Chương 58 : Quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Duy Nhất lắc đầu, cô không đành lòng làm tổn thương Tử Nhiên, nhưng mà bây giờ hình như cô đã hiểu rõ nỗi khổ khi yêu một người, thay vì cho anh hy vọng còn không bằng để cho anh hoàn toàn hết hy vọng.

"Tử Nhiên, anh hãy nghe em nói, anh rất tốt, tất cả những gì anh làm đều khiến em cảm động, cho nên, trong lòng em, em coi anh là người thân, anh biết không? Bây giờ anh chính là người thân duy nhất còn tồn tại trên thế giới này của em, Tử Nhiên, nếu như anh có thể tiếp nhận lời này, em sẽ rất quý trọng tình cảm giống như tình thân của chúng ta, nếu như anh không thể chấp nhận, vậy em... mình em cũng có thể sống tốt!" Vai Duy Nhất hơi run, cúi đầu lướt qua Doãn Tử Nhiên, chạy tới trạm xe bus.

"Duy Nhất!" Doãn Tử Nhiên đuổi theo nắm tay cô, "Bé ngốc! Anh đương nhiên là người thân nhất của em! Em dám một mình! Nói mình đáng thương như vậy, muốn gạt anh ra hả!"

Duy Nhất bật cười, "Tử Nhiên, về sau em gọi anh là anh trai nhé? Anh biết không? Khi còn bé em hâm mộ nhất người khác có anh trai, bị người bắt nạt có anh trai đến giúp đỡ, hiểu được, em thật sự muốn một người anh trai nhiều hơn!"

Trái tim Doãn Tử Nhiên khẽ đau, cô chỉ coi anh là người thân, là anh trai, nưhng khi anh nhìn thấy thân hình gầy gò nhỏ bé của cô đi xa trong màn đêm thì trong lòng anh càng đau. Được rồi, chỉ cần cô tốt, cô coi anh là anh trai, anh sẽ đợi thêm, đợi đến khi cô cần anh...

Anh cười xoa xoa tóc cô, "Anh lại gặp xui xẻo rồi! Thêm một cô em gái ngốc! Đi thôi! Anh và em về nhà!"

"Ừm!" Duy Nhất ra sức gật đầu, liếc mắt, chú ý tới băng ghé dài nơi bọn họ vừa ngồi, nghiêng đầu cười nói, "Quên mất một thứ!"

Cô quay lại ôm lấy gấu tiểu Bố, "Được rồi, bây giờ đi thôi!"

Doãn Tử Nhiên nhíu mày, "Hỏng như vậy mà em còn giữ, lần sau anh mua con mới cho em!"

"Đừng! Em thích con cũ!" Đúng, cô thích đồ cũ, bởi vì nó ngưng tụ tình cảm và hồi ức trở nên sâu sắc, đáng giá giữ lại, nếu không, tại sao cô lại không ôm con gấu bông của Tần Nhiên tặng đi chứ?

"Thật khờ!" Doãn Tử Nhiên gõ đầu cô một cái, "Đợi anh... anh lái xe tới đây đưa em về!"

"Không!" Duy Nhất cười lắc đầu, "Em là Nhiễm Duy Nhất, em không muốn xe sang trọng, không muốn quần áo hàng hiệu, em chỉ muốn trở về làm Duy Nhất bình thường kia."

"Được! Vậy anh cũng là Doãn Tử Nhiên trước kia! Đi thôi, em mời anh ngồi xe, anh không có tiền lẻ!" Doãn Tử Nhiên cười dắt tay cô.

Hai người hi hi ha ha chạy tới trạm xe bus.

Trong tiếng cười, vẫn có một giọt lệ lơ đãng nhỏ xuống theo gió...

Có lẽ vậy, trở lại quá khứ thì có thể quên tất cả; quên đi, coi như nó là một giấc mộng, giấc mộng tình, ngày mai còn muốn tiếp tục...

Duy Nhất cười yếu ớt với mình, ngoái đầu nhìn lại, có một chiếc xe chạy qua, hình như rất quen thuộc, Bugatti veyron màu đen, đã gặp ở đâu? Không nhớ rõ...  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net