Chương 5: Uống thử Dao Trì mật rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sư phụ quả nhiên là sư phụ a.

Ong mật ôm chặt mật đàn, miệng nửa ngày không có khép lại. Vốn chỉ có một mảnh cỏ liếc mắt một cái nhìn được đến toàn bộ tiểu đảo, nghiễm nhiên mọc ra ngôi nhà cỏ nằm dựa vào ngọn núi cao ngất!

Lưu Vân thu hồi điều khiển, thở dài một hơi. Biến hình thuật, tiêu hao biết bao nhiêu pháp lực; mà cùng loại nhà cỏ loại này theo không đã có biến pháp, kỳ thật là lấy ra chân thân nguyên tố, thêm thi hành biến hình mới có thể thành công; nếu phải đổi ra vật thật có thể dùng phải thi pháp giả phải có chi tiết cụ thể mới biến đc.

Cho nên hắn hiện tại, thầm nghĩ uống xong Dao Trì mật rượu cho đỡ thèm sau đó vào phòng ngủ một giấc thật ngon. Hắn đem mật đàn vẫn đang ở trong ngực ong mật lấy ra, bước vào nhà.

Sư phụ đi một hồi lâu, ong mật mới từ trong sùng bái tỉnh lại, tiếp tục chung quanh tò mò đánh giá "Tổ ong" của mình sau đó hướng nhà cỏ chậm chạp đi qua.

Nhà cỏ vẻ ngoài cùng trong phòng bài trí so với Hồ Tiên phủ đệ, đơn sơ hơn rất nhiều. Nhưng bởi vì tồn tại khí chất sư phụ giống như một căn phòng nhỏ nơi thế ngoại đào nguyên yên tĩnh cùng an tường...

Ách... Chỉ cần sư phụ không hề lộ ra biểu tình thực buồn bực thì tốt rồi...

Ong mật không biết rằng chính mình có nên hay không đi vào, vì thế đứng ở ngoài cửa hướng trong nhìn lén, chính giữa phòng trước bàn gỗ, mặt sư phụ lộ nghi ngờ ngửi ngửi thấy Dao Trì mật rượu tinh xảo mật đàn, đem rượu đổ vào cốc. Trước uống qua một ngụm, nhíu mày; uống một hơi cạn sạch, càng thêm hồ nghi nhìn mật đàn...

Không đúng, hương vị thực không đúng. Lưu Vân phẩm vị rượu còn lưu trong miệng. Hương vị cùng mùi rất giống tối hôm qua nhưng là tổng cảm thấy vẫn là bất đồng, tựa hồ thiếu cái gì... Ong nữ vương sẽ không keo kiệt đến mức dùng loại rượu khác cho hắn đi? Hắn giương mắt, nhìn đến cạnh cửa một nha đầu đang lén lút nhìn hắn đến khi hắn nhìn nàng thì nàng nhanh chóng né đi.

Gọi nàng lại đây ngửi thử là được rồi. Lưu Vân hướng về cái gì trốn tránh đồ nhi mở miệng: "Lại đây."

Ong mật nghe được sư phụ tinh khiết thanh âm, tuy rằng không có biết có ý tứ gì, nàng vẫn nhịn không được lộ ra đôi mắt trộm dò xét trong phòng, vừa vặn cùng đôi mắt sư phụ hắc bạch phân minh chống lại, nội tâm kêu 1 tiếng, vừa muốn trốn trở về, thân thể lại đột nhiên bay lên, bị sức lực nào đó đưa vào trong phòng sư phụ nhẹ nhàng đặt nàng chiếc ghế bên cạnh người.

Lưu Vân nâng cốc lên đưa đến trước mặt ong mật, đem mật rượu đổ đi vào: "Đây không phải là rượu ngươi trộm uống?"

Ong mật còn không có vì vừa rồi phập phềnh kinh ngạc xuất khẩu, liền nhìn đến sư phụ trong miệng phát ra dễ nghe thanh âm, phi thường ảo não cắn đầu ngón tay, sau đó nói ra ngôn ngữ của mình: "@#$^&#^$ "

Nghe không hiểu tiếng người? Phiền toái a, thật sự là cái phiền toái... Lưu Vân vốn tưởng rằng ở chính mình địa bàn, liền không cần dùng tâm thuật . Nhưng hiện tại hắn cần ong mật đến phân biệt mật rượu, vì thế không thể không đem tiếng nói truyền vào đầu nàng : "Ngửi thử xem, là không phải rượu ngươi trộm uống?"

Ong mật ngoan ngoãn cúi đầu, động mũi ngửi, gật gật đầu, sau đó đem ly rượu đẩy ra. Không cần tiếp tục tới dụ nàng ...

Lưu Vân nhìn ly rượu, cũng cúi đầu ngửi: "Nếm thử xem."

Ong mật mắt to lắc đầu thật mạnh. Không cần không cần. Nàng không muốn uống nữa, một lần hỏa thiêu thân thể đã thống khổ à!

Lưu Vân nóng lòng cầm ly rượu, cũng không nghe nàng cự tuyệt. Hắn một tay bình tĩnh giữ sau gáy nàng, một tay vươn ngón trỏ chấm ít rượu, trực tiếp bỏ vào miệng nàng, bôi ở đầu lưỡi mềm mại của nàng, sau đó rút ngón tay ra, chờ đợi nàng bình luận: "Là không phải?"

Chỉ vì ngón tay sư phụ mà mặt ong mật phi hồng, nàng thật cẩn thận phẩm táp rượu dịch vươn trên đầu lưỡi, sau đó hướng sư phụ gật gật đầu. Hảo hảo uống... Hảo lo lắng cho mình hội nhịn không được lại đi trộm uống...

Lưu Vân nhìn ong mật hưởng thụ đến mật rượu bộ dáng, nhẹ nhíu mày. Chẳng lẽ nói phải một chút một chút uống, mới có thể phẩm đến chân chính mật rượu hương vị? Buông ra cánh tay giữ sau đầu nàng, nghi hoặc đem ngón trỏ vừa rồi cho vào miệng nàng nếm thử... Nhãn tình sáng lên. Lưu Vân khóe miệng mỉm cười. Quả thế! Loại hương vị này cùng vị hắn nếm lần trước giống hệt nhau! Chút không ngại việc mút ngón tay sẽ cỡ nào phá hoại tiên phong đạo cốt của hắn, Lưu Vân lần lượt lấy tay nhúng vào rượu.

Nhưng mới đến năm sáu lần, như thế nào liền cảm thấy vị càng lúc càng mờ nhạt ?

Ý cười biến mất, Lưu Vân dừng lại, hồ nghi hướng ong mật nhìn, đôi mắt dừng ở đôi môi đỏ mọng của nàng... Nên sẽ không... Là vì...

Không suy nghĩ, Lưu Vân giữ gáy ong mật, ở nàng phát ra kinh hô thời điểm, hắn đem rượu trực tiếp đổ vào miệng nàng; buông ra ly rượu, hắn trực tiếp cúi xuống hôn nàng, đem rượu nàng chưa kịp nuốt mút trở ra, hắn còn chưa thỏa mãn đem đầu lưỡi đảo qua từng ngóc ngách trong miệng nàng sau đó mới buông ra ong mật thở hổn hển, ngồi trở lại chính mình chiếc ghế, vừa lòng táp táp đầu lưỡi.

Quả nhiên, Dao Trì mật rượu phải uống như vậy mới có hương vị!

Ong mật bởi vì vị nồng của rượu mà ho ra nước mắt, bởi vì sư phụ đột nhiên giống như hút mật hoa mà hút miệng nàng mà mở mắt thật to. Bởi vì chính mình trong thân thể bắt đầu nảy mầm cái gì thật kì lạ nên mặt bắt đầu đỏ... Nhưng nàng còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị sư phụ kéo vào trong ngực làm cho ngồi vào lòng sư phụ.

Lưu Vân biết tư thế này có bao nhiêu thân mật, ngực hắn đã muốn cảm giác được viên ngực đầy đặn của nàng. Hắn biết rõ mình không nên phạm giới cũng không nên phóng túng nàng hưởng thụ ái ân, nhưng là mật rượu dụ hoặc cơ hồ làm cho dưới bụng hắn điên cuồng gào thét, hắn một tay nắm cằm nàng, một tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt phi hồng của nàng, nặng nề thấp giọng: "Đồ nhi, ta rốt cục hiểu rõ ý tứ nữ vương. Ngươi này thân thể, chẳng những chính mình dễ dàng phát tình, cũng sẽ phân bố ra hương vị để cho người khác phát tình..."

Mặc kệ nàng hiểu hay không hiểu, hắn bắt đầu hôn môi nàng, "Không thể nhiều lần phá giới a, ta còn không bắt đầu hưởng thụ cuộc sống làm thần tiên nhàn nhã..."

Nhận thấy được hô hấp của nàng bắt đầu dồn dập, nhiệt độ cơ thể bắt đầu nóng lên, hắn hàm chứa nàng đầu lưỡi, nói ra bản thân kết luận: "Không còn kịp rồi, cho nên đơn độc cho ngươi 1 lần cuối cùng... Thuận tiện làm cho ta uống mỹ rượu đệ nhất thế gian, ân?"

Ong mật nghe không hiểu nhưng thanh âm sư phụ trầm thấp đã chấn động đáy lòng nàng! Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, lỗ tai bắt đầu phát ra tiếng ong ong, nàng lại uống mật rượu! Trong thân thể lại nóng ! Lần trước bởi vì nàng uống rượu nên cảm giác say cướp lấy ý thức nàng, làm cho nàng không nhớ rõ sư phụ như thế nào giúp nàng. Lúc này đây nàng hoàn hảo thanh tỉnh... Sư phụ vì sao muốn cho nàng uống rượu? Vì sao làm cho nàng không thoải mái? Nàng "ưm" 1 tiếng, hô lên tiếng gọi chính nàng không biết từ khi nào thì học được duy nhất tiếng người cầu xin: "Sư phụ... Sư phụ..."

Đang ở thân thủ đi lấy vò rượu chuẩn bị tiếp tục dùng miệng nàng làm ly rượu, Lưu Vân nghe được bên tai nàng thanh âm thở gấp, thân thể ko nên tùy ý động tình bắt đầu chậm rãi nóng lên...

Bật cười, Lưu Vân một tay nâng cái mông của nàng, giúp nàng tiếp tục ngồi ở trên thân mình cọ xát vặn vẹo, một tay kia bắt đầu tạo kết giới.

Nếu quyết định muốn phá giới lần này, như vậy, liền nhanh chóng bắt đầu đi...

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net