Chương 10: Tình vụng trộm bị phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi hái mật cho Tinh Trản xong, lại cùng hắn nói chuyện phiếm đến chạng vạng mới tiễn chân cái đại thiếu gia khó hầu hạ này. Ong mật theo thường lệ bắt đầu nấu nước tắm rửa —— nguyên nhân là sư phụ không thích trên người nàng có mùi hoa thủy tiên.

Ong mật tiến vào thùng tắm, phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, sau đó với tay lấy quyển sách 《 Liêu Trai Chí Dị 》được đặt bên cạnh lên tiếp tục đọc.

wNgâm mình rất lâu đến khi thân thể cảm giác được nước lạnh dần mới đem mắt đời ra khỏi sách, nhìn đến sư phụ lấy tay tiến vào bồn tắ sau đó, giúp nàng đun nóng nước: "Nước lạnh , nhanh chóng tắm." Lúc tay rút ra đồng thời cũng lấy đi sách của nàng.

"Dạ." Ong mật thật mạnh gật đầu, nhìn theo sư phụ đi qua bình phong, nghe được sư phụ đem sách ném tới trên bàn, sau đó cởi giày leo lên giường ngủ. Sợ tiếng nước quấy nhiễu giấc ngủ sư phụ, ong mật bắt đầu nhanh chóng gội đầu tắm rửa...

Sau khi tắm xong ong mật đơn độc mặc áo yếm cùng tiết khố ngồi ở bàn, trước ánh sáng lành lạnh của dạ minh châu, nàng tiếp tục đánh cái ngáp đọc tiếp chuyện xưa. Tóc còn không có lâu khô, mắt hoạt động quá độ làm nàng mệt muốn chết nên bất tri bất giác liền ghé vào trên sách ngủ...

Cảm giác còn chưa có ngủ say thì thân thể đã bị một đôi tay lớn bế lên rồi đem nàng đặt lên trên giường, sau đó sự ấm áp quen thuộc của sư phụ xuất hiện ở phía sau. Ong mật dụi dụi đôi mắt, miệng lẩm bẩm: "Tóc còn chưa có lau khô..."

"Hết cách." Đem thân thể mềm hoạt ôm vào trong ngực, Lưu Vân mới cảm thấy ngực được lấp đầy thoải mái, nâng tay thi pháp đem dạ minh châu cất vào trong hòm, nhắm mắt lại, "Sáng mai nhớ đem đệm chăn đi phơi nắng."

Ong mật cảm giác được lồng ngực sư phụ lúc nói chuyện chấn động, chấn động đó làm cả người nàng vô lực. Hơi thở của sư phụ phun lên đỉnh đầu của nàng làm cho lòng nàng rối loạn! Sao lại thế này? Đây là cảm giác gì? Cảm giác buồn ngủ bỗng nhiên biến mất, ong mật ngày xưa mỗi một ngày đều tại lồng ngực sư phụ ngủ say, hôm nay lại mở to đôi mắt không dám lên tiếng.

Gối ôm cứng ngắc làm cho Lưu Vân ko cách nào ngủ được, hắn nhíu mày: "Sao vậy?"

"Ngô..." Sau lưng chấn động làm nóng thân mình, ong mật cắn chặt môi dưới phát ra nhẹ ngâm.

Lưu Vân từ cánh tay nàng sờ xuống ngón tay nàng, nắn vuốt chiếc nhẫn trên ngón út còn ở đó liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé, làm cho cánh tay hai người cùng nhau hoàn ở trên người nàng: "Nhanh chóng ngủ."

"Dạ..." Ong mật mặt nóng lên, vụng trộm đem thân thể hơi hơi nhích về phía trước, làm cho giữa hai người có một khe hở nhỏ, nhưng còn chưa thành công, đã bị sư phụ dùng sức ôm trở về so với trước còn chặt chẽ hơn.

Lưu Vân vô cùng muốn đi ngủ lại bị đồ nhi vặn vẹo trong ngực một hồi làm ko cách nào ngủ được, hắn làm nàng xoay người lại, sau đó nâng cằm nàng lên, trực tiếp nhìn vào mắt nàng hỏi: "Sao vậy?"

"Ách..." Ong mật cảm thấy hô hấp đều đình trệ , nàng nghiêng đầu né tránh ngón tay sư phụ, mặt đỏ bừng vươn đôi tay dùng sức đẩy sư phụ ra làm cho thân thể có khoảng cách.

Lưu Vân nheo lại đôi mắt, chậm rãi nhìn về phía đôi tay dán tại ngực mình sau đó chậm rãi nhìn về phía chủ nhân của nó, trong ánh mắt rõ ràng có sự tức giận, đang muốn mở miệng, chợt nghe đến một trận tiếng bước chân rơi xuống đất cùng với ngoài cửa hai tiếng tục tằng hô quát: "Ngọc đế có chỉ! Thỉnh tiên quân tức khắc đi đến Lăng Tiêu điện."

Di? Thiên đình rất ít khi tìm sư phụ... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã trễ như vậy còn tìm đến? Ong mật nghiêng tai muốn nghe rõ ràng hơn, đang chuẩn bị dùng ánh mắt hỏi sư phụ mới phát hiện sư phụ vẫn đang trừng mắt nhìn nàng. Vội vàng thu hồi cánh tay lại, lại bị sư phụ 1 cái xoay người ngăn chặn, thân thể hai người kề sát vào nhau. Ong mật cảm thấy không khí trong lồng ngực đều bị cướp mất, nhưng vẫn không dám cùng sư phụ mắt xem mắt, mũi đối mũi hỏi...

"Sao lại như vậy?" Môi mỏng lạnh như băng lặp lại câu hỏi.

Hơi thở trực tiếp phả vào mặt ong mật, nàng cắn môi, một chút cũng không dám thở. Khẩn trương liền đôi mắt cũng không dám chớp!

"Mạt tướng, mạt tướng nghe nói là nhân gian lại có việc, ma đầu từng bị tiên Quân hàng phục..." Thiên tướng bên ngoài tới báo tin ko có thấy qua vị tiên quân ít lộ diện này cho nên không lường được hắn lại lạnh lùng hỏi như thế, chỉ biết đem sự tình nhanh chóng nói.

"Sư... Sư phụ... Người cần phải đi..." Ong mật thừa dịp người bên ngoài nói năng lộn xộn, vội vàng thấp giọng nhắc nhở trước.

"Không vội." Lưu Vân hơi chút khởi động thân mình, làm cho ong mật có cơ hội trộm thở nhưng vẫn như cũ tinh tế đánh giá nàng, xem nàng rốt cuộc trúng loại tà gì mới không giống ngày thường để cho hắn ôm ngủ.

"... Không thể không gấp a! Đây là Ngọc đế hạ lệnh, thỉnh tiên Quân theo mạt tướng tốc tốc hồi điện." Thiên tướng đã muốn nhanh hướng về phía trước .

Nhìn không ra ong mật trừ bỏ mặt đỏ cùng run run còn có cái gì khác, Lưu Vân đứng dậy xuống giường, đến bên bình phong lấy áo bào trắng mặc vào.

Mở ra cửa gỗ, Lưu Vân nghiêng đầu nhìn về đồ nhi vẫn đang duy trì tư thế bị áp đảo vẫn không nhúc nhích, mới bước đi ra, tùy tay đóng lại cửa phòng.

Ong mật râu dựng thẳng, xác định sư phụ cùng các thiên tướng đã muốn rời khỏi, liền biến thành ong mật, kích động ở trong phòng bay loạn lên!

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nàng cùng sư phụ làm sao có thể giống như trong sách ngủ cùng một giường? Cho dù... Hai người đã làm chuyện thân mật hơn thế nữa, nhưng hai lần đều là thân thể nàng bị tình độc khống chế, sư phụ vì cứu nàng! Nếu ko có tình độc, sư phụ sợ phiền toái nhất định tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức luân lý sẽ không cùng nàng...

Nôn nóng theo khe cửa bay ra, nàng ở trong gió lạnh tiếp tục kích động bay loạn, muốn đuổi đi sự khô nóng mạc danh kì diệu trên thân thể.

Năm đó Phong sư phụ làm xong Bạch Ngọc nhà đá, nàng nhìn rất thích nên nói nếu nàng thích thì cùng ở. Dù sao thạch phòng có nhiều phòng nhỏ. Nhưng nàng lại không chút do dự chọn thảo đường chỉ có một gian phòng ngủ này. Một là vì thuận tiện hầu hạ sư phụ; quan trọng hơn là bởi vì thảo đường cấu tạo bởi bùn đất cùng gỗ có thể làm cho nàng cảm thấy giống tổ ong. Vào ban đêm, sư phụ đi ngủ trước, nàng liền mặc đơn độc áo yếm cùng tiết khố —— nghe theo lời Hồ Tiên dạy không thể lõa lồ trước người khác —— chui vào trong chăn. Sư phụ thuận tay liền đem nàng ôm vào trong ngực, sau đó... Từ ngày đó, hai người mỗi đêm đều như vậy ôm nhau mà ngủ.

Nàng đương nhiên không phải vì sư sinh lễ giáo mà kích động —— có lão sư như Phong thần, nghĩ như thế nào cũng sẽ không đem lễ giáo áp đặt lên nàng. Nàng kích động là, vì sao nàng bắt đầu coi mình cùng sư phụ giống như tài tử cùng giai nhân như trong sách? Đọc xong sách trong một ngày, cử chỉ bình thường của sư phụ ở trong mắt nàng đã không còn đơn thuần mà biến thành "Tài tử" đối giai nhân yêu thương giống trong sách!?

Sư phụ ôm nàng là thuần túy nghĩ nàng là gối ôm mềm mại; vậy nàng, lại tham luyến cái gì...Cảm giác được sư phụ ôm sao?!

Kinh hô 1 tiếng mới nghĩ đến, chính mình mỗi ngày đều đọc chuyện xưa, chưa gặp người ngoài bao giờ nàng sớm đã đem mỗi một tài tử trong sách biến thành mặt sư phụ, mà mỗi một giai nhân biến thành mặt mình! Nội tâm của nàng khát cầu sư phụ tựa tài tử đối đãi giai nhân như vậy đối chính mình sao?

Cho nên, nàng thích sư phụ sao?

Một mảnh thuần túy hắc ám bao vây ong mật ko có mục đích bay loạn.

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net