Chương 15: Ong mật lần đầu nếm trải tư vị sầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Làm sao có thể?!" Ong mật cau mày đánh gãy lời nói Phong sư phụ, hưng phấn tiếp tục thỉnh giáo, "Phong sư phụ nhất định biết đường tắt. Người mau nói cho con đi, nói cho con đi!"

Ảo tưởng tuyệt vời bị đánh vỡ Phong Thanh bèn thở dài, tay hắn kéo bàn tay nàng đang nắm lấy cổ áo hắn ra, hắn xoay người hướng thạch phòng đi tới.

"Phong sư phụ..." Ong mật đuổi theo phía sau Phong Thanh, tay nàng lôi kéo ống tay áo của hắn không ngừng, "Con giúp người pha trà!"

"Không cần." Phong Thanh buồn bực nói. Hắn dừng lại cước bộ, nghiêng đầu hướng nha đầu ngốc cười, "Bản thân hảo hảo tự suy nghĩ biện pháp đi..." Sau đó liền vung tay áo tạo thành một cơn gió xoáy rồi biến mất.

Ong mật nhìn lòng bàn tay trống không rồi đau khổ ngã ngồi dưới đất. Ong mật nhìn xung quanh tiên đảo bốn phía được mây bao phủ tiếp tục ngẩn người: Phong sư phụ biết rõ nàng ngốc còn để nàng tự nghĩ biện pháp. Haiz...

Nàng chỉ biết một loại pháp thuật duy nhất —— biến hình thuật, lại chỉ có thể biến trở về ong mật. Nàng am hiểu bản lĩnh —— pha trà, làm gối ôm...Nhìn tới nhìn lui mình đúng là loại yêu quái vô dụng.

Phong sư phụ không chịu nói với nàng, vậy chỉ có thể đi cầu sư phụ nhưng sư phụ nhất định sẽ hỏi nàng nguyên nhân. Nàng nếu nói vì Ong nữ vương dặn dò, sư phụ cùng lắm chỉ dạy nàng một chút tiên thuật cộng thêm tư chất nàng không tốt như vậy không phải sẽ mất rất nhiều năm để học sao? Lại không thể nói thẳng ra bản thân vì muốn trở thành tiên giống như sư phụ để song túc song phi... A a a! Chính mình vì sao nghĩ đến từ "Song túc song phi" này! Thật ngượng à! ! ! !

=bee=bee=bee=bee=bee=bee=

Tinh Trản đã ngồi xổm bên người ong mật thật lâu , nhìn nàng ngồi xếp bằng mà mặt hắn hồng lên. Hắn nhíu mày, hắn hôm nay ra khỏi cửa trong lòng liền rối rắm cùng ngượng ngùng nhưng hiện tại tất cả những thứ đó đều biến mất. Hắn, đường đường là hoa thần, vì sao phải vì một vấn đề mà thẹn thùng? Nói không chừng nàng đã sớm quên chuyện tối hôm qua hai người đã làm... Hắn trực tiếp nắm lỗ tai của nàng, kéo về phía mặt mình: "Uy !"

"Ai ô ô u..." Ong mật bị nhéo từ trong suy nghĩ tỉnh lại, đẩy tay Tinh Trản ra, "Đau quá!" Nàng là một yêu quái rất đáng thương , nếu Tinh Trản tiếp tục kéo lỗ tai nàng, nàng nhất định sẽ trở thành một ong mật yêu có hai lỗ tai bất đồng!

Tinh Trản thầm cười trộm trong lòng. Hắn vươn ngón cái cùng ngón trỏ mân mê môi nàng.

Ong mật tâm tình phiền chán đẩy tay hắn ra sau đó nàng đứng lên, vừa bước một bước về phía thạch bàn thì mắt cá chân đã bị người nắm kéo về phía sau, cả người liền hướng phía trước ngã vào trên cỏ. Nàng còn chưa đứng lên, thân thể đã bị người khác đè ép.

"Còn chạy!" Tinh Trản áp đảo nha đầu không biết tự lượng sức mình này. Tay hắn đè cánh tay của nàng, hai chân đem hai chân của nàng ngăn chận, hắn khẽ cắn vành tai của nàng, vui vẻ chờ mong nàng phản kháng giãy dụa, nhân cơ hội này hắn có thể áp chế nàng ngoan ngoãn hầu hạ chính mình... Nửa ngày mới phát hiện nàng cư nhiên không có nhúc nhích, Tinh Trản ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhích thân thể mình sang một bên, hắn khẩn trương hỏi: "Uy ! Tiểu ong! Tiểu ong?"

Đem người nàng lật qua, hắn lúc này mới thấy khuôn mặt nàng dính đầy bùn đất cùng cỏ trên mặt, mũi hồng hồng, đôi mắt thì tích đầy nước mắt, hai hàng nước mắt liền theo khóe mắt chảy xuống.

"Uy uy uy !" Tinh Trản vội vàng đem nàng đỡ ngồi dậy, kích động dùng ống tay áo lau mặt nàng, "Ngươi thân thể thật yếu ớt! Ngã đau lắm sao? Nói mau!"

Tinh Trản đụng trúng cái mũi nàng đau quá! Ong mật đẩy tay hắn ra, chính mình lấy tay áo lung tung lau nhưng lau như thế nào nước mắt cũng chảy xuống: "Dù sao ta cái gì đều không thể! Không hiểu pháp thuật! Lại yếu ớt! Ta là yêu quái vô dụng nhất..." Rõ ràng cùng sư phụ được Ngọc đế coi trọng còn kém xa...

"Yêu thì sao ?" Tinh Trản cùng nàng song song ngồi, giúp nàng lấy hết cỏ trên người ra. Hắn căn bản không hiểu nàng vì sao lại để tâm chuyện vụn vặt này.

Hắn là trời sinh hoa thần, mỗi ngày đều chơi đùa vui vẻ. Hoàn toàn không biết tới tâm tình của loại yêu quái hèn mọn như nàng! Ong mật không được tự nhiên xoay người đi, còn phi thường ngây thơ đem đầu xoay sang một bên không nhìn tới Tinh Trản.

"Uy ! Ngươi dám đưa lưng về phía bản hoa thần!" Tinh Trản đọc chú ngữ, liền cả người ong mật trong phút chốc xoay lại.

Ong mật có chút giật mình trừng mắt nhìn Tinh Trản.

Tinh Trản không hiểu nàng hôm nay vì sao đối địch với mình. Chẳng lẽ... Sau khi nam nhân cùng nữ nhân làm loại sự tình kia xong thì nhà gái liền hận không thể cắn chết đối phương sao? Hắn tự nhận là hôm qua hai người đều thực tận hứng a? Nghĩ đến tối hôm qua, hắn nhìn nhìn phương hướng nhà cỏ, nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ ngươi đã về rồi? Vậy mau trả lục bào cho ta! Ngươi có giúp ta giặt nó không?" Nhớ rõ tối hôm qua hắn dùng áo bào đem thứ chất lỏng ngượng ngùng kia lau đi, nếu bị mẫu thân nhìn đến, nhất định sẽ hỏi hắn đến nửa ngày...

Ong mật không muốn mở miệng chỉ dùng tay chỉ cho cho hắn xem một đống đen đen phía xa.

Tinh Trản còn chưa kịp chỉ trích nàng coi rẻ hoa thần hắn thì đã bị đống cháy đen kia làm nhảy dựng lên, vội vàng chạy tới. Hắn nhìn đám tro tàn cả nửa ngày mới tìm được một mảnh quần áo còn chưa bị cháy đen, vẻ mặt hắn âm u.

Ong mật cắn ngón tay cái nhìn Tinh Trản nửa ngày, mới đứng lên, chậm rãi đến bên người hắn, đẩy nhẹ hắn: "Làm sao nhỏ mọn như vậy? Dù sao ngươi biến ra cái áo bào mới là được a?" Pháp thuật lợi hại nháy mắt có thể dời đi người ta đều làm được, chẳng lẽ biến ra quần áo mà biến không được?

Tinh Trản nắm góc áo, trừng mắt nàng: "Ngươi có biết quần áo của ta là cái gì biến thành? Ngươi có biết vì sao là lục sắc không? Đó là lá cây của ta!" Trách không được thời điểm hắn rời giường cả người đều vô lực, còn tưởng rằng là vì cùng nàng mà tiêu hao thể lực. Nguyên lai là nguyên thân lá cây của hắn bị thiêu!

Ong mật tuy rằng không hiểu, nhưng từ biểu tình nghiêm trọng của Tinh Trản nàng đã muốn hiểu được sự tình nghiêm trọng, nàng kích động nói: "Vậy có thể hay không cầu sư phụ ta biến ra cho ngươi?" Cứ việc không xác định sư phụ có thể hay không đồng ý...

Tinh Trản chán nản vừa muốn nắm lỗ tai nàng thì nhìn đến ong mật đã thông minh dùng đôi tay bảo hộ trước, hằn bèn ngược lại nắm thắt lưng nàng. Hai người nháy mắt dựa sát vào nhau.

Một trận mê muội, đợi cho ong mật đứng vững, phát hiện cánh tay bên hông đã rút trở về, nàng mới biết chính mình bị mang đi hồ nước sau thảo đường. Bên cạnh, Tinh Trản đã đem góc áo thả vào trong nước, ngón trỏ cùng ngón giữa khép chặt lại, trong miệng lẩm bẩm.

Chỉ thấy lục sắc góc áo chậm rãi hòa tan trong nước, lục sắc không ngừng kéo dài, ở trong nước chậm rãi biến thành một chiếc áo bào mới. Tinh Trản đem áo bào từ trong nước lấy ra rồi mặc vào. Về hình thức thì áo bào này cùng lục bào cũ của Tinh Trản cơ hồ như nhau, nhưng chỉ có độ đậm nhạt của màu sắc là khác nhau.

Ong mật nhìn Tinh Trản mày vẫn nhíu chặt như trước không giãn ra. Vội vàng nhu thuận tiến lên, đứng trước người hắn giúp hắn mặc áo, một bên ngẩng đầu lo lắng hỏi: "Như vậy là được rồi sao?"

"Đương nhiên không được!" Tinh Trản một lần nữa oán hận nhìn về phía thảo đường, hắn mới không tin hỗn đản sư phụ pháp lực cao cường kia không biết lục bào là nguyên thân lá cây của hắn! Nhưng... Chính mình lại không đủ chứng cứ cùng thực lực đi đối chiến, càng không thể nói với mẫu thân vì sao hỗn đản sư phụ lại thiêu lục bào của mình, đành phải hụt hơi nói, "Ta phải trở về hồ nước của mẫu thân, biến trở về nguyên hình sinh trưởng trong 77 49 ngày, mới có thể làm lá mọc lại, khôi phục pháp lực của ta. Ngô... Nếu có thể đi tới địa phương kia..." Tinh Trản tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhưng đôi mắt tỏa sáng nháy mắt liền ảm đạm xuống, "Không thể! Ta phải đợi 7 năm nữa mới có thể hạ phàm..." Tinh Trản lầm bầm lầu bầu.

"Ngươi vừa rồi nói...'Hạ phàm' ?" Ong mật nghe được hai từ xa lạ nhưng nghe qua thực làm cho nàng không hiểu mà kích động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net