Chương 58: Ông xã ơi... bốn tuần rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
một hớp nước.

Thoải mái hơn một chút rồi.

...

Tám giờ thì có kết quả.

Bác sĩ Liễu lại nhìn màn hình máy tính mà nhíu mày lại, tim Tề Trừng như bị nhấc lên tới cổ họng. Hôm nay cậu không có ăn cơm, kết quả xét nghiệm sao mà sai được, vậy không lẽ thân thể cậu thật sự không tốt sao?

Ôi ôi ôi.

Bạch Tông Ân nắm tay của thiếu niên.

"Trước tiên, hai vị tránh đi một chút đã, người nhà ở lại là được rồi." Bác sĩ Liễu nghiêm túc nói.

Tưởng Chấp và Lộ Dương lập tức ra bên ngoài chờ.

Người vừa đi, văn phòng liền trở nên trống trải hơn rất nhiều, Tề Trừng có hơi sợ, cậu muốn ăn một chút gì đó, đống tóc xoăn trên đầu cũng vì căng thẳng mà vểnh vểnh lên. Bạch Tông Ân lấy một túi kẹo socola rồi xé ra, đưa lên bên môi thiếu niên.

"Trừng Trừng, có anh ở đây."

Miệng cậu đụng chạm đến đầu ngón tay lạnh lẽo, còn có vị socola vô cùng ngọt ngào. Tề Trừng đang căng thẳng lập tức buông lỏng, cậu nghĩ, ông xã cũng đang lo lắng cho cậu, cậu không thể cứ sợ được.

Trước đây đi bệnh viện kiểm tra, lúc chờ đợi kết quả, Tề Trừng rất sợ sệt, nhưng sợ như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ có thể tự gánh lấy bất kể khả năng xấu nào có thể xảy ra. Thế nhưng bây giờ cậu đã có ông xã rồi, cậu có người nhà, có cả bạn bè.

Không có gì phải sợ hết.

"Bác sĩ Liễu, anh mau nói kết quả đi." Một mặt "Gan tui rất lớn, không thèm sợ đâu".

Bạch Tông Ân thấy vậy thì trái tim lập tức tê rần, anh hôn một cái lên má thiếu niên, sẽ không xảy ra chuyện gì cả.

"Nhìn thấy kết quả tôi cũng rất khiếp sợ, nhưng nếu như Tề Trừng để bụng rỗng và máu là của chính cậu ấy thì kết quả xét nghiệm sẽ không sai được. Tề Trừng đang mang thai, kết quả giống với hôm qua, bốn tuần rồi." Đây cũng là lần đầu tiên bác sĩ Liễu gặp phải ca bệnh như thế này.

Tề Trừng: Hả???

Đầu tiên là cậu cảm thấy chuyện này là không thể, chắc chắn là đùa rồi. Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của bác sĩ Liễu thì Tề Trừng lập tức bối rối, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cậu quay đầu nhìn ông xã.

Xuất hiện một chuyện cậu không biết cách giải quyết, mờ mịt, một chuyện không biết phải làm sao, Tề Trừng theo bản năng chạy đi tìm ông xã đáng tin nhất của mình.

Thật ra Bạch Tông Ân cũng bối rối một chút, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt "Trống rỗng" của thiếu niên thì rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, anh mở miệng hỏi: "Thật sự không phải là do máy móc hư hỏng sao? Hoặc là do những nhân tố khác tạo thành loại kết quả này chẳng hạn?"

"Thiết bị của bệnh viện vẫn luôn được dùng thường xuyên. Giống như tôi đã nói, trừ phi đó không phải là máu của Tề Trừng hoặc là Tề Trừng đã ăn uống gì đó rồi nên mới sai thôi."

Mà từ sáng sớm nay đến khi xét nghiệm, Tề Trừng đã không uống một ngụm nước nào.

Bác sĩ Liễu: "Như vậy, vì kết quả kiểm tra này nên trước mắt thì tôi không tiện chụp X-quang cho cậu ấy, bức xạ sẽ ảnh hưởng đến thai nhi..."

Hôm qua, lời nói của hắn còn mang theo ý đùa giỡn, nhưng hôm nay lại vô cùng nghiêm túc.

"Cậu ấy chỉ nôn mửa có một lần đó, mà phản ứng lại rất đúng với khi mang thai. Tạm thời tôi sẽ không kê thuốc, nếu như hai người không tin nữa thì cũng có thể mua que thử thai để kiểm tra thử. Mà thật ra xét nghiệm máu là chuẩn xác nhất rồi đó."

"Còn nữa, đợi đến khoảng bốn mươi đến bốn mươi lăm ngày sau là có thể đến siêu âm mang thai sớm." Bác sĩ Liễu dừng một chút rồi lại nói: "Bây giờ cậu ấy đang hai mươi tám ngày, đợi thêm mười ngày nữa là biết thôi. Tôi không phải bác sĩ khoa sản, nên nếu như đây là sự thật thì hai người cũng phải chuẩn bị sớm đi thôi."

Bạch Tông Ân biết bác sĩ Liễu nói đến điều gì, phải tìm bác sĩ khoa sản, rồi ký thỏa thuận bảo mật, thân thể thiếu niên cần phải được kiểm tra xem có thích hợp sinh sản hay không, hoặc nếu như thiếu niên không muốn...

Mà lúc này những điều ấy không quan trọng.

"Trừng Trừng, nhìn anh."

Bạch Tông Ân nâng khuôn mặt còn đang mờ mịt của thiếu niên lên, dịu dàng không mang theo chút dục vọng nào mà hôn một cái lên trán của cậu, tuy rằng kết quả kiểm tra ngoài ý muốn nhưng vẫn không phải là tình huống xấu nhất.

Thiếu niên của anh, cậu vẫn bình an khỏe mạnh.

Tề Trừng mất nửa ngày mới kéo suy nghĩ quay lại được, cậu nhìn thấy hai mắt ông xã, đôi con ngươi màu nhợt nhạt, trước đây cậu vẫn nhìn không thấu được nó, luôn cảm thấy bên trong chất chứa quá nhiều ưu tư... Nhưng bây giờ bên trong đôi mắt ấy chỉ còn là sự quan tâm và bảo vệ cậu.

Trong lòng cũng chậm rãi bình ổn.

"Đây là chuyện nhỏ, không cần phải sợ, chúng ta cùng nhau giải quyết có được không?" Bạch Tông Ân lại hôn thiếu niên một cái nữa.

Tề Trừng ừm một tiếng, có dũng khí trở lại.

Cửa phòng làm việc mở ra. Tưởng Chấp và Lộ Dương đang trông coi ngoài cửa thấy sắc mặt của anh trai anh dâu ngốc bạch ngọt sai sai, lòng của hai người lập tức chìm xuống.

"Anh, anh dâu, không sao cả, cho dù là kết quả xấu đi chăng nữa thì y tế hiện tại phát triển như vậy, chúng ta có thể tìm đến những bác sĩ hàng đầu trên cả nước, nếu không được nữa thì có thể ra nước ngoài thử xem..." Tưởng Chấp cũng không biết mình đang nói cái gì.

Lộ Dương không quyền không thế, chỉ có thể siết chặt nắm đấm.

Y thật vất vả bao nhiêu mới gặp được một người bạn này, bây giờ ông trời cứ phải đối xử với y như vậy sao. Có bản lĩnh thì nhắm vào người y đi này, y cũng không màng gì cái mạng nhỏ nhoi này đâu!

Bọn họ một đường đến trên xe, không khí ngột ngạt khó chịu vô cùng.

Lộ Dương đội mũ che nửa khuôn mặt, nếu nhìn kỹ thì còn có thể thấy hai mắt của y đang đỏ hoe.

Khóc không giải quyết được chuyện gì cả. Trong lòng Lộ Dương lại tăng thêm hận thù đối với ông trời.

"Ông xã, em muốn nói kết quả cho bọn họ nghe." Tề Trừng nhìn về phía ông xã tìm kiếm sự đồng ý.

Thiếu niên quá tốt bụng, tấm lòng cậu mềm mại, không đành lòng nhìn thấy bạn bè lo lắng cho mình, dù cho chuyện này có thể sẽ dẫn đến những ánh mắt e ngại của người khác...

Nếu như là trước đây, Bạch Tông Ân sẽ nghĩ như vậy càng tốt, thiếu niên chỉ của một mình anh, hoàn toàn nghĩ đến anh, sẽ không có kẻ dư thừa nào đến làm phân tán đi tinh lực của cậu cả.

Nhưng bây giờ, Bạch Tông Ân thật sự hy vọng Lộ Dương có thể gánh vác được sự tín nhiệm và tình bạn của thiếu niên đối với y.

"Em muốn nói thì cứ nói đi." Bạch Tông Ân xoa đầu thiếu niên.

Tề Trừng cười cười, nhìn về phía hai người đằng trước, thật ra cậu có chút ngại ngùng, nhưng lại càng không muốn hai người vì cậu mà nghĩ lung tung nên cuối cùng cũng dũng cảm nói: "Thật ra kết quả xét nghiệm ngày hôm qua là thật, bác sĩ Liễu nói tôi thật sự có thai rồi."

Gấp gáp vén vành nón lên lộ ra hai mắt đỏ hoe - Lộ Dương: ? ? ?

Đang nhớ lại xem nhà mình quen biết được bao nhiêu vị bác sĩ giỏi nhất cả nước - Tưởng Chấp: ? ? ?

Cuối cùng đều biến thành: ! ! !

________

Juu: Cháu tui chính thức lên sàn ròi!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đammỹ