Chương 23 : Tai Nạn Xe Cộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài trại tạm giam, Duy Nhất nhìn thấy mẹ đi từ bên trong ra, thân hình gầy gò, đầu tóc rối bời thoáng bay trong gió nhìn có vẻ già nua như vậy. Nước mắt Duy Nhất đã tuôn trào trong hốc mắt trong phút chốc.

"Mẹ --" Cô gọi một tiếng dài, chạy vội về phía mẹ.

Đột nhiên, một chuyện ngoài dự đoán xảy ra, một chiếc xe chạy tốc độ cao đến, đâm thẳng về phía mẹ khi Duy Nhất sắp chạy đến trước mặt mẹ, mắt thấy mẹ bị văng thật cao ném ra không trung, lại nặng nề rơi xuống thân xe, bắn mấy cái mới ngã xuống đất, máu, phun trào ra...

"Mẹ --" một tiếng kêu đau xé lòng vang lên, sau đó trước mặt Duy Nhất bỗng tối sầm, cái gì cũng không biết, trước khi ngất đi trong nháy mắt, cô nhìn thấy chiếc Bugatti Veyron quen thuộc từ khúc quanh ra ngoài...

Duy Nhất không biết mình trở về nhà họ Lãnh như thế nào. Trải qua điều tra của cảnh sát, đây là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn, sau khi trừng trị người gây ra tai nạn theo pháp luật là xong việc, Duy Nhất nhớ mãi không quên gương mặt hung thủ đó...

Sau đó chính là tang lễ, cả quá trình Duy Nhất đều chết lặng. May mắn có Tần Nhiên vẫn ở bên cạnh cô, đẩy cô, nói cho cô biết nên như vậy, nên như thế.

Duy Nhất không có người thân, cũng không có bạn bè nào, cho nên tang lễ vô cùng đơn giản.

Mỹ Mỹ cùng Doãn Tử Nhiên tới trước để an ủi cô, Duy Nhất cũng chỉ thẫn thờ nhìn bọn họ, thẫn thờ cúi người tạ lễ.

Dường như Doãn Tử Nhiên muốn nói gì, nhưng Tần Nhiên vẫn luôn bảo vệ bên cạnh Duy Nhất, nên anh không mở miệng nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm Duy Nhất, nói cho cô biết, Duy Nhất, phải kiên cường, phải dũng cảm.

Duy Nhất vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vô hồn, cười một tiếng với Doãn Tử Nhiên, "Cám ơn, em biết rõ."

Cô lại còn cười...

Tất cả mọi người ở đây vì nụ cười của cô mà đau lòng không thôi, cô nên khóc, cô nên khóc đi! Thì ra có lúc nụ cười càng khiến cho người ta đau lòng hơn tiếng khóc...

Nhưng mà, cô không khóc.

Từ nhỏ đến lớn mẹ luôn dạy cô rằng phải kiên cường, phải dũng cảm, cho nên cô vẫn luôn không cho phép mình khóc. Bạn cùng trang lứa chửi cô là con hoang, cô không khóc; bạn học đánh cô bể đầu chảy máu, cô không khóc; mẹ ngã bệnh, cô cõng mẹ đi bệnh viện ngã mặt mũi bầm dập, cô vẫn không khóc...

Cô vẫn rất kiên cường, rất dũng cảm...

Mỉm cười là vũ khí tốt nhất để cô bảo vệ mình...

Mỉm cười cứng nhắc như vậy vẫn giữ vững trên mặt cô ba ngày, cười đến khóe miệng ê ẩm, cười đến thịt trên mặt đau đớn, thật ra thì cười, cũng là chuyện rất mệt mỏi...

Cô lại không thấy trong góc kia, có một cặp mắt lạnh lùng vẫn chăm chú nhìn mình...

Ngày cuối cùng, cô mặc đồ đen, đứng lẳng lặng trước mộ mẹ. Trong hình mẹ cười đến dịu dàng như lúc đầu, đây là hình chụp Duy Nhất chọn lựa rất tỉ mỉ, trong lòng cô, mẹ vĩnh viễn trẻ trung xinh đẹp.

Cô duỗi ngón tay, vuốt nhẹ nhàng nụ cười của mẹ, khuôn mặt đã từng dịu dàng giờ nay chạm vào tay lạnh lẽo, cô khẽ mỉm cười, mẹ con sẽ kiên cường dũng cảm sống tốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net