Chương 29: Nhóc Đói Cơm của ông xã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
siêu nghiêm túc từ chối: "Không thể đâu. Tôi đã kết hôn rồi."

"Muốn từ chối chúng tôi nên mới cố ý nói như vậy đúng không?"

"Đúng vậy, tôi đâu có thấy cậu mang nhẫn đâu."

"Tôi thật sự có ông xã mà." Tề Trừng nghĩ, nếu bọn họ còn muốn hỏi tiếp thì cậu phải làm sao bây giờ, nói rằng nhẫn để ở nhà sao? Hay là chạy trốn sang chỗ khác nhỉ?

Nhưng mà hai cô gái nghe xong lại sửng sốt một chút, sau đó thì nói xin lỗi vì đã quấy rầy, ngại quá, sau này nhất định sẽ luôn ủng hộ quán cafe của cậu, chúc phúc cậu nha.

? ? ?

Sao lại là quán cafe của cậu?

Không phải mà.

Nhưng hai cô gái đã đi mất rồi.

Tề Trừng phát xong tờ rơi trên tay, nhìn nhìn bàn tay trống không. Sau một phút thì cậu rời đi tìm Gấu nhỏ đang làm việc. Cũng may là Gấu nhỏ cũng không lười biếng, duỗi duỗi tay chân làm cho người khác khen đáng yêu nên tờ rơi cũng phát được hết.

"Anh đi bây giờ à?" Lộ Dương tháo đầu gấu xuống.

"Mới hơn bốn giờ, anh chơi tí nữa rồi về."

Chơi cái rắm, đi phát tờ rơi là chơi vui à. Lộ Dương nuốt lại lời chửi thề vào, kỳ quái nói: "Tôi được nghỉ rồi, anh đi không?"

"Có chứ, để anh mời em uống trà sữa, vừa nãy anh có thấy một chuỗi hàng trà sữa á, chỗ họ bán đặc biệt ngon luôn."

Lộ Dương: "Không cần. Tôi mời anh."

"Làm anh lớn thì sao có thể để cho Gấu nhỏ mời khách được chứ." Tề Trừng đã dùng điện thoại đặt hàng xong: "Giúp em gọi món luôn rồi á, đều uống nóng hết, mau giao đến đi thôi."

Nhóc Đói Cơm đi làm thêm nhưng còn có thể tranh thủ lúc nghỉ ngơi mà gọi trà sữa.

Đúng là lợi hại mà!

Hai người ngồi ở cửa hàng trà sữa uống trà sữa nóng, Tề Trừng nghĩ một hồi nói: "Em mới học lớp 11, đi học muộn hả?"

"Ai nói tôi trưởng thành rồi? Tôi mới có mười bảy tuổi." Lộ Dương cũng uống một ngụm.

Quá ngọt, chán ngấy.

Sau đó lại hút thêm một ngụm.

Tề Trừng: ! ! ! "Vậy mà em còn có thể đi làm ở quán bar á?"

"Tôi có người quen biết, trước đây từng kiêm chức một thời gian, được cho tiền boa rất nhiều. Vào làm rồi thì tôi phải đưa cho đối phương một nửa số tiền được boa. Hơn nữa nơi đó tuyển phát tờ rơi cũng không nghiêm ngặt mấy." Lộ Dương nói một hơi: "Anh trai, anh còn muốn hỏi gì nữa."

Tề Trừng nhanh chóng nói tiếp: "Không hỏi nữa, em trai."

Lộ Dương: ...

Nhìn Gấu nhỏ nếm phải quả đắng nên Tề Trừng rất vui vẻ, ngoại trừ không cãi lại được ông xã thì những người khác cậu vẫn còn có thể đó.

Năm giờ chiều trời đã sắp tối, chú Quyền gọi điện thoại tới bảo rằng tối hôm nay sẽ ăn gà hầm.

Nhóc Đói Cơm Tề Trừng Trừng: !!!

"... Có muốn tài xế đi đón con không?"

"Muốn ạ muốn ạ." Tề Trừng gật đầu báo địa chỉ, kết thúc trò chuyện, nói với Gấu nhỏ rằng mình phải trở về.

Lộ Dương "À" lên một tiếng, trở về thì trở về đi, không phải ai cũng giống như y, không có nơi để về.

Tề Trừng liếc nhìn Gấu nhỏ, ý vị sâu xa hỏi: "Em biết tại sao anh lại sống được một cuộc sống cá mắm như vậy không?"

"Bởi vì trong nhà anh có tiền."

"Không, không phải. Là bởi vì anh không biết xấu hổ đó, anh đã dùng thủ đoạn thấp hèn để ép ông xã anh kết hôn, hằng ngày đều ăn bám ông xã." Tề Trừng vỗ vỗ vai gấu nhỏ: "Anh thấy em cũng là một người rất có chí khí cho nên không thể đi theo con đường của anh được, chỉ có thể dựa vào chính mình, học tập cho giỏi thôi."

Lộ Dương: ... Lòng vòng nửa ngày ý là muốn khuyên y học tập cho tốt.

"Xem thường ai vậy chứ, mỗi lần thi tôi đều đứng thứ ba trong lớp đấy."

Từng ở trong top mười của lớp chọn, cậu cũng chưa có cao ngạo đâu. Bạn Gấu nhỏ này vênh váo quá đi.

"Phải ăn thật nhiều hồ đào mà anh mua cho em vào nhé, tranh thủ giữ vững vị trí này." Tề Trừng nói: "Nếu không đủ thì anh sẽ mua thêm cho."

Lộ Dương đen mặt, đang muốn mở miệng thì có người cắt ngang.

"Trừng Trừng."

Sao tự nhiên lại nghe được giọng ông xã vậy??!

Ui đúng thật là ông xã này!!!

Tại sao lại đến nhanh như vậy chứ!!!

Cún con nào đó vừa mới rất có khí thế của một người anh lớn, bây giờ vừa nhìn thấy ông xã thì lập tức bay sạch sành sanh: "Ông xã, sao anh đến đây thế?"

"Tiện đường làm ít chuyện nên vừa vặn đón em." Bạch Tông Ân nhìn về phía người đang đứng cách đó không xa, đây chính là cậu học sinh lớp 11 - Lộ Dương: "Trừng Trừng, không giới thiệu bạn à?"

Tề Trừng vui vẻ nói: "Gấu nhỏ, đây chính là ông xã của anh đó, em cứ gọi bằng anh là được."

"Bạch Tông Ân, chồng của Trừng Trừng." Bạch Tông Ân nói rất đúng mực.

Lộ Dương lại một lần nữa cảm nhận được nguy hiểm. Lần thứ nhất khi ở quán bar, y chỉ nhìn thấy được bóng lưng, bây giờ tiếp xúc gần hơn thì y biết được người trước mắt thật sự không giống với đám có tiền ăn chơi ở quán bar kia. 

Lộ Dương nói không thể gọi như vậy được, chào một tiếng Bạch tiên sinh.

"Về nhà thôi."

"Vâng." Tề Trừng phất tay, đưa túi cho Lộ Dương: "Nhớ phải học tập cho giỏi đó."

"Ông xã giải quyết xong việc rồi hả?"

Bạch Tông Ân ừm một tiếng, làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Tại sao em lại gọi cậu ta là Gấu nhỏ?"

"Vì cậu ấy mặc bộ đồ gấu đi phát tờ rơi, mấy cậu nhóc trẻ tuổi khác vẫn đang muốn ăn chơi nên em hi vọng cậu ấy học tập cho giỏi mỗi ngày đều hướng về phía trước, sau đó giống như em... "

"Thi đậu Thánh Dịch La Lan à?"

Tề Trừng: ! ! ! !

A a a a.

Ông xã thật xấu xa mà!!!!

"Dĩ nhiên không phải, ý là có thể giống như em này, sống một cuộc sống vui vẻ sung sướng." Cún con rất vui vẻ đi bên cạnh ông xã, sau lại nhỏ giọng bổ sung: "Cùng người mình thích sống thật hạnh phúc."

Âm thanh của thiếu niên rất nhỏ, gió mùa đông thổi qua dường như có thể thổi tan lời của cậu.

Bạch Tông Ân ngồi trên xe lăn nhìn thiếu niên.

Cùng người mình thích à.

... Thế thì chúc phúc cho cậu học sinh kia vậy.

___


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đammỹ