tôi thật sự rối bời và quá hỗn loạn. Dù sâu thẳm trong lòng, tôi đã biết và cảm nhận được điều này, thế nhưng không hiểu sao, ý thức của tôi lại từ chối tin vào đáp án gần như phù hợp nhất cho tất cả những câu hỏi của tôi , cho tất cả những cảm giác của tôi ...


" Chuyện này ... là gì thế ?" , tôi vô hồn nói trong khi mảnh giấy nhỏ từ từ trượt khỏi tay tôi và rơi xuống nền đất lạnh


" Tiffany... đã nói với bác là đưa cho cháu cái này nếu cháu đến ", bác gái nghẹn ngào và lấy ra một tấm card màu


Một cách cẩn thận , tôi đưa tay mình ra và cầm lấy nó. Từng câu từng chữ được viết thẳng hàng và rõ nét trên nền giấy màu hồng sáng, trong một tấm card viết bằng tay quen thuộc





Mình rất vui và hạnh phúc vì cậu đã đến. Và mình xin lỗi vì đã để cậu lại một mình trong suốt hai tháng vừa qua.
Mình thật sự không biết phải nói gì lúc này, nhưng, mình chỉ không muốn cậu phải đau lòng khi nhìn thấy mình càng ngày càng héo mòn và yếu ớt
Ngày hôm đó , khi mình hẹn gặp cậu ở bên ngoài, và một ngày trước khi mình rời đi, mình đã đến gặp bác sỹ tại bệnh viện.
Cậu có nhớ là mình đã từng cảm thấy khó thở trong một vài thàng trước đây không ?
Well, mình đã nghĩ đó chỉ là do chứng bệnh hen xuyễn nhẹ của mình tái phát, thế nhưng sự thật thì ... đã có một khối ung thư đang phát triển trong tim của mình
Và bác sỹ đã nói rằng mình chỉ còn sống được vài tháng nữa.
Vui thật ... mình đã không thể nói được gì khi biết dược điều đó , và bác sỹ đã lo lắng hỏi mình rằng mình có nghe ông ấy nói gì không.








Tôi gần như không thể thở được và đặt tay lên miệng mình, cuối cùng tôi cũng đã hiểu, những lời của cô ấy trong ngày hôm đó có nghĩa là gì. Tôi cảm thấy thế giới xung quanh mình dường như đang sụp đổ


Những tiếng khóc nức nở trước mặt tôi lúc này vẫn tiếp tục vang lên, thế nhưng tôi không còn nghe thấy được điều gì nữa, và tôi cảm thấy tim mình ... đang đau nhói.


Tôi cầm lấy tấm card và tiếp tục đọc nó





Nếu cậu biết được những suy nghĩ cuối cùng của mình là gì , những lời cuối cùng và những ước muốn cuối cùng của mình là gì, thì chắc là cậu sẽ không thất vọng đâu.
Mình đã nghĩ về cậu đấy, Taeyeon à. Nghĩ về lúc hai đứa mình cùng nhau bay trong mùa xuân đầy nắng bằng một cánh diều rộng lớn.
Khi ấy cậu đã nhất quyết nói rằng cậu sẽ không bay. Thế nhưng rồi cậu đã bay, Taeyeon. Bay cao trên bầu trời xanh thẳm và lướt đi cùng với gió...
Mình vẫn nhớ rất rõ kỷ niệm ngọt ngào đó ... còn cậu có nhớ không ?







Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên hai má, rơi xuống tấm card màu và làm nhòe đi những câu chữ.

Tôi gật nhẹ đầu mình một cách ngốc nghếch




Những lời cuối cùng của mình thì là dành cho mẹ. Mình đã nói với mẹ là mình yêu bố mẹ rất nhiều và mình cũng rất yêu cậu
Nhiều hơn bất cứ thứ gì trên thế giới ...
Và điều ước cuối cùng của mình... là muốn cậu đến gặp mình hôm nay
Vào sinh nhật của mình. Cũng không có nhiều sinh nhật bất ngờ lắm, phải không ?
Mình nghĩ là mình nên hạnh phúc nhiều hơn nữa vì điều ước của mình đã được trở thành hiện thực






Nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều hơn và như muốn vỡ òa ra thành dòng chảy. Tôi lau vội chúng đi với ống tay áo ướt thẫm của mình, để có thể đọc tiếp những dòng cuối cùng của cô ấy




Cảm ơn cậu vì đã ở đó vì mình, Taeyeon. Vì đã dành cho mình những điều mà mình không bao giờ tìm thấy được và hiểu được ở bất kì nơi đâu hay với cùng một ai khác.
Mình hứa mình sẽ giữ mãi những kỷ niệm của chúng ta khi mình hoàn thành chuyến đi cuối cùng để đi đến một miền đất mới, một ngôi nhà mới. Và cũng có thể là một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau ?
Mình sẽ luôn dõi theo cậu từ trên cao.
Đừng quên mình nhé, Taeyeon ...và nếu đó là một đòi hỏi quá nhiều ... thì hãy tha thứ cho mình nhé...
Đừng bao giờ từ bỏ những giấc mơ của cậu, bởi vì giấc mơ của mình là đem đến cho cậu một hạnh phúc, Kim Taeyeon.





Yêu cậu rất nhiều
Tiffany






Tôi vuốt nhẹ tay mình lên tấm card, nơi in hằn tên cô ấy và trái tim tôi lúc này đang thắt lại từng cơn rồi vỡ nát ra thành hàng triệu mảnh nhỏ, chúng như những nhát dao sắc nhọn đâm thẳng vào người tôi.


Hết lần này rồi lại đến lần khác, một lần và lại một lần nữa .


Tôi quỵ gối xuống mặt nền và tấm card trên tay tôi cũng từ từ rơi xuống đất, nhưng bỗng vô tình có một mảnh giấy nhỏ khác rớt ra từ bên trong


Đó là một mẩu ghi chú được dán với tấm card bằng keo dính, và với một dòng chữ ngắn ngủi được ghi đằng sau nó



~Tình yêu đầu tiên của cậu là dành cho mình~




Tôi vẫn còn nhớ ngày hôm đó khi tôi viết mẩu giấy này. Tôi đã thật sự rất lo lắng và đã nghĩ rằng nó sẽ bị vò nát hay sẽ bị ném đi như hàng tá bức thư tỏ tình bị từ chối khác.


Tôi mỉm cười chua xót khi đọc lại mẩu thư ngày ấy của mình




Chào Tiffany. Mình nghĩ là cậu thật sự rất cute. Cậu có muốn đi xem phim với mình vào tối nay không ?



Và bên dưới mẩu giấy là một bức ảnh...


Trong đó hai chúng tôi đang đứng sát cạnh bên nhau ở bên ngoài một cửa tiệm ramyun.


Nó một bức hình được chụp từ hai tháng trước.



~Bữa ăn cuối cùng của hai đứa~ P.S Cảm ơn cậu vì đã chia naengmyoni cho mình ~ =)




Mình sẽ chia sẻ cho cậu tất cả những gì mình có thể


Tôi vẫn đứng yên ở đó như thể mọi thứ lúc này đều trở nên vô tận. Những giọt nước mắt ấm nóng đang chảy dài trên hai má khi tôi nhớ về những ký ức đau buồn trong quá khứ, hết lần này đến lần khác và những hình ảnh hiện về trong tâm trí cứ chồng chất theo từng nỗi đau, những tháng ngày tôi ở bên cô ấy.


Những tháng ngày chúng tôi hạnh phúc với tình yêu.


Những tháng ngày tháng đã qua đi ... và sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa...



Vậy điều này không phải là câu chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi sao, Fany

Tại sao cậu không thể dành cho mình một chút thời gian ít ỏi của cậu ?

Tại sao cậu không nói cho mình biết, tại sao cậu không để mình được yêu cậu dù chỉ là một thoáng chốc nữa thôi ?

Tại sao cậu lại phải ra đi ...





Tôi từ từ đứng dậy và nhìn sâu vào bức hình xám màu đang nằm trước mặt một cách chua xót. Khi lúc này những giọt nước mắt ngập tràn nỗi đau vẫn đang chậm rãi lăn dài trên hai má và từng giọt, từng giọt thấm đẫm , rơi xuống nền đất lạnh giá...



Giấc mơ của mình ... chính là cậu , Fany à . Và có vẻ như ...bây giờ , mình đã tỉnh giấc



" Mình cũng yêu cậu rất nhiều, rất rất nhiều , Tiffany Hwang "




END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net