Chương 45: Ông xã nhìn vào chiếc tui LV của tui...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đừng đụng đến."

Dì giúp việc bị cậu làm cho giật mình, dây kéo đã bị mở ra một nửa. Tề Trừng cảm thấy mình quá mức sốt sắng nên hù đến dì rồi, cậu nói:

"Hay là để con tự thu dọn trước, rồi ngày mai dì lại đến giúp con dọn dẹp đi ạ."

"Ôi chao, được rồi." Dì béo nói xong thì đi xuống lầu.

Trong phòng quần áo chỉ còn lại Tề Trừng và Bạch Tông Ân.

Tề Trừng ôm túi hơi sốt sắng, trực giác nói cho cậu biết chắc chắn mấy món đồ trong túi này có vấn đề.

"Cần anh đi ra ngoài hay không?" Bạch Tông Ân ngoài miệng nói như vậy nhưng xe lăn không có dấu hiệu nhúc nhích.

"Không cần không cần, không có cái gì của em mà ông xã không thể biết cả."

Tề Trừng nói xong thì nhớ lại trước đây nguyên chủ đã điên cuồng theo đuổi Tưởng Chấp như thế nào, cậu rất sợ trong túi này có giấu vài thứ liên quan đến Tưởng Husky.

Cậu ôm túi, ngồi ngay ngắn trên ghế thay đồ, rất nghiêm túc nói:

"Ông xã, em bây giờ không có giống trước đây đâu, hiện tại em chỉ thích, à không đúng, em chỉ yêu mỗi ông xã thôi."

Bạch Tông Ân ừm một tiếng.

"Cho nên bên trong có cái gì đi nữa cũng không liên quan đến em đâu đó."

Cún con cảnh giác. jpg

Thật sự là một tên ngốc mà. Nếu như sợ anh biết được thì chỉ cần mượn cớ không mở túi ra, sau đó đợi lúc nào không có người thì mở ra là được rồi.

Tuy rằng Bạch Tông Ân nghĩ như vậy, nhưng anh cũng biết đáp án của thiếu niên là gì.

Tất cả đều là anh.

Cậu không muốn anh có khúc mắc, không muốn anh cảm thấy không vui.

Dù chỉ là một tia ảnh hưởng nhỏ bé cũng không thể.

Mỗi lần thiếu niên hành động theo bản năng như vậy đều sẽ khiến cho đáy lòng Bạch Tông Ân mềm mại, lui lại lui nữa.

"Em mở ra đây!"

Tề Trừng Trừng tự cho mình dũng khí, sau đó kéo dây kéo. Bên trong có chứa mấy cái túi giấy, sờ lên có vẻ mềm mại, hình như là quần áo. Cậu cảm thấy không liên quan đến Husky thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, thoải mái cầm một túi giấy đưa cho ông xã:

"Không có gì quan trọng cả ông xã, chỉ là quần áo thô... "

Tự tay cậu mở một cái túi giấy khác và lấy đồ trong đó ra trước mặt anh.

! ! ! ! ! !

________

Juu: tui biết văn phong của tui như đứm vào mắt người đọc vậy... giờ thấy nhiều người biết đến bộ này quá nên tui cảm thấy lo sợ và áp lực zl. Ban đầu tui chỉ muốn edit để tui đọc thoi, ai mà dè tự nhiên có quá trời view vậy đâu 🙊 Vì tui biết tui edit không phải hay ho hay văn vẻ gì nên tui cảm thấy rất biết ơn những bạn đã chịu đựng những câu từ edit thiểu năng của tui mà đi theo bộ này từ những chương đầu tiên đến nay. Tui sẽ cố gắng cải thiện để câu văn không bị cụt và lủng củng nữa, khiến mọi người đọc có thể thoải mái hơn, cám ơn mọi ngừi rất nhiều.

Mấy bạn đọc trên mấy web re-up thì ráng chịu đy thoi, vì trên đấy đâu có cập nhật lại những chương mà tui đã sửa :)) Một ngày có khi tui vào lại những chương cũ để sửa tới sửa lui 7749 lần ấy chứ ( ‾́ ◡ ‾́ )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đammỹ