Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở thật lâu thật lâu thật lâu trước kia

Ở một nơi rất xa rất xa rất xa

Có một tòa tiên sơn không có tên

Đỉnh núi, có một hồ nước xinh đẹp

Bên hồ, có một cây đại thụ niên đại lâu đời

Trên chạc cây, có 1 cái tổ ong đã tồn tại rất lâu

Trong tổ ong , có một cái không có tên tiểu ong mật

Nàng chủ yếu phụ trách thu thập cùng truyền bá phấn hoa

Có 1 ngày, nàng thực vất vả cần cù kết thúc công việc lao động

Nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên nằm ngủ dưới tàng cây một đóa hoa thủy tiên nhỏ bé.

Tỉnh lại, nàng thấy bên người có một giọt sương màu hồng nhạt. Nàng liền cảm thấy nó thật mỹ lệ nên đứng lên uống nó...

Sau đó, đã xảy ra sự tình kỳ quái:

Thân thể của nàng đang không ngừng lớn lên, hơn nữa chậm rãi biến hóa thánh hình người!

Nàng kinh hoảng muốn dùng sức bay về tổ ong.

Nàng muốn tìm ong chúa hoặc là đồng loại giúp đỡ

Nàng đơn độc bay đến một địa phương cách không xa mặt đất.

Bởi vì biến hình chấm dứt, cánh biến mất nên nàng từ giữa không trung rớt xuống dưới

Nàng thấy trước mắt mình là một đôi hài có chút ẩm ướt nhưng không dính bùn màu trắng...

=Bee=Bee=Bee=Bee=Bee=Bee=Bee=

Quỳ rạp trên mặt đất ong mật, còn chưa kịp làm rõ ràng chuyện gì đã xảy ra thì đã bị một chiếc áo bào màu trắng từ trên trời giáng xuống người. Nàng hoảng sợ dùng bốn "Chân" kéo ra nửa ngày mới phát hiện áo bào trắng đã muốn theo thân thể của nàng nhanh chóng trở nên dài hơn sau đó phủ kín toàn thân nàng, còn giúp nàng đứng thẳng lên!

Hít một ngụm khí lạnh, nàng nhìn chăm chú mới phát hiện trước mặt là vạt áo màu trắng; nữa giương mắt, thấy được một đôi rõ ràng viết "Phiền toái" hai chữ hắc sắc đôi mắt!

Nàng phản xạ có điều kiện liền muốn bay đi, ong mật đỏ mặt dùng sức khởi động cánh, nửa ngày mới phát hiện chính mình không hề di động nửa phần. Quay đầu về phía sau tìm kiếm, mới nhớ tới đến cánh đã không còn.

Cứu ta! Nữ vương! Cứu ta!

Chủ nhân giày vải trắng nhấc mi, kinh ngạc nhìn nha đầu đối diện vẻ mặt như muốn khóc trên đỉnh đầu đột nhiên dựng thẳng lên 2 râu ko ngừng đụng chạm nhau. Hắn chậm rãi vươn tay muốn chạm vào, chợt nghe đến một đoàn dày đặc tiếng "ong ong" theo phía bên phải kéo đến. Thần sắc liền tỉnh táo trở lại, miệng đọc chú ngữ sau đó một đạo huỳnh quang màu trắng bao bọc cả hai người tạo thành một tiên chướng.

Sau đó, hắn nhìn đến nàng tiến sát tới cạnh quả cầu, liên tục giãy dụa muốn đi ra...

=Bee=Bee=Bee=Bee=Bee=Bee=Bee=

Bạch y nữ tử ngồi ôm chân lại, tóc dài ngây người tản ra trên lưng, hai sợi râu trên đỉnh đầu ko ngừng hướng đến đồng loại của nàng. Những con ong nho nhỏ đều ngoan ngoãn không nhúc nhích, râu đồng dạng hướng về phía nữ vương thanh âm.

Rốt cục nhịn không được, 1 ong mật đơn độc căm giận thấp giọng nói: "Tể tướng đại nhân, người nọ hảo vô lễ! Chỉ biết uống mật rượu hảo hạng của chúng ta, nữ vương hỏi hắn cái gì hắn đều không mở miệng! Như thế nào ngài một chút cũng không tức giận?"

"Hắn cũng sẽ không giống chúng ta biết ong mật ngôn ngữ, cho nên hiện tại nữ vương đang dùng đọc tâm thuật nói chuyện với hắn." Tể tướng bác học đa tài.

"Vậy... Hắn có thể hiểu những gì chúng ta nói?" Sợ hãi hỏi.

"Đọc tâm thuật a... Xem tiên thuật của vị tiên nhân này, chỉ sợ liền ngươi suy nghĩ cái gì hắn đều hiểu được..."

Bạch y nữ tử đánh cái rùng mình, càng thêm dùng sức nghe lén cuộc nói chuyện...

"Nguyên lai là như vậy, ha ha. Thật sự là cơ duyên xảo hợp!" Ong chúa thuần mỹ thanh âm tiếp tục du dương nói, "Một khi đã như vậy, bổn vương có một yêu cầu quá đáng."

Ngồi xếp bằng bạch y nam nhân trầm mặc sau một lúc lâu mới đem chiếc ly trắng đặt ở trên bàn đá, chậm rãi truyền lại chính mình ý tứ: "Thực không dám dấu diếm, ta hiện đang sắp được xếp vào hàng tiên ban , tư chất còn thấp, hơn nữa trời sanh tính lười biếng..."

Ong chúa nâng tay đánh gãy hắn trốn tránh lời nói, chỉ phía xa đám kia đang nghe lén ong thợ, khẽ thở dài nói: "Vương triều của chúng ta, cho tới bây giờ đều không có tiền lệ huyễn hóa thành người, đại khái... Từ trước đến giờ đều không có tham niệm đó đi. Hiện tại nha đầu kia là vì uống máu của ngươi mới hóa thành hình người, tổ ong của ta đã không thể cho nàng ở. Cho nên... Vạn mong tiên nhân có thể nhận nha đầu này của ta làm đồ đệ."

Bạch y nam nhân nhìn chằm chằm chén rượu chính mình vừa đặt xuống, nhíu mày.

Bên kia.

Bạch y nữ tử khóc nức nở: "Tổ ong không cho ta ở sao? Ô ô... Ta lại không phải cố ý uống nó ... Ta cũng muốn biến trở về ong mật tiếp tục công tác a..."

Tể tướng đại nhân chấn cánh nhìn nha đầu đang khóc bù lu bù loa này: "Cho dù ngươi muốn biến trở lại thành ong mật thì trước hết cũng phải tu luyện tiên thuật!"

Bạch y nam nhân nghe được bên kia nói chuyện với nhau, lập tức chắp tay: "Xem, thần dân của ngài cũng không muốn bái ta làm sư phụ! Ta xem không bằng..."

Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy ong chúa đã muốn ưu nhã hướng bạch y nữ tử bay tới, "ong ong ong ong" một mảnh thanh âm, hắn rất phiền lòng thế nên không quan tâm các nàng rốt cuộc nói cái gì.

Sau đó liền nhìn đến cái gì ong mật vừa uống máu chính mình lập tức biến thành người, biểu tình từ thống khổ biến thành lĩnh ngộ cuối cùng nghiêm túc đứng lên, cung kính nhìn hắn, còn hướng nữ vương gật gật đầu, đột nhiên làm một cái đại lễ với hắn:

"Thỉnh tiên nhân, xin dạy đồ nhi tu tiên thuật!"

Bạch y nam nhân mắt lạnh quét về phía ong chúa mắt đang hàm chứa ý cười, còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy đàn ong mật bắt đầu "ong ong ong ong" tranh cãi nhau ầm ĩ, đơn giản là vì cái ong mật quỳ trên mặt đất cầu tình.

Nữ vương tao nhã bay trở về, cao quý ngồi trên cái tòa thượng tinh xảo đặt trên bàn đá trước mặt hắn , thừa dịp "ong ong" một mảnh, làm trước cuối cùng trần từ: "Tiên nhân, nha đầu kia vừa hiểu biết lại nghe lời , huống hồ trên trời dưới đất này là thứ duy nhất từ ong mật biến thành hình người. Nếu như tiên nhân thu nàng làm đồ đệ, chúng ta ong mật vương triều hàng năm sẽ dâng Ngọc đế vài hủ mật thượng hạng để làm rượu"

Rượu ngon a... Bạch y nam nhân mắt vẫn như cũ hướng chiếc ly trắng còn tỏa ra mùi hương của rượu, rốt cục mở tôn khẩu: "Một lời đã định."

=Bee=Bee=Bee=Bee=Bee=Bee=Bee=

Trước khi đi nữ vương dạy bảo nàng đôi lời, các ong mật khác cùng các tinh linh bắt đầu hướng nàng nói lời bái biệt.

Núi thần tướng, tiểu Hồ Tiên , thổ địa công, đại thụ tinh. Sau đó là đồng loại của nàng...

Rốt cục, qua đã lâu, mọi người đều tản đi. Nàng dưới sự thúc giục của tể tướng đại nhân, quyết định hoạt động theo 6 chi thoái hóa thành tứ chi hướng bạch y tiên nhân sớm ko còn kiên nhẫn kia.

Nàng nhấc chân hướng về phía trước, hai chân nàng rung rung dừng trên mặt cỏ, sau đó, cố gắng lần nữa... Dùng sức!

Di? Như thế nào không động đậy ?

Vụng trộm nhìn về phía bạch y tiên nhân nãy giờ vẫn nhíu mày nhìn nàng, nàng nuốt nước miếng, quyết tâm không thể ở trước mặt sư phụ mất mặt vì thế dùng hết khí lực toàn thân...

"Ai u!"

Chân tại sao lại rung rung? Nhưng là như thế nào cảm giác sắp ngã đến nơi thì có cái gì đó giữ nàng lại? Hơn nữa, cái vật đó thời điểm ngã trên mặt đất còn phát ra thanh âm rất êm tai tựa như thanh âm sư phụ giống nhau, hẳn là đồng dạng ngôn ngữ. Nhưng là... Rõ ràng không bằng thanh âm sư phụ trầm thấp...

Ong mật vụng trộm nhìn đến bạch y tiên nhân đã muốn không kiên nhẫn đứng trên đám mây trắng chuẩn bị cỡi đi, vội vàng đỏ mặt kiểm tra đùi phải, lại nhìn đến 1 cái tiểu nam hài mặc lục y quỳ rạp trên mặt đất nức nở, một cái tay siết lấy vạt áo của nàng.

Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, đẩy nam hài ra: "Uy , nhanh chóng buông ta ra à! Ta đang làm sư phụ chậm trễ đứng hàng tiên ban à! Uy ..." Lúc này tiểu nam hài đột nhiên đứng lên, tay chân bám trên thắt lưng nàng, đem nàng đẩy ngã xuống đất, vừa vặn đem đầu chôn ở bộ ngực bằng phẳng của nàng cọ cọ, lớn tiếng khóc: "Không cho phép đi không cho phép đi..."

Này lại là... Vị tiên nhân nào a ?

Ong mật cảm thấy mặt mình run rẩy một chút, vừa muốn đẩy hắn ra, cái mũi giật giật, liền nghe thấy được mùi hương quen thuộc, kinh ngạc hỏi: "Ngươi... Là tiểu thủy tiên mới nở?" Sau đó bừng tỉnh vỗ tay hoan nghênh, "Chẳng lẽ ngươi cũng uống máu sư phụ? Cho nên biến thành hình người ?"

"Ta mới không có!" Tiểu nam hài nhanh chóng theo trên thân nàng ngồi dậy, cưỡi ở trên bụng nàng, rất lớn thanh thực thần khí kiêu ngạo tuyên bố, "Ta là con trai của hoa thần thủy tiên! Mới không cần uống cái thứ dơ bẩn ấy!"

A a! Thật là lợi hại a! Ong mật phi thường sùng bái ngưỡng mộ Tiểu Hoa thần. Sau đó thấy được ở đỉnh đầu phiêu động một mảnh áo bào trắng, cùng với sư phụ 1 cái mặt đen, vì thế lập tức đứng dậy đem Tiểu Hoa thần kéo ra, dùng ong mật ngôn ngữ nói: "Thủy tiên hoa thần, ta không biết rằng ngươi đã muốn là hoa thần , cho nên không nói với ngươi lời cáo biệt. Là như vậy..."

"Ngươi muốn đi tu tiên, trở thành trên trời dưới đất cái duy nhất ong mật biến hóa thành thần tiên!" Tiểu nam hài nước mắt lưng tròng.

Ong mật xấu hổ nói: "Đúng nga, vừa rồi ta đều là đứng bên cạnh ngươi vị thần tiên kia nói câu này..."

"Cho nên, ngươi vì tu tiên liền không quan tâm ta ! Ngươi muốn đem ta quăng cho ong mật khác?" Tiểu nam hài vươn ngón tay ngắn ngủn nổi giận đùng đùng chỉ vào nàng, tựa như nàng phạm vào đại tội!

"Thực sự không đúng... Thủy tiên hoa thần... Trước kia việc thụ phấn của ngươi đều do ta phụ trách , hiện tại nữ vương đã biết ngươi là hoa thần, nhất định hội phái rất nhiều ong thợ giỏi đến giúp ngươi..." Ong mật biết rõ ràng Tiểu Hoa thần đang chỉ trích nàng cái gì, vì thế lập tức giải thích. Nàng phải làm hảo công tác giao tiếp ...

"Ta không cần, ta không cần! Ta không cần ong mật khác mỗi lần đều ngửi ta nửa ngày mới bắt đầu công tác! Sẽ ko như ngươi mỗi lần lưu loát làm xong liền bỏ đi! Tuy rằng ngươi hôm nay không hướng ta xin phép, liền trực tiếp nằm trên thân ta ngủ..." Thanh âm càng ngày càng hàm hồ, tiếp tục thực không có hình tượng hoa thần nắm chặt nàng ống tay áo của nàng khóc lớn, "Nhưng là ta chỉ cần ngươi à..."

"Đừng khóc đừng khóc!" Ong mật tay chân mất điều khiển. Nàng quả thật chưa gặp hoa thần bao giờ, càng chưa gặp hoa thần khóc nhè bao giờ... Mắt lén nhìn sư phụ đã muốn rời đi, lập tức chuẩn bị nói một đống lời an ủi, "Khóc sẽ xấu à ngươi..."

Lời còn chưa dứt, thủy tiên Tiểu Hoa thần đã muốn dùng ống tay áo lau đi nước mắt nước mũi trên mặt, nháy mắt liền nằm úp sấp bên cạnh hồ, soi thật kĩ gương mặt tuấn mỹ nhỏ nhắn, thực bất an hỏi: "Có xấu sao? Có sao? Có sao?"

Không có người đáp lại? Hắn nghiêng người quay đầu, chỉ nhìn đến bạch y trứng thối một tay đem chuyên dụng tiểu ong mật của hắn khiêng ở trên vai, một tay mang theo hủ mật, đáp mây bay bay đi, trong nháy mắt đã không còn thân ảnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây người, sau đó thực không có hình tượng hướng về phía mặt hồ gào khóc: "Oa —— mẫu thân! Có người đoạt đi tiểu ong mật của ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net