Chương 2: Rượu mật đàn giả (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa hóa thành hình người ong mật bị sư phụ để tại tiên đảo này đã muốn 7 ngày . 7 ngày trước, sư phụ khiêng nàng đến tiểu đảo này. Trên đường, gặp rất nhiều thần tướng tới thúc giục sư phụ nhanh chóng. Sư phụ trên mặt không một biểu tình, cũng không mở miệng, nhưng ong mật bị khiêng ở trên vai lại nhận thấy được tốc độ gió thổi qua tai ngày càng nhanh hơn. Một bước đã đến tiểu đảo được bao phủ mây mù xung quanh, sư phụ liền đem nàng đặt ở trên cỏ sau đó nhét hủ rượu mật vào trong ngực nàng; sư phụ từ miệng phát ra loại thanh âm rất êm tai, không đợi ong mật hỏi rõ ràng có ý tứ gì liền cưỡi mây mà đi.

Ngày thứ nhất, ong mật ôm mật đàn nằm trên mặt đất, thực ngoan động cũng không động chút nào.

Ngày thứ 2, ong mật ôm mật đàn ngồi dậy, nàng muốn đi tìm sương sớm uống. Cho nên trước tiên phải học được cách dùng hai chân duy trì cân bằng để đi.

Ngày thứ ba, nàng đã muốn ôm mật đàn đi khắp nơi tìm hoa để thụ phấn nhưng ko có lấy một đóa nào mà chỉ có cỏ ko. Vẫn làm sao nàng có sương sớm để uống đây?

Ngày thứ tư, ong mật hảo đói, nhưng là nơi này không có hoa để thu thập phấn hoa. Vì thế nàng ngồi ở trên cỏ, cúi đầu nhìn hủ mật trong ngực , nuốt nuốt nước miếng. Rất muốn uống nó nga... Không thể, tuyệt đối không thể! Đây là nữ vương thay nàng tặng cho sư phụ làm lễ vật bái sư! Nghĩ vậy nàng đem hủ mật bảo hộ thật kĩ ở trong ngực. Một hủ mật này là vì tương lai đào tạo tiểu công chúa ong mật sao? Ánh mắt nàng nhìn hủ mật đông cứng lại, làm cho chính mình tận lực nhớ lại chặng đường vất vả để làm nên mật ong! Nhưng là... Mật ong thật thơm nga!

Giữa trưa ngày thứ 5, ong mật đợi không được sư phụ rốt cục đói chết đi được! Nàng đã suy nghĩ hết mọi biện pháp, dùng 10 cái đầu ngón tay ko nghe lời nàng mở ra mật đàn, đem toàn bộ bàn tay với vào trong, quét một chút sau đó lấy một đầu ngón tay bỏ vào miệng nhấm nháp, sau đó liếm bàn tay rồi nhíu mày: thật lạ nha... Nàng nhớ mật ong ko giống như vậy... Bất quá có một loại mùi hương thật mê hoặc... Nàng vui vẻ uống một hớp lớn rồi cẩn thận đem cái bình đóng lại. Tiếp theo, nàng bất tri bất giác liền ngủ mất, hơn nữa ngủ rất ngon.

Sáng sớm ngày thứ 6, ong mật liền tỉnh lại. Bởi vì trong thân thể phát ra một cỗ nhiệt lực xa lạ làm cho nàng thực không thoải mái một bên bảo hộ cẩn thận cái bình một bên lăn lộn trên cỏ. Râu trên đỉnh đầu không ngừng va chạm phát ra tín hiệu... Thực khát, phi thường khát... Nàng nôn nóng vô cùng mở mật đàn ra, đem mật ong còn sót lại một hơi uống hết, rốt cục tiếp tục mê man...

Chạng vạng ngày thứ 7, vừa dự xong phong thần mà chính thức trở thành thần tiên – Lưu Vân bay trở về tiên đảo của chính mình, cởi bỏ kết giới, chuẩn bị đi mở hủ mật ong ong chúa đặc biệt tặng trộn lẫn rượu ra để uống nhưng khi hắn nhìn đến thì chỉ còn một vò rượu trống không...

Lưu Vân từ nhỏ tính tình mềm mỏng; trừ bỏ ngủ ra chuyện yêu thích nhất chính là mỹ thực rượu ngon. Lúc trước quyết định tu tiên, đơn giản bởi vì sư huynh nói với hắn làm thần tiên thực nhàn hạ, mỗi ngày trừ bỏ ngủ chính là uống rượu cùng chơi cờ. Mà lần này thành công đứng hàng tiên ban, cũng là bởi vì yêu quái 3 lần 4 lượt muốn hút công lực hắn mà quấy rầy giấc ngủ của hắn, hắn mới giận dữ tiêu diệt đối phương, thuận tiện giúp nhân gian 1 thanh tĩnh...

Mấy ngày qua nghi thức trao nhận tiên vị làm cho hắn vô cùng nhàm chán. Nếu không phải Dao Trì mật rượu do đàn ong mật đặc chế, hắn đã sớm ném Ngọc sổ, tự phế tiên thuật, sau đó quay lại nhân gian tiếp tục cuộc sống nhàn hạ ở trong thư viện . Cho nên... Đồ đệ này là không muốn sống sao? Đôi mắt ko giống ngày thường chứa đầy hàn quang trực tiếp bắn về phía thân ảnh màu trắng xa xa nằm úp sấp trên mặt đất bước tới...

Tới càng gần, hắn càng có thể nhận thấy được dư hương của Dao Trì mật rượu cùng với một tia tiếng rên rỉ quái dị... Chăm chú nhìn xem, hắn lập tức đứng bảo trì khoảng cách cách xa nàng một trượng.

Lúc này ong mật quỳ rạp trên mặt đất lăn lộn, quần áo đã không thể che đậy đủ thân thể. Nghe được tiếng bước chân, đầu nàng chậm rãi hướng về hắn nhìn, lộ ra khuôn mặt phi hồng dính đầy nước mắt, thống khổ đem cánh tay hướng về phía hắn, phát ra 1 tiếng "ưm" đầy ái muội, làm cho vạt áo càng lộ ra nhiều da thịt non mềm hơn, đặc biệt giữa ngực mang theo một ít cỏ, đôi môi hồng nhuận giống như vì đòi lấy cái gì đó mà run run...

Lưu Vân đã quên niệm chú để quần áo tự động mặc cho nàng mà là ngơ ngác nhìn nàng mới có mấy ngày thân thể lại phát dục một cách thành thục. Hắn phi thường kinh ngạc: thời điểm nàng lần đầu tiên hóa thân thân thể vẫn là một nha đầu tròn béo. Như thế nào hiện tại phần eo đường cong rõ ràng, bộ ngực cùng cái mông lại rõ ràng phát dục như vậy đầy đặn mượt mà? Xem nàng bộ dạng dào dạt xuân ý... Chẳng lẽ nữ vương cho hắn là xuân tửu, mà không phải Dao Trì mật rượu? Nhưng hắn chưa từng nghe qua ong mật chuyên vì thần tiên làm rượu mật ong lại cho thêm xuân dược vào a...

Thừa dịp hắn hoảng hốt, ong mật đã gian nan bước đến dưới chân hắn, không chút để ý thân thể mình đã muốn lộ ra một nửa, nàng kéo kéo vạt áo hắn, ngửa đầu rên rỉ cầu xin thốt một thứ thanh âm hắn ko hiểu.

Không cần thuật đọc tâm, hắn cũng biết nàng cầu hắn cứu.

Như thế nào cứu? Hắn hiện tại là thần tiên, làm loại sự tình này là phá giới a... Lưu Vân không ưng thuận nhíu mày, lại khom người dùng sức đem y phục nàng kéo lên bao lấy cảnh xuân đang lộ ra, sau đó đem nàng bế lên. Hắn chuẩn bị đem nàng trả lại cho ong nữ vương thuận tiện lấy Dao Trì mật rượu thật sự.

Bị bế lên ong mật, tiếp tục thấp giọng khóc, nàng không chính mình bị làm sao... Nhưng là trên thân sư phụ mát lạnh thật thoải mái...Giống như ôm mật đàn nàng vươn tay đem đầu sư phụ ôm thật chặt trong ngực...

Lưu Vân không chút nào phòng bị mặt liền chen chúc tại lòng ngực nở nang nóng bỏng của nàng, hương thơm mật ong ngọt ngào trên thân nàng lập tức tràn vào mũi hắn! Dùng sức đem cánh tay nhỏ bé của nàng kéo xuống. Hắn tức giận định đem Tiểu Yêu này ném xuống bỗng dưng miệng hắn vừa vặn bị cắn một cái!

Hảo khát... Còn muốn uống thật nhiều mật! Ong mật nhắm chặt hai mắt, đem "Vò rượu" ôm, rốt cục tìm được "đàn khẩu" ... Như thế nào "đàn khẩu" lại mềm như vậy? Hương vị không có ngọt như trước nhưng nếm thử lại có cảm giác lạnh lạnh , ngược lại có thể cởi đi cái nóng trong thân thể! Nàng vui sướng "Ưm" 1 tiếng, càng thêm dùng sức mút lấy "đàn khẩu" .

* đàn mật: hủ mật vì vậy nên đàn khẩu là miệng hủ mật nhé!

Bị mút hôn Lưu Vân, lần này lại không hề tức giận ngược lại mang theo tò mò hưởng thụ miệng ong mật còn lưu chút rượu trong đó. Ở thời điểm nàng buông ra miệng của hắn để hít thở, hắn lại không thoả mãn cúi đầu tìm miệng của nàng, hóa bị động thành chủ động hút mật ngọt trên cánh môi nàng. Thẳng đến phát giác vị ngọt phai nhạt, mới dùng đầu lưỡi đưa vào miệng nàng, mút trước đầu lưỡi ngọt liệm của nàng, sau đó dò thám đến từng ngóc ngách trong miệng nàng...

Lời lẽ truy đuổi, chậm rãi diễn biến vì thân thể dây dưa. Không biết từ khi nào thì nằm trên mặt đất Lưu Vân đã muốn tùy ý để vật nhỏ nằm úp sấp trên thân hắn, chính mình chuyên tâm thưởng thức bờ môi nàng, nhắm mắt cẩn thận nhấm nháp từng chút mật dịch ko ngừng chảy ra từ đôi môi đỏ mọng.

Ong mật cởi ra quần áo sư phụ, đem chính mình thân thể khỏa thân nóng bỏng đặt tại trên thân thể mát lạnh của sư phụ, nghĩ đến chính mình ngủ ở trên đóa hoa có mùi thơm lạ lùng. Nhưng gần như vậy rồi, thân thể nóng rực vẫn ko sao hết được, nàng muốn hô lên cái gì... Vì thế bắt đầu đem người thoát khỏi hắn.

Lưu Vân rốt cục buông ra cánh môi nàng ra, tùy ý để nàng phun ra hơi thở mang theo mùi vị rượu, hắn vẫn như cũ nâng đầu nàng, nặng nề thấp giọng nói : "Không thoải mái sao? Muốn ta cứu ngươi sao?"

"Cứu ta..." Ong mật thoáng im lặng suy nghĩ, nàng mơ hồ bắt được từ ngữ mấu chốt liền lập tức vội vàng nói.

Lưu Vân một tay đem đầu nàng đặt tại cổ hắn, một tay kia làm ra hoàn mỹ vô hình kết giới đem tiên đảo thoát khỏi sự theo dõi của tiên giới, sau đó nắm giữ thắt lưng nàng, dùng sức 1 cái làm cho thân thể hai người xoay ngược lại.

Ong mật phát giác bị sự mát lạnh bao phủ, nàng vui sướng không thôi cười nhe răng, tiếp tục ý bảo sư phụ "thực hiện" cứu nàng.

Lưu Vân gục đầu xuống liếm liếm cánh môi nàng, thời điểm ở nàng ngửa đầu muốn hôn hắn, hắn lại lui về , đòi lấy điều kiện: "Chỉ duy nhất đêm nay, sau này không thể như vậy hỗn xược!"

Nàng kỳ thật căn bản không hiểu được hắn nói cái gì, ong mật gật gật đầu sau đó liền cố gắng chạm vào miệng hắn.

Lưu Vân một lần nữa tránh đi, tiếp tục nói điều kiện: "Chờ ngươi tỉnh, đi theo ta trở về lấy một vò Dao Trì mật rượu."

Tiếp tục gật đầu, bởi vì không chiếm được của hắn an ủi, khuôn mặt tươi cười của nàng chậm rãi chuyển hóa thành khóc.

Lưu Vân thở dài, lại cảm thán chính mình trở thành thần tiên là quyết định sai lầm, sau đó mới cắn cắn miệng nàng, chậm rãi đẩy ra y phục nàng, làm cho nơi riêng tư hai người không có gì cách trở, chọc ong mật phát ra khuây khoả ha ha tiếng cười... Hắn lại ngừng lại, một lần nữa nhìn kỹ gương mặt nàng, không hề dùng đọc tâm thuật trao đổi, mà là mở miệng nói chuyện: "Gọi tên ta."

Nghe không hiểu... Ong mật không kiên nhẫn ở dưới thân hắn vặn vẹo, cầu xin hắn.

"Gọi ta: sư phụ." Hắn một tay giữ cằm của nàng, một tay kia vuốt yết hầu, đôi mắt kiên định nhìn chằm chằm đôi mắt ướt át của nàng, đòi lấy tiếng nói đầu tiên của nàng.

"Sư..." Nàng cố gắng dựa theo miệng hắn nói, dùng sức đem thanh âm xuất ra yết hầu.

"Sư, phụ." Biểu tình không thay đổi.

"Sư... Hô..." Nàng buồn rầu muốn tức giận, hai chân tách biệt, dùng sức quấn chặt thắt lưng của hắn, "Sư, hô."

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Lưu Vân làm cho chính mình phân thân trượt qua nơi đã muốn ướt đẫm giữa hai chân của nàng, tiếp tục dụ lừa: "Sư phụ." Sau đó cắn cắn môi dưới của nàng, buông ra, dừng lại động tác, nhìn thẳng nàng.

"Ô ô... Sư..." Ong mật cảm thấy thân thể chưa từng có như vậy khó chịu, nàng khó nhịn khóc ra một tiếng, "Sư hô! Ô ô ô ô... Sư... Sư phụ!" Cứu ta...

"Đồ nhi ngoan." Lưu Vân cho nàng 1 cái cười yếu ớt, cúi đầu hung hăng mút hôn đôi môi đỏ mọng mật rượu chính mình tưởng niệm, phân thân không hề do dự tiến vào thân thể của nàng, bắt đầu luật động...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net